Cái vấn đề này khiến cho Thập Nhất sửng sốt thật lâu.
Một lát sau, Thập Nhất mới phản ứng được, vội vã mở miệng, "Oản Oản tiểu thư, làm sao có thể chứ? Có phải là lại có người nào nhân lúc không có ai khua môi múa mép? Ngài đừng nghe bọn họ nói bậy bạ, từng người một đều là bại tướng dưới tay ngài, làm sao có mặt mũi nào nói ngài phế? Thân thủ của ngài nếu tính là phế, vậy chúng ta đây tính là gì?"
Thập Nhất kéo Phong Huyền Diệc bên cạnh, "Phong đội trưởng, ngươi nói xem có đúng hay không?"
Phong Huyền Diệc biểu tình thành khẩn, gật đầu tỏ vẻ phụ họa, "Phải! Sư... Sư phụ... Rất... Rất lợi hại..."
Diệp Oản Oản than thở, "Người giỏi có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên..."
Diệp Oản Oản nhớ lại thời điểm mới từ Myanmar trở về nước, có gặp phải vài tên sát thủ, còn có tên nam nhân tóc trắng trống rỗng xuất hiện…
Nếu như là không phải buổi tối đó gặp được nam nhân tóc trắng thần bí nọ, mấy tên sát thủ kia, với thân thủ của nàng, khẳng định là không đối phó được.
Phong Huyền Diệc nghe vậy, ánh mắt lóe lên, lắp bắp mở miệng nói, "Nói... Nói tuy là như vậy... Nhưng mà... Sư phụ... Ở... Ở bên trong người bình thường... Đã không phải là... cực kỳ lợi hại rồi...hay sao?"
Diệp Oản Oản nghe vậy, cảm thấy hứng thú hướng về Phong Huyền Diệc nhìn lại, "Bên trong người bình thường? Vậy không bình thường, là chỉ người nào?"
Phong Huyền Diệc suy nghĩ một chút, "Tỷ như... Một vài gia tộc lánh đời..."
Diệp Oản Oản: "Gia tộc lánh đời?"
Thập Nhất nghe vậy, cũng mở miệng giải thích, "Nói một cách khác, Võ đạo, theo thời đại νũ кнí lạnh sa sút, hiện tại đa phần mọi người đều cho rằng Võ đạo đã xuống dốc. Nhưng trên thực tế, các nơi trên thế giới vẫn như cũ tồn tại rất nhiều cổ võ thế gia, thực lực sâu không lường được.
Oản Oản tiểu thư, ngài xem những thứ như chúng ta được gọi là Ám Vệ do thế gia đại tộc âm thầm bồi dưỡng, thoạt nhìn có vẻ như rất lợi hại; Nhưng ở trong mắt gia tộc lánh đời chân chính, cổ võ thế gia, phỏng chừng cũng một dạng như ‘cháu đi thăm ông nội’ vậy, căn bản cũng không được tính là gì."
Diệp Oản Oản nghe đến mê mẩn, "Vậy cái gì mà gia tộc lánh đời, cổ võ thế gia gì đó, thật sự tồn tại sao?"
Thập Nhất mở miệng nói: "Nghe nói ở nước ngoài, gia tộc lánh đời như vậy, thực lực thậm chí đáng sợ đến mức áp đảo bên trên cả quốc gia. Chẳng qua là những thứ này đã vượt quá phạm vi nhận thức của người bình thường, cho nên tự nhiên không có mấy người biết đến. Cho dù là chúng ta, cũng chỉ là tin vỉa hè mà thôi!"
Phong Huyền Diệc hướng về hư không phương xa nhìn lại, lẩm bẩm mở miệng nói: "Người bình thường... thế giới trong thường thức... cũng không phải là toàn bộ diện mạo của cái thế giới này..."
Diệp Oản Oản hướng về Phong Huyền Diệc nhìn một cái, "A, đây cũng là..."
Cũng giống như tổ chức lính đánh thuê vậy. Hoa quốc là cấm địa của lính đánh thuê, không cho phép có tổ chức như vậy tồn tại, người bình thường ngay cả lính đánh thuê làm cái gì cũng không biết. Nhưng trong phạm vi thế giới, tổ chức lính đánh thuê lại cũng không hề hiếm thấy...
Trò chuyện một hồi, Diệp Oản Oản liền kết thúc buổi huấn luyện hôm nay. Buổi tối còn phải cùng Tư Dạ Hàn học khóa học lễ nghi, cần phải để dành một chút thể lực.
"Đúng rồi, nghe nói Tư gia tháng sau sẽ phải tiếp đãi vị Mục tiên sinh kia, bối cảnh thật không đơn giản?" Diệp Oản Oản đột nhiên nghĩ đến, vì vậy thuận miệng hỏi.
Thập Nhất suy tư nói, "Vị Mục tiên sinh kia ngoài mặt chỉ là một thương nhân phổ thông, bất quá có tin đồn quả thật sâu không lường được. Chẳng qua là không có biết rốt cuộc vì lý do gì, Tần gia một mực đều thật sự muốn cùng hắn tranh thủ chút quan hệ..."
"Như vậy à..." Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, tự nhủ lẩm bẩm, "Mục Tùy Phong..."
Làm sao lại không khỏi cảm thấy danh tự này có chút quen thuộc nhỉ?
Diệp Oản Oản quả quyết bỏ qua những suy nghĩ lung ta lung tung trong đầu, tắm rửa một cái, đi đến công ty.
Đêm khuya.
Trên chiếc ghế sa lon bằng da thật, Tư Minh Lễ lạnh lùng đảo mắt nhìn tâm phúc trước mặt, "Tất cả an bài xong?"
"Lão gia yên tâm, lần này thuộc hạ phái đi, tất cả đều là cao thủ được bỏ ra số tiền lớn mời tới. Coi như là thân thủ của nữ nhân kia có khá hơn nữa, cũng không có khả năng lấy một địch nhiều. Hơn nữa toàn bộ đều là người được mướn tới, chúng ta không cần tự mình ra mặt. Thần không biết quỷ không hay, ai cũng sẽ không tra ra được chúng ta."
Tư Minh Lễ trầm giọng hỏi: "Xác định là bên người nữ nhân kia không có người?"
Tâm phúc ngữ khí khẳng định trả lời, "Đã nhiều lần xác nhận qua rồi, chỗ của nữ nhân kia cũng chỉ có 5 người giúp việc, trừ người hộ vệ dường như chỉ có chút công phu mèo quào, những kẻ khác đều già yếu bệnh hoạn, căn bản không đủ để tạo thành uy Hi*p. Tư Dạ Hàn sẽ lập tức đi nước ngoài cùng Mục gia bàn chuyện làm ăn, đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta ra tay."
Tư Minh Lễ sắc mặt âm trầm: "Làm cho sạch sẽ một chút! Còn nữa, nhớ kỹ, ta cần người sống."
"Vâng!"
Sau khi tâm phúc rời đi, ở ghế sa lon đối diện, Tư Dật Khiêm trầm giọng mở miệng, "Cha nhất định phải đem nữ nhân kia bắt sống để uy Hi*p Tư Dạ Hàn?"
Tư Minh Lễ hừ lạnh một tiếng, mặt lạnh lùng nói, "Lần này tiểu tử thúi Tư Dạ Hàn kia tận tình tuyệt nghĩa như vậy, chúng ta nếu như vẫn không phản kích, hắn sẽ coi Tứ gia gia ta dễ khi dễ!
Dật Kiệt dù cho là vô dụng, nhưng cuối cùng cũng là con trai của Tư Minh Lễ ta. Không cho phép một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu như hắn, cùng tiểu tiện nhân cứ hết lần này tới lần khác khi dễ. Ta ngược lại muốn nhìn một chút, Tư Dạ Hàn rốt cuộc coi trọng nữ nhân này đến mức nào, có thể vì ả ta làm đến bước nào!"
Tư Minh Lễ nhìn về phía đứa con thứ hai, trong lòng cân nhắc mở miệng, "Dật Khiêm, ta biết ngươi tính cách cẩn thận, bất quá lần này ta sắp xếp tất cả đều là lính đánh thuê cấp C trở lên, nữ nhân kia có chắp thêm cánh cũng không thể bay!"
Cấp bậc lính đánh thuê dựa theo S, A, B, C, D, E, F để phân chia. Có thể gia nhập tổ chức lính đánh thuê, mỗi một người đều có thực lực hơn người. Mỗi một nhiệm vụ cấp A ở đỉnh chóp kim tự tháp đều khó như lên trời, cấp S lại càng là phượng mao lân giác, không phải cứ có tiền là có thể mời tới.
Cho dù là cấp bậc thấp nhất, giá cả cũng không hề rẻ, chứ nói chi bọn họ lần này còn xài giá cao mời tới 3 sát thủ cấp C.
Dùng 3 lính đánh thuê cấp C đi bắt nữ nhân kia, đúng là quá coi trọng nàng ta.
Nghĩ tới đây, Tư Dật Khiêm cũng an tâm.
...
Bởi vì Tư Dạ Hàn phải xuất ngoại bàn chuyện làm ăn, Diệp Oản Oản liền về ngụ ở Hồng Hoa Tiểu Lâu *.
*Hoa Hồng Lầu Nhỏ
Trong tiểu lâu hương hoa thơm ngát, tĩnh lặng an lành như thường ngày.
Diệp Oản Oản cơm nước xong xuôi liền đi lên lầu tắm rửa rồi.
Lão quản gia Khương Chính đang cẩn thận kiểm tra cửa sổ; gã mập Hải Địch ở một bên đang vừa thu dọn phòng bếp, vừa len lén ăn vụng; gã nam nhân tóc dài Đường Bân cùng nam râu Tống Cường, một tên đang tỉa hoa, một tên đang ngáp ngáp tuần tra; nữ hầu gái loli Kiều Kiều một bên chảy nước miếng, một bên ôm lấy điện thoại di động, cày phim thần tượng máu chó, cày đến nồng nhiệt...
Chỗ tối trong sân, ba thân ảnh lặng yên không một tiếng động, lặng lẽ che giấu thân hình xít tới gần.
Lính đánh thuê cầm đầu mở miệng, "Trong phòng có một ông lão, một người đầu bếp, còn có một cô hầu gái, tất cả cũng không có bất kỳ sức chiến đấu nào. Chỉ có người làm vườn cùng bảo an là nam tử trưởng thành. Trước tiên đem hai người này giải quyết..."
Một tên lính đánh thuê khác bên cạnh gật đầu một cái, tỏ vẻ không thành vấn đề.
"Tốt lắm, Joe ngươi đi trên lầu, ta cùng Mack giải quyết xong hai nam nhân này liền đi qua!"
"Ok!"
Hai người đang muốn lên đường, một người lính đánh thuê đột nhiên nhìn chằm chằm hai nam nhân cách đó không xa, lộ ra thần sắc hồ nghi, "Chờ một chút..."
Hắn thế nào lại có cảm giác người gã làm vườn tóc dài cùng bảo an lắm râu này, dường như hắn đã gặp qua ở nơi nào đấy...
"Thế nào?" Người ở bên cạnh hỏi.
Lính đánh thuê lắc đầu một cái, nhanh chóng hủy bỏ phỏng đoán của mình, "Không có gì... Cứ theo kế hoạch hành sự đi!"