Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 446

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nhi*p Vô Danh: "Ngươi đã từng thấy hài tử không đáng yêu như vậy bao giờ chưa? Hắn hoàn toàn chính là hỗn thế tiểu ma đầu!"
Tiểu ma đầu, âm thanh nhẹ vô cùng, mở miệng: "Ma đầu...?"
Nhi*p Vô Danh căn bản vẫn không phát hiện người đang nói chuyện là ai, gật đầu liên tục: "Có thể không phải là tiểu ma đầu sao! Ngươi không biết quãng thời gian mấy năm nay ta trải qua ở Nhi*p gia là dầu sôi lửa bỏng như thế nào đâu! Tiểu Điềm Điềm, ta đã nói với ngươi, coi như tìm được ba mẹ hắn cũng vô dụng. Hắn hung tàn như vậy, ba mẹ hắn chắc chắn sẽ không nhận ra hắn đâu!"
Nghe được câu này, ngoại quốc dời gạch che mặt nâng trán, đã bỏ đi ý định muốn cứu vớt đội trưởng của mình.
Con ngươi đen nhánh của tiểu ma đầu chậm rãi nheo lại, từng chữ từng chữ mở miệng: "Thật sao? Thì ra cậu cho là như thế!"
Trong nháy mắt khi âm thanh nhõng nhẽo đó rơi xuống, Nhi*p Vô Danh ngồi xổm trên nhành cây, cả người đều mộng bức rồi. Hắn cuối cùng đã phát hiện, bắt đầu từ lúc nãy, âm thanh người nói chuyện với hắn có gì đó sai sai, cái cổ cứng ngắc kẽo cà kẽo kẹt chuyển động, hướng về bên dưới nhánh cây nhìn lại...
Một giây kế tiếp, hắn liền thấy, chính là tiểu tổ tông vốn phải ở xa ngoài ngàn dặm, là tiểu ma đầu trong miệng hắn hung tàn đến mức cha mẹ ruột cũng sẽ không nhận ra được. Thân tổ tông của hắn, sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt hắn...
"Ta... Ta thảo!!!!!!"
Một tiếng gào thét thê thảm vang dội khắp núi hoang.
"Phanh" một tiếng, cả người Nhi*p Vô Danh từ trên cành cây rơi xuống dưới, ngã bẹp dĩ trên mặt đất rụng đầy lá khô.
Nhi*p Vô Danh ngay lập tức cắn răng nghiến lợi hướng về ngoại quốc dời gạch nhìn lại, "Tiểu Điềm Điềm! Ngươi làm sao lại không nhắc nhở ta?"
Tiểu Điềm Điềm tỏ vẻ vô tội, "Ta đã nhắc nhở qua rồi, là đội trưởng ngài không thèm để ý tới ta..."
Nhi*p Vô Danh giận đến đấm đất, gắt gao hướng về khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh giá ở đối diện nhìn lại, "Ngươi... Ngươi…Con mịa nó, làm sao tìm được ta? Truy tung thuật của ngươi chẳng lẽ đã đạt đến loại trình độ này sao! Chỉ chút xíu thời gian này! Ngươi có còn là người hay không vậy?!"
Tiểu ma đầu từ trên cao nhìn xuống Nhi*p Vô Danh đang nằm dưới đất, nhìn một cái: "Tìm cậu, còn cần truy tung thuật?"
Nhi*p Vô Danh nhất thời nổi giận, "Này này này, ngươi cũng quá xem thường người khác rồi đi! Ta đã nói với ngươi, phản truy tung thuật của cậu ngươi – là ta – cho đến nay vẫn chưa có ai có thể hóa giải! Chỉ cần ta không muốn bị người ta tìm tới, tuyệt đối không có khả năng có người tìm ra được ta!"
Nhi*p Vô Danh vẻ mặt đầy tự tin.
Tiểu ma đầu: "Có người nói cho ta biết, tại sao ta phải phá truy tung thuật của cậu?"
Nhi*p Vô Danh nhất thời sửng sờ, "Cái gì? Có người nói cho ngươi biết? Chẳng lẽ là... Chuyện này là không thể nào! Đội viên nhà chúng ta là nhất đẳng trung thành đáng tin, tuyệt đối sẽ không bị kim tiền mua chuộc, càng không biết cúi đầu trước cái ác!"
Bên này Nhi*p Vô Danh vừa dứt lời, trong không khí, một trận chuông điện thoại di động reo lên.
Tiểu ma đầu mặt không thay đổi mà nhận điện thoại: "A lô? Có chuyện gì?"
Đầu bên kia truyền tới âm thanh vô cùng nịnh hót của một nam nhân, "Alô, tiểu thiếu gia à, ta là Thần Tiểu Hư đây, Không có chuyện gì, chỉ là một chút quan tâm, ngài tìm ra được đội trưởng chưa? Chỗ đó có hơi hoang vắng, ta cùng ngài nói tường tận một chút nhé, sau khi ngài lên núi rẽ tay phải, đi thẳng 500 m, sau đó sẽ quẹo trái, rồi lại..."
Thần Hư đạo nhân còn chưa lên tiếng, ở đầu bên kia liền đổi người, "Ôi chao cái tên ૮ɦếƭ bầm nhà ngươi có phải là ngốc hay không? Cút sang một bên! Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu gia, ta là Hoa Hoa. Ta đã đem vị trí đội trưởng vẽ thành bản đồ, gởi đến điện thoại của ngài rồi, xin ngài xem qua!"
Nhi*p Vô Danh: "..."
Ngoại quốc dời gạch: "..."
Nhi*p Vô Danh sửng sốt khoảng chừng 10 giây đồng hồ, sau đó một tay đem điện thoại di động đoạt lại: "Hai người các ngươi, tiểu vương bát đản! Lại dám bán đứng ta! Các ngươi chờ đó cho lão tử!"
"Gào ….!!!"
"Oa oa oa …!!! "
Nhất Chi Hoa cùng Thần Hư đạo nhân bị tiếng rống giận bất ngờ của Nhi*p Vô Danh làm cho sợ hết hồn.
"A... Ha ha... Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi! Đội trưởng, lời nói này của ngài, sao lại gọi là bán đứng, chúng ta rõ ràng là có lòng tốt muốn cho người nhà các ngươi đoàn tụ. Đội trưởng à, các ngươi từ từ giao lưu gắn kết tình cảm nhé!"
"Không sai không sai, đội trưởng, chúng ta sẽ không quấy rầy nữa! Không quấy rầy! Đội trưởng ngủ ngon, bình an!"
Hai người nói xong, không chút do dự cúp điện thoại cái bẹp.
Nhi*p Vô Danh: "Bình an cái con mịa các ngươi!"
Sau khi rống giận, Nhi*p Vô Danh đột nhiên cảm thấy không khí quanh mình càng ngày càng lạnh. Sau đó liền thấy, sắc mặt tiểu tổ tông nhà mình đã lạnh băng đến cực hạn.
Nhi*p Vô Danh biết, hắn kéo dài thời gian lâu như vậy mà không tìm được người, còn cố ý ẩn núp, lần này đã làm cho cậu nhóc hoàn toàn nổi quạu rồi.
Nhi*p Vô Danh: "Đại lão gia, ngài rốt cuộc muốn như thế nào..."
Tiểu ma đầu: "Mẹ ta đã tìm được chưa?"
Nhi*p Vô Danh: "..."
Thật là lời thoại làm cho người ta thấy chua xót rơi lệ mà...
Hắn hiện tại buổi tối đều gặp ác mộng, nằm mơ thấy đều là âm thanh ma quỷ rót câu này vào tai!
Thấy Nhi*p Vô Danh không mở miệng, tiểu ma đầu mở ra một đoạn video, thanh âm non nớt không có một chút nhiệt độ nào: "Cậu, ta cảm thấy thật đáng tiếc."
Vừa nghe đến ba chữ "Thật – đáng – tiếc" này, Nhi*p Vô Danh quả thật là rợn cả tóc gáy, nghẹn ngào nhìn chòng chọc điện thoại của hắn, lớn tiếng ngăn lại, "Đừng đừng đừng! Tổ tông! Hạ thủ lưu tình! Chúng ta có thể thương lượng! Tổ tông! Bảo bối! Bảo bảo đáng yêu nhất, ngoan ngoãn nhất, nghe lời nhất, khả ái nhất thiên hạ của ta ơi!!! "
Sắc mặt của tiểu ma đầu tỏ vẻ không hề muốn vãn hồi: "Cậu, thời hạn đã đến, ngươi đã không còn cơ hội."
Nói xong, liền làm bộ nhấn nút gửi đoạn video kia đi.
Mắt thấy tiểu ma đầu đã sắp sửa đem cái đoạn video của hắn và Nhất Chi Hoa phát ra ngoài…
"Dừng tay! Mẹ ngươi tìm được rồi nha a a a!!!"
Tiếng gào thét của Nhi*p Vô Danh tại khu rừng hoang vắng không ngừng vang vọng trở lại.
"..." Thần sắc tiểu tử bỗng nhiên ngẩn ra, động tác trên tay cũng đã dừng lại.
Thấy đối phương rốt cuộc dừng động tác đó lại, vẻ mặt của Nhi*p Vô Danh như vừa sống sót sau tai nạn...
Hù dọa... Hù dọa ૮ɦếƭ hắn!
Video này nếu như gửi đi, hắn có thể bị ba mẹ hắn lột sống...
Bởi vì sẽ không có ai tin tưởng lời của hắn, bọn họ chỉ biết tin tưởng con tiểu ma đầu này!
Địa vị trong gia đình này, thực sự là bi thảm đến mức đáng suy ngẫm mà...
Không biết trầm mặc mất bao lâu, con ngươi trong suốt của tiểu tử yên lặng hướng về phía Nhi*p Vô Danh nhìn lại, "Dẫn ta đi gặp mẹ."
Nhi*p Vô Danh cố nén chột dạ, vội vàng mở miệng nói, "Ho khan, Bảo Bảo à, đừng...ngươi đừng gấp gáp như vậy mà! Coi như ngươi không nói, ta khẳng định cũng sẽ phải dẫn ngươi đi gặp nàng. Chẳng qua là cần một chút thời gian cùng mẹ ngươi thông đồng...À nhầm, cần có một chút thời gian chuẩn bị, để nghênh đón ngươi thật tốt. Thật ra thì ta vốn là cố ý không nói, chuẩn bị cho ngươi một chút ngạc nhiên. Ngươi nhìn ngươi xem, hiện sự kinh hỉ cũng bị mất..."
Tiểu ma đầu: "Ta không cần."
Nhi*p Vô Danh vắt hết óc: "Vậy... Việc kia chung quy bảo bảo ngươi cũng phải chuẩn bị một chút đi, chúng ta ăn mặc đẹp mắt một chút đi gặp mẹ ngươi. Theo ta được biết, mẹ ngươi là một người chuộng nhan sắc! Dĩ nhiên, ta không có ý tứ gì khác. Ngươi đáng yêu như thế, mẹ ngươi nhất định sẽ thích ngươi, chẳng qua là để cho mẹ ngươi càng thích ngươi hơn một chút, không phải là tốt hơn sao?"
Tiểu ma đầu gật đầu: "Có thể."
Nhi*p Vô Danh quả là đã muốn mừng đến chảy nước mắt rồi, rốt cuộc cũng chịu nghe hắn một lần.
Tiểu ma đầu nói xong, nhìn hắn một cái, mở miệng nói: "Không cần nói cho mẹ ta biết, ta phải đi gặp nàng."
"A? Tại sao?" Nhi*p Vô Danh không hiểu được. Hắn còn chuẩn bị cùng cô em Hữu Danh thông đồng một cái trước thời hạn đấy! Không nói cho nàng, vạn nhất xảy ra cái gì thì làm sao mà đỡ được?
Tiểu ma đầu: "Ngươi không phải nói là phải chuẩn bị kinh hỉ sao? Ta cảm thấy chủ ý này không tệ, ta muốn cho mẹ một cái kinh hỉ."
Nhi*p Vô Danh: "...!!!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc