Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 440

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản vẫn còn tiếp tục nói, vị đại ca đối diện đang tra khảo đem roi trong tay ném một cái, "Tới đây! Đến đi! Ngươi tới đây! Ngươi làm cho ta xem có thẩm tra hắn được hay không!?"
Diệp Oản Oản cười híp mắt: "Được à nha!"
Nam gián điệp đang giả ૮ɦếƭ nghe vậy, nhất thời nghiêng người sang, chợt mở mắt, hoảng sợ lắc đầu một cái, đại ca! Cầu xin ngươi hãy tiếp tục quất ta đi! Đừng đổi người!
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền tới, hai tên tâm phúc của Tư Minh Lễ tới.
"Đoàn ca, mở cửa ra, mau thả nữ nhân này ra ngoài!" Một trong hai người mở miệng.
Diệp Oản Oản đang nằm ở trong buồng giam nghe vậy, nhất thời hơi biến sắc mặt, ánh mắt nhíu lại, nhìn về phía hai người.
Thả nàng ra ngoài...?
Vị đại ca phụ trách đặc biệt tra khảo, giờ phút này tâm hồn mỏng manh đang muốn tan vỡ, nhìn thấy hai người kia tới như nhìn thấy được cứu tinh, "Hai người các ngươi đã tới! Nữ nhân này, quả thật là quá lắm rồi... Các ngươi rốt cuộc là đem nàng ta tới đây để ђàภђ ђạ, hay là cố ý để nàng ta ђàภђ ђạ ta vậy hả?"
Hai người trố mắt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ hưng phấn, hai mắt sáng lấp lánh của Diệp Oản Oản, lại nhìn dáng vẻ thổn thức của vị đại ca khảo cung, đại khái đã đoán được chuyện gì xảy ra.
Mới vừa rồi, thật may là bọn họ chạy kịp...
"Đừng nói nhảm nữa, mau mở cửa thả người đi!" Hai người ho nhẹ một cái, khẽ thúc giục.
Mặc dù không hiểu vì sao cấp trên lại đột nhiên yêu cầu thả người, bất quá bọn họ chỉ cần nghe lệnh và hành sự.
Đại ca khảo cung cũng không muốn hỏi nhiều, vội vàng đi tới mở cửa phòng giam ra, "Bà cô nhỏ của ta ơi, xin hãy mau ra ngoài đi! Đừng tiếp tục làm phiền ta làm việc nữa!"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, đứng tại chỗ, "Đi ra ngoài? Ai nói ta muốn đi ra ngoài?"
Ba người nghe được một lời này, nhất thời đều trợn tròn hai mắt.
"Diệp tiểu thư, có phải ngươi không nghe rõ hay không? Chúng ta nói, muốn thả ngươi ra ngoài!"
Diệp Oản Oản ngáp một cái, trực tiếp xếp chân lại ngồi thẳng xuống đất, "Ai muốn đi ra ngoài? Các ngươi thả người khác đi, ta vẫn còn chưa chơi chán."
Ba người: "..."
Cái gì?
Gián điệp nam bị quất đến trầy da sứt thịt: "...!!!" Ta... Ta muốn đi ra ngoài...
Thời điểm ba người còn đang ngẩn người, sau lưng, Tư Minh Lễ đang vội vã tự mình chạy tới.
"Người đâu, người đã thả ra chưa?" Tư Minh Lễ ngữ khí gấp rút truy hỏi.
Tên thủ vệ đầu tiên nhìn Diệp Oản Oản một cái, sau đó trả lời đầy khó xử, "Híc, Tứ trưởng lão, nàng... nàng không chịu đi...!!!"
"Phế vật! Ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm xong! Cút ngay cho ta!"
Giờ phút này, nhìn thấy biểu tình nổi trận lôi đình này của Tư Minh Lễ, Diệp Oản Oản cơ bản đã có thể xác định, Tư Dạ Hàn tỉnh rồi! Hơn nữa còn bình yên vô sự...
Nếu không Tư Minh Lễ tuyệt đối sẽ không gấp rút như vậy muốn đem nàng "đuổi" đi ra ngoài.
Diệp Oản Oản khẽ thở phào một cái, tảng đá lớn đè nặng trĩu trong lòng cuối cùng cũng được nhấc xuống.
...
Cùng lúc đó, ở trong phòng bệnh.
Lão thái thái tâm tình kích động, ôm lấy Tư Dạ Hàn khóc nửa ngày.
Tư Dạ Hàn an ủi lão thái thái, ánh mắt liếc xéo ra ngoài cửa sổ nhìn vào hư không, lộ ra tâm tình không bình tĩnh rất khó có thể phát giác ra được.
Hứa Dịch đứng ở một bên, nôn nóng không yên, rốt cuộc tìm một cơ hội mở miệng, "Cửu gia..."
Một bên, Phùng Nghĩa Bình lập tức mở miệng chặn họng Hứa Dịch, "Hứa quản gia, gia chủ mới vừa hồi sinh từ trong chỗ ૮ɦếƭ, khẳng định có rất nhiều lời muốn nói với lão phu nhân. Chúng ta không nên tiếp tục ở chỗ này tiếp tục quấy rầy bọn họ!"
Lão thái thái nắm tay cháu trai không buông, "Các ngươi đi ra ngoài trước đi, ta nói chuyện với A Cửu một chút!"
Hứa Dịch sắc mặt lạnh lùng, không để ý đến Phùng Nghĩa Bình ngăn trở, trực tiếp mở miệng: "Cửu gia, lão phu nhân, Oản Oản tiểu thư người vẫn còn đang bị giam ở trong ám thất!"
Lão thái thái nghe xong, nhất thời đổi sắc mặt, "Ngươi nói cái gì? Oản Oản ở trong ám thất?"
Ngay lập tức biểu tình trên mặt Tư Dạ Hàn liền thay đổi, "Ám thất..."
Hắn rõ ràng đã an bài người khác che chở nàng an toàn rời đi...
Mới vừa rồi hắn tỉnh lại, lập tức tìm quanh, không nhìn thấy nàng, cho là nàng nhất định đã rời khỏi Hoa quốc...
Ám thất!
Đó là hầm giam của Tư gia!
Coi như có thể còn sống từ bên trong đi ra, coi như cũng thành phế nhân...
Phòng bệnh lớn như vậy, trong nháy mắt đã bị khí tức lạnh lẽo kinh người bao rợp lấy cả căn phòng…
...
Trong ám thất.
Điện thoại của Tư Minh Lễ vang lên, là Phùng Nghĩa Bình gọi tới.
Tư Minh Lễ không nhịn được, mở miệng: "A lô? Có chuyện gì!"
Ở đầu kia của điện thoại di động, Phùng Nghĩa Bình nhỏ giọng tiết lộ tin tức, "Không xong rồi! Tứ trưởng lão, Cửu gia đã biết rồi, vào lúc này đang đuổi tới hầm giam…"
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?"
Thần sắc Tư Minh Lễ hoàn toàn luống cuống.
Sau khi vội vã cúp điện thoại, Tư Minh Lễ nhanh chóng lau mồ hôi lạnh trên trán, đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, thái độ đột nhiên thay đổi. Trên mặt ráng nặn ra nét vui vẻ, mười phần cúc cung, "Diệp... Diệp tiểu thư..."
Diệp Oản Oản cười như không cười hướng về Tư Minh Lễ nhìn lại, "Ồ chuyện tốt gì thế này!? Tứ thúc công sao lại làm ra đại lễ như vậy chứ?"
Nghe được lời nói giống Tư Dạ Hàn như đúc của đối phương, khiến cho khuôn mặt Tư Minh Lễ vặn vẹo đi mấy phần, cố nén sự tức giận mở miệng nói, "Diệp tiểu thư, những chỗ bất kính trước đó xin hãy rộng lòng tha thứ! Ta cũng là bởi vì quá mức lo lắng cho thân thể của gia chủ. Mới vừa thời điểm ở tại bệnh viện, đều chỉ là vì muốn cho mọi người một câu trả lời, ngữ khí mới có phần hơi nặng nề...Thân thể thiếu nữ của ngươi vốn yếu đuối, nơi này lạnh giá, không tốt cho sức khỏe, vẫn nên mau chóng rời đi đi!"
Diệp Oản Oản không thèm để ý tới hắn: "Tứ thúc công nói quá lời, thân thể ta tốt vô cùng. Nơi này cũng rất rộng rãi, rất thú vị, còn có các chuyên gia biểu diễn miễn phí nữa!"
"..."
Tư Minh Lễ da mặt co quắp, rốt cuộc có chút hết kiên nhẫn, "Diệp Oản Oản, ngươi đừng rượu mời không uống, lại uống rượu phạt!"
Diệp Oản Oản: "Đa tạ Tứ thúc công, ta không uống rượu."
Mắt thấy thời gian từng khắc trôi qua, mà Tư Dạ Hàn đã đang trên đường chạy tới, Tư Minh Lễ rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật.
"Ngớ ra làm cái gì! Các ngươi, còn không mau giúp Diệp tiểu thư rời đi!" Tư Minh Lễ lạnh giọng ra lệnh.
"Vâng!" Hai tên hộ vệ hiểu ý, khí thế hung hăng hướng về Diệp Oản Oản bắt lấy, định dẫn đi.
Một giây tiếp theo, vẫn chưa kịp ᴆụng vào thân thể của Diệp Oản Oản, một người trong đó liền bị ăn một cước, đạp bay ra ngoài.
"A…!!!" Một người khác bị đạp vào đầu gối, đau đớn một hồi nằm rạp trên mặt đất.
Mặc dù đã nghe nói qua nữ nhân này thân thủ không tệ, nhưng khi nhìn thấy hai tên tâm phúc ngay cả thân thể của ả cũng đều không tiếp cận được, Tư Minh Lễ trong nháy mắt nghệch mặt ra.
Diệp Oản Oản vuốt ve ngón tay, nhìn về phía Tư Minh Lễ, thờ ơ cười một tiếng, "Không biết Tứ thúc công đã từng nghe qua một câu nói này chưa?"
Tư Minh Lễ chân mày nhíu chặt.
Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, "Thỉnh thần dễ dàng, tiễn thần khó."
Tư Minh Lễ giận đến thiếu chút nữa hộc máu: "Ngươi..."
Đúng lúc này, nơi cửa một dồn dập tiếng bước chân nhốn nháo từ xa truyền tới.
Tư Minh Lễ quay người lại, khi thấy một nhân ảnh tràn đầy sát khí, cả người đều cứng lại...
"Gia... Gia chủ!!"
Trừ Tư Dạ Hàn ra, lão phu nhân cũng ở đây, phía sau có Hứa Dịch, Hứa Thường Khôn, Tư Minh Vinh, Phùng Nghĩa Bình cùng một đám tộc lão đi theo. Một đám người cuồn cuộn ập tới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc