Tiêu Vũ Đồng để cho nhân viên làm việc đi lấy một đống lớn đồ ăn vặt tới, rồi nói: “Cung Húc, cậu đem đồ ăn vặt ôm vào trong иgự¢, sau đó ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon!”
Mắt Cung Húc sáng lên nhìn chằm chằm một đống lớn đồ ăn vặt kia hỏi lại: “Tôi có thể ăn không?”
Diệp Oản Oản nâng tay đỡ trán: “…” Cô biết ngay mà…
Tiêu Vũ Đồng bật cười: “Làm động tác ăn nhưng không phải thật sự ăn, chờ lát nữa chụp xong những thứ này có thể tặng cho cậu!”
Nói xong nhìn về hướng Diệp Oản Oản: “Nhưng có thể ăn được hay không tôi không làm chủ được.”
Cung Húc lập tức nhìn Diệp Oản Oản, đang muốn mở miệng làm nũng, Lạc Thần ở bên cạnh vừa sửa lại cà vạt, một bên mặt không thay đổi mở miệng nhắc nhở: “Để tôi nhắc cậu một chút, tháng này trọng lượng cơ thể của cậu đã vượt chỉ tiêu ba cân rồi đó.”
“Mịa nó! Tiểu gia mập thì sao, cậu có tư cách gì nói tôi mập, cậu mời tôi ăn cơm hay là uống canh, chỉ với một khối thịt thì tôi có nghĩa vụ nghe cậu nói hay sao? Cậu có mời tôi ăn thịt bò thịt dê chân giò hun khói xúc xích hay không, có mời tôi ăn gà vịt tôm cua bào ngư vi cá chân gấu hay không, có mời tôi ăn thịt nướng lẩu và 乃ún cay hay không, hay mời tôi ăn qua hoành thánh 乃ún gạo chua cay chè xôi nước không…”
Diệp Oản Oản: “…” Thật là đủ lắm rồi đó nha…
Tiêu Vũ Đồng đang cười, đột nhiên hai mắt tỏa sáng, vội vàng chụp lại hình ảnh lúc này.
Cung Húc ôm lấy đồ ăn vặt tức giận bất bình hầm hầm nhìn Lạc Thần, Lạc Thần đứng ở một bên sửa sang lại cà vạt vẻ mặt xem thường…
Rất nhanh, bộ ảnh chụp thứ hai cũng thuận lợi kết thúc.
Diệp Oản Oản chuẩn bị ba chủ đề, thật ra nhiều nhất chỉ cần yêu cầu chụp hai bộ đã đủ rồi, nhưng bởi vì hiệu quả hai bộ chụp trước đều vô cùng tốt, cho nên Tiêu Vũ Đồng mãnh mẽ đề nghị muốn chụp luôn bộ thứ ba.
Bộ thứ ba cần chụp là ngoại cảnh, cho nên phải lựa chọn thời gian thích hợp.
Dưới tình hình gần tới thời gian xuất bản, mà Tiêu Vũ Đồng vẫn cố ý muốn chụp bộ thứ ba, có thể thấy là đối với hai người quả thật rất hài lòng.
“Bộ thứ ba chúng ta ngày khác tiếp tục đi, rút ra một bộ làm ảnh bìa, cái khác có thể làm ở bên trong trang, tổng biên tập, dich ngon tinh com có thể giúp chúng tôi liên lạc cái cảnh trí, ngoại cảnh yêu cầu một khu rừng trúc…”
“Có thể, cái này để tôi giải quyết cho.” Sài Vĩnh Lê nhanh nhẹn mở miệng nói.
Tiêu Vũ Đồng cười nói: “Không nghĩ tới hiệu quả chụp ảnh lại tốt như vậy, đột nhiên đối với ảnh bìa lần này rất có lòng tin, coi như ép không được “Sắc Đẹp”, chất lượng cũng tuyệt đối là thượng thừa rồi!”
Nói xong, nhìn lướt qua hướng của Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, sau khi rời khỏi Quang Diệu mọi người chuẩn bị đầu quân cho công ty khác sao? Hay là…”
“Chúng tôi chuẩn bị thành lập công ty của riêng mình.” Diệp Oản Oản trả lời.
“À… Là như vậy! Tự mình tự thành lập công ty cũng không tệ đâu! Diệp tiên sinh tuổi trẻ tài cao, nhất định có thể thành công!”
“Cảm ơn.”
Ánh mắt của Tiêu Vũ Đồng như có điều suy nghĩ nhìn Diệp Oản Oản đánh giá, không nhịn được đề nghị: “Thừa dịp còn có thời gian, không bằng tôi chụp cho bốn người một tấm để phục vụ cho công tác tuyên truyền được không?”
Diệp Oản Oản chần chờ: “Chuyện này… Có thể quá phiền toái hay không?”
Ánh mắt Tiêu Vũ Đồng xưa nay chưa từng có sáng như vậy, lộ ra kích động, không kịp chờ đợi mở miệng nói: “Không phiền toái không phiền toái, thuận tay mà thôi.”
Diệp Oản Oản cười nói: “Một cái thuận tay này của cô, có thể làm bao nhiêu người đều cầu không được.”
Tiêu Vũ Đồng trong giới nhi*p ảnh rất nổi danh, sau khi “ViVi” thất thế không ít tạp chí muốn đào cô ấy đi, bao gồm cả “Sắc Đẹp”, nhưng cô ấy vì nhớ tới tình xưa, cho nên từ đầu đến cuối không nguyện ý rời đi.
“A a a! Ảnh công tác! Tôi muốn chụp tôi muốn chụp! Tôi có thể cùng Diệp ca chụp chung không?” Cung Húc ở phía sau ồn ào.
Diệp Mộ Phàm liếc cậu ta: “Nếu là ảnh công tác, dĩ nhiên là cả bốn người cùng nhau chụp! Dựa vào cái gì Diệp Bạch lại phải chụp riêng với cậu chứ!”
Muốn chụp riêng cũng phải là anh em bọn họ chụp chứ!
Cung Húc bĩu môi một cái rồi nói: “Cắt, không có ý nghĩa, hai người mà chụp chung sẽ kéo thấp giá trị nhan sắc của tôi và Diệp ca…”
CMN, anh ta kéo thấp giá trị nhan sắc của người chụp chung sao?
Diệp Mộ Phàm giận dữ nói: “Cậu chính là người kéo thấp chỉ số thông minh của ba người chúng tôi đấy!”
Trong lúc hai người tranh cãi, Diệp Oản Oản vội vàng đem hai người tách ra: “Được rồi được rồi, nhanh vào trong thay quần áo đi!”
Cung Húc lầm bầm, tiến tới trước mặt Diệp Oản Oản: “Diệp ca, hai chúng ta cùng thay đồ đi!”
Diệp Oản Oản không nói gì: “… Cậu là học sinh tiểu học sao?”
Làm gì cũng muốn cùng nhau làm là sao…
Trước khi Diệp Mộ Phàm nổi khùng lần nữa, Diệp Oản Oản vội nói: “Mọi người đi trước đi, tôi có việc muốn cùng tổng biên Sài trao đổi một chút.”
Cô làm sao có thể cùng bọn họ vào trong thay đồ được chứ…
Một lát sau, bốn người cũng lần lượt thay quần áo xong đi ra.
Khi bốn người đồng thời xuất hiện ở trước mắt mọi người, toàn bộ nhân viên làm việc trong phòng chụp ảnh không khỏi lên tiếng thán phục…
Trời ạ! Chuyện này… Ai cũng quá đẹp đi!
Quả nhiên, đàn ông lúc đẹp trai nhất vẫn là khi được ăn mặc chỉnh tề.
Hình tượng của Diệp Bạch và Felix hoàn toàn không thua gì hai người nghệ sĩ, bốn người đứng chung một chỗ khí chất mỗi người đều mang đặc sắc riêng của mình, Cung Húc bướng bỉnh khoe khoang, Lạc Thần trầm ổn nội liễm, Felix phong lưu mê người, Diệp Bạch cao quý lười biếng, bốn người ăn mặc như nhau thỏa đáng đứng chung một chỗ, giống như một bức tranh, quả thật là cảnh đẹp ý vui.
Tiêu Vũ Đồng nhiệt huyết lại dâng lên, cầm máy chụp hình hưng phấn không thôi mở miệng nói: “Như vậy, Diệp tiên sinh, anh ngồi ở chính giữa, Cung Húc cậu đứng ở bên phải, Lạc Thần cậu bên trái, Felix phía sau một chút… Diệp tiên sinh vẻ mặt của anh không cần điều chỉnh, chỉ cần buông lỏng, giữ vẻ mặt hờ hửng này là thích hợp nhất… Đúng đúng đúng… Chính là như vậy… Hoàn mỹ…”
“Xoạt xoạt” “Xoạt xoạt” âm thanh không ngừng vang lên, Tiêu Vũ Đồng hoàn toàn chuyên tâm trong công việc, vốn chỉ là nghĩ thuận tay giúp bọn họ chụp một tấm ảnh công tác giúp tuyên truyền, không nghĩ tới lại mất thời gian chụp như một bộ ảnh thật vậy.
Tiêu Vũ Đồng cầm máy ảnh đến trước mặt tổng biên Sài, hưng phấn nói: “Tổng biên, anh xem, hiệu quả như thế nào?”
Sài Vĩnh Lê nhanh chóng xem ảnh chụp trong máy, trên mặt lộ ra ánh mắt vui mừng, lúc này đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, rồi nói: “Diệp tiên sinh, những tấm hình này, chúng tôi có được chọn một chút hay không, để đem nó đặt ở bên trong lần phỏng vấn riêng này?”
Diệp Oản Oản lúc này mở miệng nói: “Dĩ nhiên có thể.”
Lần này xem như tuyên truyền miễn phí cho công ty bọn họ trong tương lai rồi, cớ sao mà không làm.
…………………………….
Sau đó trong khoảng thời gian này, Lạc Thần và Cung Húc đi theo tạp chí “ViVi” bay đi đến thành phố S chụp ngoại cảnh, ảnh bìa lần này chụp hoàn thành vô cùng thuận lợi.
Diệp Oản Oản và Diệp Mộ Phàm đi đăng ký công ty xong xuôi, thuê một ngôi nhà để làm văn phòng làm việc, sau đó bắt đầu ở trên mạng tuyển nhân viên xây dựng đoàn phim.
Cùng lúc đó, Quang Diệu truyền thông dường như muốn sử dụng những giá trị cuối cùng của Cung Húc và Lạc Thần cho nên dùng hết sức lực tiếp tục lợi dụng hai người, dich ngon tinh com đồng thời từ mọi phương diện chèn ép bọn họ, ở trong nghề thả ra tiếng nói, để cho mỗi công ty không muốn hợp tác cùng bọn họ, càng không cho phép nghệ sĩ Hoàn Cầu và bọn họ có bất kỳ qua lại nào.
Dù sao Hoàng Thiên trong giới giải trí nổi danh là công ty đầu rồng, phần lớn mọi người đều mua mặt mũi của nó, vì vậy công ty mới vừa thành lập của bọn họ liền lâm vào tình cảnh cực kỳ gian nan, đến nay không có nhận được công việc nào cả, duy nhất chỉ có một cái quảng cáo… là quảng cáo băng vệ sinh…
Cung Húc vùi ở trên ghế sa lon, run run chân, vẻ mặt không thèm để ý nói: “Làm gì mà mặt mày ủ dột vậy, không phải là có việc làm rồi sao? Quảng cáo băng vệ sinh thì sao á…, tôi tiếp! Ai nói chỉ có nữ nghệ sĩ mới có thể đóng quảng cáo băng vệ sinh cơ chứ?!”
Lạc Thần nhìn Cung Húc: “Tôi nhận…”
Cung Húc lập tức trừng cậu ta: “Đi sang một bên, tiểu gia tôi ít nhất là có thể mua giúp bạn gái, còn cậu là một xử nam còn muốn quảng cáo băng vệ sinh! Cậu biết nó có hình dạng gì sao? Cậu đây là đang lừa dối người tiêu dùng đó có biết không?”