Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 409

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Bởi vì có sự phối hợp của Cung Húc cho nên buổi chụp hình với hiệu suất cao đã hoàn thành.
Trong lúc chụp hình Thái Dũng Thắng nhiều lần yêu cầu chụp với một vài động tác thân mật, nhưng cũng còn may bởi vì có Diệp Oản Oản ở đó nhìn chằm chằm, cộng thêm Lương Sùng cố kỵ “Sắc Đẹp” bức bách, cho nên cũng không có chụp hình ảnh quá mức giới hạn, buổi chụp hình thuận lợi hoàn thành.
Mới vừa chụp xong Cung Húc lập tức chui lên xe bảo mẫu.
“Mứt hoa quả của tôi đâu!” Vừa lên xe Cung Húc giống như bị bỏ đói nhào qua hướng Đông Tử.
Đông Tử lau mồ hôi, vội vàng lấy ra: “Anh Húc, đã mua xong, là nơi anh thường đi mua đó.”
Cung Húc nhận lấy túi, nhìn một cái, vẻ mặt bất mãn: “Không có mua thêm cái gì khác sao? Để cho cậu đi mua hai hộp mứt hoa quả, cậu thực sự chỉ mua hai hộp mứt hoa quả thôi sao, sao không mua thêm bánh ngọt cho tôi!”
Cung Húc bởi vì luôn luôn ăn vụng đồ ăn vặt mà cân nặng cơ thể vượt quá chỉ tiêu, cho nên liền bị Diệp Oản Oản bắt buộc phải giảm cân, không cho phép ăn vặt, nhất là đồ ngọt, hiếm thấy có thể được cho phép ăn một lần.
Cung Húc từng bước từng bước thận trọng từ từ thưởng thức, rất sợ ăn xong liền không còn nữa, vừa ăn, một bên vừa nháy mắt, ánh mắt long lanh hướng về Diệp Oản Oản ở chỗ ngồi bên cạnh rồi nói: “Diệp ca, Diệp ca, người ta có thể nói cho anh chuyện này không ~ ”
Diệp Oản Oản khóe miệng hơi rút: “Nói tiếng người.”
Cung Húc: “Diệp ca, em muốn cùng anh thương lượng!”
Diệp Oản Oản: “Nói đi.”
Con mắt của Cung Húc lóe sáng lấp lánh nói: “A, chính là, anh khi nào… Để cho em gặp mứt hoa nhỏ thật sự một chút đó?”
Rõ ràng ngay từ đầu là vì mứt hoa nhỏ nên cậu ta mới đi theo Diệp Bạch, nhưng càng về sau này thời gian ở chung ngày càng lâu, cậu ta phát hiện sự chú ý của mình tất cả đều tập trung ở trên người Diệp Bạch, thậm chí thiếu chút nữa đã quên mục đích ban đầu của mình.
Chẳng qua là thỉnh thoảng nhìn thấy gương mặt của Diệp Bạch, cậu ta mới nhớ tới mứt hoa nhỏ của mình.
Diệp Oản Oản liếc cậu ta một cái nói: “Vẫn chưa từ bỏ ý định của mình sao?”
Vẻ mặt Cung Húc nghiêm nghị nói: “Diệp ca, anh nói nói gì vậy, mặc dù em bình thường tương đối hoa tâm…, nhưng cảm tình của em đối với mứt hoa nhỏ là không khác với những người khác đó, có được không?”
Diệp Oản Oản: “Nơi nào không giống nhau? Hai người chỉ mới gặp qua một lần mà thôi.”
Mặt của Cung Húc hiện ra hoa đào, vẻ mặt ngượng ngùng mở miệng nói: “Diệp ca, anh chưa từng nghe qua câu nói mà cô gái thường nói sau, cái gọi là tình yêu, không có phức tạp như vậy đâu, có người chỉ cần vào một buổi chiều nào đó, vừa vặn xuất hiện ở trước mắt mình, mặc một cái áo sơ mi trắng thì cũng có thể yêu được rồi. Đối với em mà nói, tình yêu của em chính là lúc mứt hoa nhỏ đưa cho em một hộp mứt hoa quả…”
Diệp Oản Oản mặt im lặng nhìn về phía Cung Húc đột nhiên tràn đầy “Tâm tình thiếu nữ”, “…”
Rõ ràng là một kẻ tình trường phong lưu, lại có thể bày ra một bộ dạng như mới trải qua mối tình đầu như vậy được sao.
Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Mứt hoa nhỏ không có cho phép cậu mỗi ngày ăn một khối chocolate đâu.”
Vẫn là nên trấn an đứa nhỏ này một chút đi, dù sao lần này, Cung Húc sợ là phải chịu điểm ủy khuất rồi.
Trong nháy mắt Cung Húc nghe vậy mừng như điên, sau đó, mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: “Diệp ca, anh làm sao đột nhiên tốt với em như vậy? Người ta tâm tính thiện lương sẽ có chút sợ hãi nha… Anh… Anh không phải là muốn đem em bán cho bà chủ có tiền, muốn em ngủ cùng bà ta chứ!”
Diệp Oản Oản: “…”
Cậu vẫn nên tiếp tục gặm lá cây cải trắng đi…
Làm xong mọi chuyện, sau đó, Diệp Oản Oản trở về Cẩm Viên, theo Tư Dạ Hàn cùng nhau ăn cơm tối.
Trở lại đã được mấy ngày rồi, Nhi*p Vô Danh mai danh ẩn tích, vẫn không có liên lạc lại với cô, cho nên cô cũng không biết rốt cuộc còn có cần cô giúp đỡ nữa hay không, vì thế về phía Tư Dạ Hàn cô vẫn chưa mở miệng nói bất kì điều gì cả.
Tên kia không đáng tin cậy như vậy, hay là chờ xác định rồi nói sau đi, dù sao đột nhiên bảo cô nói với Tư Dạ Hàn để anh đi làm ba, thật sự có chút quá giật mình đi ……
Diệp Oản Oản mới vừa vào trong sân thì ᴆụng phải Thập Nhất, sau đó nhìn thấy một con mắt và cằm của cậu ta đều tím bầm một mảng lớn.
“A? Thập Nhất, mặt của cậu sao thế?” Diệp Oản Oản vội vàng hỏi.
“Híc, Oản Oản tiểu thư…” Thập Nhất theo bản năng vội vàng che mặt mình, hơn nữa phản xạ có điều kiện lui về sau một bước dài, sau đó nói: “Không có… Không có việc gì hết…”
Ánh mắt Diệp Oản Oản sắc bén hỏi lại: “Tại sao lại không sao chứ, ai đánh cậu vậy? Có phải là mấy người Nguyên Sinh lại tìm cớ rồi hay không hả?”
Thập Nhất nghèn nghẹn nói: “Không có, thật sự không có, chính tôi ᴆụng vào tường thôi…”
Diệp Oản Oản: “Hả?”
Chính mình đâm phải tường có thể bị thương thành như vậy được sao?
Diệp Oản Oản đang nói chuyện với Thập Nhất, phía sau lưng Thập Nhất, Phong Huyền Diệc cũng đi tới, hơn nữa đều giống nhau sưng mặt sưng mũi.
Diệp Oản Oản nhìn Thập Nhất một chút, rồi lại nhìn Cà Lăm một chút, mặt đầy không tin nói: “Phong Huyền Diệc cũng lại là xảy ra chuyện gì”
Phong Huyền Diệc đầu tiên là sững sờ, sau đó nháy mắt một cái: “Ây… Tôi… Tôi… Tôi và… Và Thập Nhất… Nhất… Cùng nhau ᴆụng…”
Thập Nhất lập tức nói: “Đúng, tôi có thể làm chứng!”
Vẻ mặt Diệp Oản Oản không biết nói gì: “… Hai người chơi trò gì mới à?”
Phong Huyền Diệc: “…”
Thập Nhất lau mồ hôi: “…”
Bọn họ cũng không muốn chơi đùa đâu nha…
……………………………………..
Lúc ăn cơm với Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản vẫn luôn nghĩ đến chuyện ba mẹ của cháu Nhi*p Vô Danh đều cùng nhau mất tích.
Cô cẩn thận nghĩ qua, với tình hình thân thể hiện tại của Tư Dạ Hàn, khả năng có con cực kì thấp, uhm, thân thể của anh ngay cả vận động mạnh cũng đều không thể chịu đựng được, cũng đừng nói tới chuyện sinh con.
Không thể không nói trước muốn để cho Tư Dạ Hàn người có tính cách không dính khói bụi trần gian tạm thời đi làm ✓ú em tính khả thi cũng đã quá thấp rồi, bây giờ còn muốn để cho anh đi giả làm ba người khác, đây không phải như là đâm vào vết thương của anh sao?
A, đến lúc đó không bằng tìm một diễn viên tạm thời sẽ thích hợp…
Thấy Diệp Oản Oản cắn đũa, mất tập trung, Tư Dạ Hàn giống như có thể nhìn thấu lòng người, ánh mắt nhìn về phía cô rồi hỏi: “Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?”
“À?” Diệp Oản Oản chột dạ, sau đó bật thốt lên nói: “Không có! Không nghĩ cái gì á, em chỉ nghĩ đến thân thể của anh xem có ổn chưa, khi nào chúng ta có thể sinh hoạt vợ chồng a?”
“Khụ…” Tư Dạ Hàn bị sặc.
Diệp Oản Oản gấp rút vỗ phía sau lưng của anh nói: “Anh không có sao chứ?”
A… Thật là hiếm khi nhìn thấy bộ dáng thất thố của Tư Dạ Hàn…
Cô phát hiện ra mình càng ngày càng thích trêu chọc Tư Dạ Hàn, còn trêu chọc càng ngày càng thuận miệng nữa chứ, đây là chuyện gì a!
Tư Dạ Hàn rất nhanh khôi phục vẻ mặt trước sau như một trong trẻo lạnh lùng của mình: “Ăn cơm đi.”
“Uhm!” Cô không có cách nào ăn ngon nữa khi nghĩ về chuyện đó…
“Gần đây công việc như thế nào?” Tư Dạ Hàn hỏi.
Tư Dạ Hàn ít khi hỏi tới chuyện công việc bên kia của cô, bây giờ hiếm thấy đột nhiên lại hỏi tới, cô thầm nghĩ chắc có chuyện gì đó đây.
Đoán chừng là biết công ty bọn họ gần đây có sự thay đổi nhân sự rồi…?
Diệp Oản Oản đem tình huống đơn giản nói với anh một chút, sau đó mở miệng nói: “Thái Dũng Thắng là cháu bên ngoại của Chử Hồng Quang, hậu thuẩn vững chắc như thế, anh ta muốn tiếp quản công ty, dich ngon tinh com em căn bản là không có cách ngăn cản được, đây cũng là tình huống mà em đã sớm ngờ tới. Cố gắng làm đến bây giờ, nhìn anh ta chà đạp tâm huyết của em, sẽ đau lòng cũng là điều khó tránh khỏi… Chẳng qua là, bước này, sớm muộn đều phải trải qua…”
Lúc trước thời điểm tiến vào Quang Diệu, mục đích của cô rất rõ ràng, Quang Diệu tương đương với một môi trường mới, là nơi cô rèn luyện, tích góp kinh nghiệm và giao thiệp mọi nơi, sớm muộn cũng sẽ có một ngày phải rời đi.
Tư Dạ Hàn nhàn nhạt nhìn cô một cái: “Hậu thuẩn… vững chắc?”
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, nhanh nhẹn cười hắc hắc mở miệng nói: “Nơi nào a, vững chắc thế nào đi nữa cũng không bằng anh!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc