“Hơn nữa, chị Y Y thật lợi hại, em hiện tại cũng đem chị Y Y làm tấm gương để học tập, về phần anh Việt Trạch, cũng rất xứng đôi với chị Y Y, em thật lòng chúc phúc bọn họ, hi vọng bọn họ có thể tốt, nếu không lần trước trên lễ mừng thọ của ông nội em cũng không từ hôn. Em hy vọng chị Y Y và anh Việt Trạch không bị ảnh hưởng bởi em.
Trước đây là do em quá nghịch ngợm, không hiểu chuyện, để cho ông bà nội lo lắng, thất vọng, cũng còn tốt là có thím hai, chị Y Y ở bên ông bà…”
Nghe xong lời này của Diệp Oản Oản, vẻ mặt của Lương Mỹ Huyên như là gặp quỷ, chân mày Diệp Y Y hơi nhíu lại.
Diệp Mộ Phàm càng trố mắt nghẹn họng.
Đàm Nghệ Lan quan sát tỉ mỉ cháu gái trước mắt, không chỉ thay đổi cách ăn mặc, liền tính tình cũng thay đổi mặc dù thái độ vẫn hoài nghi, nhưng vẫn mở miệng nói “Con có thể nghĩ như vậy, tự nhiên là tốt nhất.”
Diệp Hồng Duy mặt mũi lạnh lùng cũng hào hoãn hơn vài phần “Cuối cùng cũng có chút bộ dáng rồi!”
Diệp Oản Oản đi tới trước mặt Lương Mỹ Huyên, lấy một cái hộp nhỏ ra, sau khi mở ra, bên trong là một chuỗi ngọc, “Thím hai, lần trước con đi du lịch Myanmar, thấy chuỗi ngọc đeo tay này, đồ vật không mắc, nhưng là con tỉ mỉ chọn, hy vọng thím thích.”
Trên mặt Lương Mỹ Huyên đầy hoài nghi cùng tìm tòi nghiên cứu, cái nha đầu ૮ɦếƭ tiệt này, làm sao lại thay đổi thái độ, rốt cuộc là đang chơi cái gì?
Thấy Lương Mỹ Huyện chậm chạp không có phản ứng, Diệp Oản Oản lộ ra mấy phần mất mác, rụt tay lại “Là con quá đường đột, vật tầm thường này, cũng không hợp với thân phận thím hai…”
Lương Mỹ Huyên thấy vậy lập tức đem đồ đoạt lấy, giấu con ngươi chán ghét, mở miệng nói: “Làm sao vậy chứ! Hiếm khi Oản Oản có lòng! Thím hai thích! Cám ơn con nhiều!”
Ông nội thấy vậy hài lòng gật đầu, thần sắc nghiêm nghị mở miệng “Không sai, như vậy mới là người một nhà, sau này không cho cãi nhau.”
Hôm nay thấy biểu hiện của Diệp Oản Oản, làm cho ông vô cùng hài lòng.
Lại nói chuyện một lúc, Diệp Mộ Phàm quả nhiên không nhịn được, một tay kéo Diệp Oản Oản vào trong góc “Oản Oản, đầu em bị nước vô à? Đối với bà ta ăn nói khép nép vậy coi như thôi đi còn tặng quà nữa?”
Diệp Oản Oản không có việc gì vuốt hoa tường vi trên tường “Nếu không đây, giống như anh ngay trước mặt mọi người cùng với bà ta cãi nhau? Hôm nay nếu như anh ầm ĩ lên như vậy hảo cảm của ông bà nội cũng mất hết.”
“Vậy cũng không cần ăn nói khép nép đối với bà ta như vậy..” Diệp Mộ Phàm siết chặt quả đấm, vừa nghĩ đến Diệp Oản Oản im hơi lặng tiếng vì anh mà chịu ủy khuất, anh liền không chịu được.
Anh tình nguyện nhìn cô không kiêng dè gì cãi nhau với họ.
“Oản Oản!” Ánh mắt Diệp Mộ Phàm yên lặng nhìn về hướng Diệp Oản Oản, “Anh nhất định đem mọi thứ của chúng ta đoạt lại, tuyệt đối không cho em bị nửa phần ủy khuất!”
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Diệp Mộ Phàm, sắc mặt của Diệp Oản Oản nhu hòa “Ừ, em tin anh có thể làm được.”
Sau lưng, không biết Lương Mỹ Huyên đến lúc nào, “Chậc chậc, chẳng qua là chỉ lăn lộn trong cái hiệp hội Thời Thượng thôi chỉ là chức phó chủ tịch hư danh mà cái đuôi đã vểnh lên trời rồi, nếu Y Y nhà chúng tôi mà giống như cậu vậy, chắc đã muốn ngày ngày đốt pháo ăn mừng?
Lại còn muốn theo Y Y nhà chúng tôi đoạt đàn ông, cũng không soi mặt mình vào nước xem là loại mặt hàng gì!”
Nghĩ đến Diệp Oản Oản dặn dò, Diệp Mộ Phàm không muốn cùng Lương Mỹ Huyên nổi lên xung đột, nhịn xuống, không có phản ứng bà ta.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lương Mỹ Huyên thấy hai người không dám cãi lại, vẻ mặt càng thêm ngạo mạn, khẽ xì một tiếng tiếp tục nói, “Con tiện nhân Lương Uyển Quân kia cũng không chơi thắng tôi, chỉ bằng hai tiểu phế vật các người mà muốn đấu cùng tôi? Thật là ngây thơ…”
Một giây kế tiếp, “Ba ——” một thanh âm vang lên.
Diệp Oản Oản dùng sức tát một cái vào mặt của Lương Mỹ Huyên.
Mặt của Lương Mỹ Huyên trực tiếp bị đánh trật đi, vẻ mặt không thể nào tin được, thật lâu sau mới có phản ứng, che lấy bên mặt hiện rõ năm dấu tay của mình, “Tiểu tiện nhân, mày đánh tao, mày lại dám đánh tao!!!”
“Ba —— ”
Diệp Oản Oản không chút nghĩ ngợi, lại giáng một cái tát xuống, sau đó, hơi hơi sửa sang lại ống tay áo, khẽ nâng mắt mở miệng nói, “Ừ, tôi đánh bà, làm sao?”
Một tát này còn nặng hơn cái trước, mặt của Lương Mỹ Huyên đã bắt đầu sưng lên, một trận đau rát.
Lương Mỹ Huyên bị hai cái tát liên tiếp bất ngờ không kịp đề phòng này làm cho tỉnh mộng.
Diệp Mộ Phàm cũng là đứng ngơ ngác ở nơi đó, nhìn em gái của mình ngang ngược vênh váo, biểu tình cực kỳ phách lối, hoàn toàn không phản ứng kịp, ách, cái gì nói cận thận kiềm chế đây…
“Mẹ ——” Diệp Y Y đi tới, vừa nhìn thấy dấu tay trên mặt Lương Mỹ Huyên, nhất thời kinh hô thành tiếng, “Oản Oản, cô làm cái gì vậy! Làm sao có thể tùy tiện đánh người!”
Rất nhanh, Diệp Thiệu An cũng đi tới, “Tiểu tiện nhân! Mày muốn tạo phản à!”
Động tĩnh bên này rất nhanh kinh động đến hai ông bà cách đó không xa, Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan cũng đang đi tới.
Lương Mỹ Huyên che lấy mặt sưng đỏ của mình, đáy mắt âm vụ, “Diệp Oản Oản, lần này tao nhìn xem mày ૮ɦếƭ thế nào!”
“Chuyện gì xảy ra?” Hai ông bà rất nhanh liền nghe tiếng đi tới.
Lương Mỹ Huyên đã làm xong chuẩn bị tố cáo.
Nhưng là, ngay trước một giây hai ông bà vòng qua bụi hoa đi tới, Diệp Oản Oản đột nhiên tiến lên một bước, thân thể lệch một cái, cứ như vậy ngã dưới chân Lương Mỹ Huyên.
Ngã xuống trước, nhân tiện ngón tay móc một cái, đem Lương Mỹ Huyên mới vừa làm bộ làm tịch đeo trên tay, chuỗi ngọc châu cô đưa cho lôi xuống, kéo đứt ném xuống đất.
Bên này Lương Mỹ Huyên còn không phản ứng kịp chuyện gì xảy ra, “Mày…”
“Oản Oản ——” Thấy Diệp Oản Oản không biết làm sao liền ngã xuống, Diệp Mộ Phàm kinh hãi đến biến sắc, một bước dài đi về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản bắt lấy tay của Diệp Mộ Phàm, không chút biến sắc ngoắc ngoắc lòng bàn tay của anh ta.
Diệp Mộ Phàm sững sờ, cô đây là… Làm bộ?
Diệp Hồng Duy và Đàm Nghệ Lan vừa qua tới, liếc mắt liền thấy Diệp Oản Oản ngã xuống đất, trực tiếp vượt qua Lương Mỹ Huyên, đi đến chỗ Diệp Oản Oản: “Đây là thế nào?”
“Oản Oản, thế nào?”
Diệp Oản Oản cặp mắt đỏ bừng, “Ông nội, bà nội… Con không sao… Con không sao… Thím hai không liên quan… Là chính con không cẩn thận ngã xuống…”
Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, hai ông bà ngược lại nhìn sang hướng Lương Mỹ Huyên, “Là thím hai đẩy con?”
Lương Mỹ Huyên nóng nảy, “Cha, mẹ, con làm sao có thể…”
Sắc mặt Diệp Hồng Duy nghiêm túc mở miệng: “Con trước im miệng, để cho Oản Oản nói.”
Vẻ mặt Diệp Oản Oản thương tâm đến cực hạn, “Mới vừa rồi, con ở trong vườn hoa nhỏ tản bộ, kết quả, ngoài ý muốn nghe được thím hai và chị Y Y đang nói chuyện… Bọn họ nói…”
“Nói cái gì?” Diệp Hồng Duy truy hỏi.
Diệp Oản Oản mấp máy môi, “Thím hai nói, con và anh là phế vật do tiểu tiện nhân sinh… Nói chúng con căn bản không uy Hi*p được địa vị của chị Y Y… Còn nói… Cái nhà này là thím hai định đoạt… Thím hai không cho chúng con trở lại… Chúng con đời này đều không về được…
Ông nội, bà nội, con và anh thật không muốn tranh đoạt cái gì với chị Y Y… Chúng con trở về, chẳng qua là bởi vì nhớ ông nội và bà nội… Tại sao… Tại sao… Thím hai muốn nói tới chuyện này…”