Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 395

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hứa Dịch lo lắng bên trong xảy ra chuyện, lập tức đuổi thư ký đi, sau đó nằm trên cửa nghe lén.
Sau đó thì vô cùng sợ hãi khi bên trong truyền đến câu “Nếu anh dám tìm phụ nữ sau lưng em, em liền mang con riêng trở về cho anh coi!”…
Hứa Dịch lặng lẽ tưởng tượng đến hình ảnh đó…
Quá dọa người…
Anh vẫn nên nhanh mang nữ thư ký kia đi xử lý…
……………………………
“Làm sao trở về nhanh như vậy? Sự tình làm như thế nào?” Tiết Lệ nhìn thấy nữ thư ký chưa đến một giờ liền trở lại, mở miệng hỏi.
Sắc mặt của nữ thư ký hơi kích động trả lời, “Rất thuận lợi, Cửu gia cũng không dọa người như trong tưởng tượng, cho tôi vào trong báo cáo công việc, thái độ cũng ôn nhu, đáng tiếc, tôi mới chưa vào được bao lâu thì người phụ nữ kia trở lại.
Phó tổng giám Tiết, anh biết không? Người phụ nữ kia lại trực tiếp đá cửa đi vào! Tôi chưa thấy phụ nữ thô lỗ như vậy, y như người phụ nữ chua ngoa đanh đá!
Tôi còn tưởng cô ta có nhiều bản lãnh, lại có thể cái này đã không nén được giận, khẳng định lúc này đang náo cùng với Cửu gia!
Tôi hiểu đàn ông nhất, đàn ông ghét nhất chính là loại phụ nữ thô lỗ hay cố tình gây sự, huống chi tính tình Cửu gia như vậy, khẳng định cô ta không có trái ngon để ăn!”
Nghe ngữ khí chắc chắn của nữ thư ký, sắc mặt Tiết Lệ hòa hoãn mấy lần “Nếu như cô có thể lấy được sự vui vẻ của Cửu gia, hứa hẹn lúc đầu có thể tăng gấp đôi.”
Sau khi nữ thư ký nghe vậy, sắc mặt lập tức sáng lên, nhưng đáy lòng hiện lên vẻ khinh thường, đợi cô lấy được sự vui vẻ của Cửu gia chỗ hứa hẹn của Tiết Lệ tính là gì.
Lúc này nữ thư ký đang mơ tưởng những thứ tốt đẹp, bên kia điện thoại của Tiết Lệ vang lên.
Không biết người bên kia nói gì, sắc mặt của Tiết Lệ lúc này trầm xuống.
Một lát sau, Tiết Lệ cúp điện thoại, sắc mặt âm u nhìn về phía nữ thư ký, “Đây là cái cô gọi là thuận lợi?”
Thấy sắc mặt Tiết Lệ khó coi, vẻ mặt đắc thắng của nữ thư ký cứng lại, hoài nghi hỏi: “Phó tổng giám Tiết…Sao…Thế nào?”
Tiết Lệ: “Cô bị sa thải”
“Cái … cái gì? Sao có thể như vậy!”
………………………
Lúc đó, một cái đại ma vương nào đó ánh mắt đang nhìn “Thô lỗ” “Bạo lực” lại “Cố tình gây sự” cô gái trước mặt.
Bởi vì tức giận cố tình gây sự của Diệp Oản Oản, đối với anh, đó là câu dẫn lớn nhất.
“Bánh ngọt của em đâu?”
“Chờ lát nữa cho em ăn.”
“Tại sao muốn chờ lúc nữa”
“….” Bởi vì muốn nhìn thêm chút nữa, bộ dáng bây giờ của cô.
Quả nhiên, một lát sau, Tư Dạ Hàn mang bánh ra, lửa giận của Diệp Oản Oản lập tức biến thành mây khói.
Giữa lông mày Tư Dạ Hàn lộ ra một chút bất đắc dĩ.
“Ăn ngon!” Diệp Oản Oản ăn một cái, ánh mắt liền sáng lên.
Tư Dạ Hàn nhìn thấy bộ dạng phồng má như con sóc của cô gái, ung dung thản nhiên hỏi: “Tại sao muốn ăn cái này?”
Diệp Oản Oản cắn cái muỗng “Em cũng không biết, rõ ràng rất ghét ăn hạnh nhân, nhưng không biết sao gần đây lại muốn ăn!”
Cô nhớ ngược lại Tư Hạ rất thích ăn, lúc còn đi học, rất nhiều nữ sinh tặng cho cậu ta bánh ngọt hạnh nhân.
“Phải không…” Tư Dạ Hàn nghe vậy, ánh mắt lóe lên, giữ kín như bưng.
Sau một lúc im lặng, Tư Dạ Hàn nhìn chăm chú cô gái như hóa kén thành bướm càng ngày khuôn mặt càng chói mắt, hỏi: “Khẩu vị, sở thích, thói quen, còn đổi cái khác sao?”
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút “Khẩu vị, sở thích, thói quen? Thật như không có gì khác…”
Sắc mặt Tư Dạ Hàn nghiêm túc: “Suy nghĩ thật kỹ.”
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, nháy nháy mắt, nghiêm túc suy nghĩ: “A, càng ngày càng thích anh rồi, có tính không?”
Tư Dạ Hàn: “…Ừ”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bởi vì rời đi Quang Diệu có chút lâu công việc chất đống nhiều nên Diệp Oản Oản không có ngủ lại.
Lúc rời khỏi Tư gia, thời gian đã là đêm khuya.
Không bao lâu đi đến nhà để xe, Diệp Oản Oản theo bản năng quan sát bốn phía.
Chưa bao lâu, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, chẳng biết tại sao, cô cảm thấy không chút tự nhiên, giống như có ai trong bóng tối nhìn chằm chằm.
Diệp Oản Oản cũng không suy nghĩ nhiều chỉ coi mấy ngày qua mệt mỏi.
Sau đó, mở cửa xe, lái xe rời đi.
Trên đường về nhà trọ, Diệp Oản Oản mở cửa xe để cho thanh tỉnh một chút.
Đêm đã khuya, trăng treo trên cao, gió đêm thổi lất phất, ngược lại rất thư giãn.
Không bao lâu, tốc độ xe chậm lại, Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, nhìn bảng chỉ đương trước mắt, rất là nhức đầu.
Phía trước đang thi công công trình, cấm xe qua lại.
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản chỉ có thể đi đường vòng, theo bên trái đường mòm mà đi.
Đường ngoại ô cũng không tệ, xe qua lại cực ít, Diệp Oản Oản mở nhạc trên xe, đạp chân ga hết số, trong nháy mắt vọt lên.
“Bạch!”
Bỗng nhiên trong lúc đó, một bóng người từ trong mắt Diệp Oản Oản lóe lên.
Thậm chí, Diệp Oản Oản còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe “Ầm” một tiếng va thật lớn, một trận va chạm mãnh liệt.
Cơ hồ theo bản năng, trong nháy mắt Diệp Oản Oản dẫm phanh, thân xe trượt một chút, để lại trên đường một vết dấu bánh xe dài.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản ngồi trên ghế lái, trái tim đập bịch bịch.
Vừa nãy hình như cô nhìn thấy một bóng người thoáng qua…Sau đó…Cô ᴆụng phải…
“Xe…Tai nạn xe cộ?” Diệp Oản Oản có chút chưa tỉnh hồn lại.
Nếu quả thật ᴆụng người, tốc độ xe cô nhanh như vậy, hơn nữa, lấy lực va chạm vừa nãy, coi như mình đồng da sắt, cũng sẽ bị ᴆụng nát…
Khoảng chừng mấy giây sau, Diệp Oản Oản vội mở cửa xe, từ ghế điểu khiển đi ra.
Trước xe hai cái đèn còn nháy, đem phía trước chiếu sáng, nhưng Diệp Oản Oản không thấy người mình ᴆụng.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản liếc mắt một cái, nhưng phát hiện, đầu xe trải qua va chạm mãnh liệt đã lõm xuống, như vậy có thể thấy, lực đạo va chạm mạnh cỡ nào.
“Xong rồi…” Trong lòng Diệp Oản Oản nóng nảy, tìm kiếm bốn phía xung quanh.
Trong vòng một trăm mét xung quanh, bị Diệp Oản Oản lục soát toàn bộ, cũng không thấy bất kỳ khác thường nào.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới trước xe, mở điện thoại di động ra, ngồi xuống, nhìn dưới gầm xe.
Thậm chí, Diệp Oản Oản không dám mở mắt, sợ nhìn thấy một thi thể tan tành dưới gầm xe…
Nhưng mà, gầm xe không có gì cả, chẳng qua có chút dầu máy.
“Ồ……” Diệp Oản Oản đứng lên, khuôn mặt cổ quái.
Chẳng lẽ, vừa nãy cô ᴆụng không phải người?
Nhưng nghĩ lại, Diệp Oản Oản cảm thấy không đúng, bốn phía không có gì, xe cũng không thể ᴆụng vào không khí, hơn nữa, cho dù ᴆụng phải chó mèo, xe cũng không thể ᴆụng lõm như vậy.
Với lại dù ᴆụng phải chó mèo cũng phải có thi thể…
“Chẳng lẽ, vừa nãy cô ᴆụng phải lão hổ?” Diệp Oản Oản theo bản năng hướng bốn phía tìm kiếm.
Nơi này là ngoại ô, cũng không phải là không có động vật hoang dã cho cô ᴆụng.
Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ chỗ lõm của đầu xe, chỗ lõm này, rõ ràng ᴆụng phải người, thậm chí, Diệp Oản Oản còn nhìn thấy mấy sợi tóc trắng, phải là tóc của ông lão.!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc