Sau chuyện này đại biểu cho việc Diệp tiểu thư ở trong công ty sẽ có danh tiếng và quyền phát biểu tăng lên, hai người này ở trường hợp hiện tại đã công khai không chút kiêng kỵ đối nghịch cùng với Diệp tiểu thư nhưng đã mất mặt như vậy, nếu như tiếp tục đối đầu trừ phi bọn họ thực sự không biết xấu hổ.
Hứa Dịch vừa nghĩ vừa nhìn về phía ông chủ của mình, quả nhiên Boss chính là Boss a, cách làm của Oản Oản tiểu thư đặt tại trong mắt người khác đều là không thể nói lý, nhưng ông chủ lại từ đầu tới cuối không có tí phản ứng nào cả.
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Diệp Oản Oản.
Tư Dạ Hàn kết nối điện thoại di động: “A lô?”
“Nhanh khen em khen em khen em đi! Em muốn nghe một ngàn chữ! Thiếu một chữ cũng không nghe đâu?!” Điện thoại di động mới vừa vừa tiếp thông, đầu kia liền truyền tới âm thanh giành công của Diệp Oản Oản.
Hứa Dịch ở một bên nghe thanh âm thanh thúy của Oản Oản, lau mồ hôi, ho nhẹ một tiếng.
Một ngàn chữ?
Lời Cửu gia nói coi như cả một tháng cộng lại sợ rằng tổng cộng cũng nói không tới một ngàn chữ đi?
Đáy mắt của Tư Dạ Hàn dâng lên một tia sáng không dễ dàng phát giác, mở miệng nói: “Anh đã đặt cho em bánh ngọt hạnh nhân Angelina, chờ em trở về nước là ăn được rồi.”
Diệp Oản Oản lập tức gào lên: “A! Yêu anh yêu anh yêu anh! Bảo Bảo anh quá tuyệt rồi!”
Cuối cùng, chuyển ngược trở lại, biến thành cô khen anh…
Thật ra thì lúc trước Diệp Oản Oản không thích ăn hạnh nhân, nhưng đoạn thời gian gần đây không biết làm sao lại đột nhiên yêu thích, lần trước thuận miệng nói cùng Tư Dạ Hàn một câu, không nghĩ tới anh liền nhớ mãi như vậy.
Diệp Oản Oản nghe xong lời Tư Dạ Hàn mới nói, có chút hoài nghi mà mở miệng: “A, thân mến, em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
Tư Dạ Hàn: “Sao?”
“Anh lại có thể trước thời hạn đặt xong bánh ngọt chúc mừng cho em, anh cứ như vậy chắc chắc em nhất định có thể làm được chuyện này thành công sao?” Diệp Oản Oản không nhịn được truy hỏi.
Tư Dạ Hàn nhìn ngoài hướng cửa sổ xa xôi, không trả lời, mà là hỏi ngược lại: “Em không làm được, thì như thế nào?”
Diệp Oản Oản nháy mắt, lại nháy mắt một cái, trong đầu nhanh chóng phiên dịch: “Ây… Cho nên… Ý của anh là… Coi như em không làm được cũng như bình thường có Boss lớn là anh làm chỗ dựa thu thập cục diện rối rắm cho em,cho nên em thích làm sao thì làm tùy tiện em… Em hiểu thế chính xác không?”
Tư Dạ Hàn: “Không sai biệt lắm.”
Diệp Oản Oản: “…”
Cái gì gọi là không sai biệt lắm, chính là như vậy đi!
Hứa Dịch mơ hồ nghe được đoạn đối thoại của hai người, quả thật là lệ rơi đầy mặt…
TDM! Khó trách Boss từ đầu tới cuối không có chút nào gấp gáp cả!
Thức ăn cho chó đầy bất ngờ không kịp đề phòng này lại hướng trên mặt anh ta mà ném vào, thật là không chịu được mà…
Vừa nghe đến có đồ ăn, Diệp Oản Oản nhất thời cái gì cũng đều thuận theo, vui vẻ không thôi mở miệng: “Chuyện bên này tiến triển hết thảy thuận lợi, sẽ đúng hạn trở về nước, chờ em trở lại ăn nha~ ”
A, so với bánh ngọt làm cái gì chứ, thật ra thì cô càng muốn ăn cái khác……
……………………………………..
Myanmar Thành H.
Nhóm năm người điên cuồng thổi phồng Diệp Oản Oản lên.
Nhi*p Vô Danh: “Cô em Hữu Danh, tay của cô cũng quá đỏ đi!”
Thần Hư đạo sĩ: “Tôi sau này cũng không dám nói mình là bán tiên nữa!”
Nhất Chi Hoa: “Ông chủ quả thực là thần tiên sống.”
Ngoại quốc dời gạch: “Ông chủ anh minh thần võ cái thế vô song phong hoa tuyệt đại bày mưu nghĩ kế quyết thắng…”
Băng Sơn Mỹ Nam giơ lên một tấm bảng, phía trên viết một con số: 6.
Diệp Oản Oản không còn gì để nói, ép người ta đến nước ngoài có nhiều người như vậy có thể học được nhiều thành ngữ tiếng Trung, ngay cả mỹ nam chuyên dùng quan tài cũng đã viết 6 rồi.
Diệp Oản Oản bật cười, lấy ra năm cái bao tiền lì xì đã chuẩn bị xong, phát cho năm người: “Chuyện ngày hôm nay rất thuận lợi, lại mở ra được phỉ thúy thượng hạng, đây là bao tiền lì xì cấp cho các anh!”
Mặc dù mấy vai diễn này có chút không đúng lắm, nhưng vẫn là rất chuyên nghiệp
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Hai mắt của mấy người này nhất thời sáng lên sáng lên, tiếp nhận rồi khẽ đếm, 2888!
Lần này tiền thuê của bọn họ mỗi người là 2500, kết quả tiền lì xì này so với tiền thuê cao hơn rồi!
Năm người đưa mắt nhìn nhau, sau đó lập tức tiến lên mở miệng.
Thần Hư đạo sĩ: “Ông chủ, thiếu thầy xem bói riêng sao? Bảo đảm với cô là mỗi ngày đều là quẻ tốt nhất!”
Nhất Chi Hoa: “Ông chủ, còn thiếu trợ lý sao? Sẽ nói chuyện phiếm giải sầu, sẽ hát các loại ca khúc dân ca này…!”
Còn người Ngoại quốc dời gạch: “Ông chủ, cần tìm hiểu về dời gạch.”
Băng Sơn Mỹ Nam: “…!”
Nhi*p Vô Danh: “Có thể bán hết cả thảy bọn họ, còn cái người ૮ɦếƭ phía sau kia là tặng phẩm.”
Diệp Oản Oản: “…”
Các người đủ rồi đấy…
Sau nửa ngày nghe mấy người kia nói bậy, Diệp Oản Oản bắt đầu nói việc chính: “Trước tiên đem nhiệm vụ lần này hoàn thành, còn việc khác nói sau đi.”
Nhi*p Vô Danh lập tức nghiêm mặt: “Không thành vấn đề, cô em Hữu Danh, nhất định khiến cô hài lòng, hành trình kế tiếp là cái gì?.”
Diệp Oản Oản hơi suy nghĩ: “Ngày mai tôi cần tới phường đổ thạch còn có chút chuyện cần xử lý. Sau khi kết thúc, các anh cùng tôi đi đến một nơi. Đến lúc đó các anh giúp tôi diễn một vở kịch, tình huống cụ thể như thế nào, chờ khi tới đấy tôi sẽ nói cặn kẽ với các anh.”
Lần này đến đây, cảm thụ lớn nhất của cô chính là, sức mạnh của bản thân cô quá yếu rồi.
Chuyện này, khoảng thời gian trước đi nước B cô cũng đã cân nhắc qua, lấy năng lực hiện nay của cô căn bản không có biện pháp nào có một thế lực riêng cho mình.
Lần này tới Myanmar, vừa vặn có một cơ hội tuyệt vời. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cô lựa chọn nhiệm vụ đi Myanmar lần này.
Kiếp trước có một đoàn lính đánh thuê thực lực không tầm thường bị Hắc bang địa phương hãm hại diệt sạch ở Myanmar này……
Nếu có thể nhân cơ hội này cứu nhóm người kia, đem họ trở thành thế lực của mình, thì rất nhiều chuyện của cô sẽ thuận lợi hơn không ít.
Ngày thứ hai.
Sau khi giải quyết chuyện bên phường đổ thạch, Diệp Oản Oản liền dẫn nhóm người Nhi*p Vô Danh xuất phát.
Nhất Chi Hoa nhìn về phía Băng Sơn mỹ nam bày ra bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Anh có thể hay không đi nhanh lên một chút.”
Băng Sơn mỹ nam sau lưng cõng một chiếc quan tài, tốc độ so với người khác chậm hơn mấy lần.
“Không thể để cho anh ta đem cái quan tài ném đi à?” Diệp Oản Oản nhéo nhéo mi tâm, có chút bất đắc dĩ nói.
Người Ngoại Quốc dời gạch nghe thấy tiến lên, sờ sờ cằm, đôi mắt to nhìn về phía Diệp Oản Oản dùng quốc ngữ có chút mới lạ chưa quen nói: “Ông chủ Diệp… Anh ta đi bộ chậm… Thật ra thì, cùng cái quan tài không liên quan…”
“Thật ra chính là đến đi cũng lười” Thần Hư đạo sĩ nhìn Diệp Oản Oản cười nói.
Diệp Oản Oản: “…” Thật là lười ra độ cao mới.
Bất quá, người lười như vậy, mà cả ngày lẫn đêm đều cõng sau lưng một cái quan tài cũng mười phần không sao chính là có tiến bộ.
Bởi vì chuyện Băng Sơn mỹ nam mà nhóm sáu người của Diệp Oản Oản phải mất hơn một tiếng mới tới được chỗ cần đến.
Phía trước là một vùng bình nguyên rộng lớn, chỗ gần nhất phía bên trái bọn họ có xây một ngôi nhà tương đối quỷ dị, nhìn không giống nhà máy.
Nơi này là vùng ngoại ô, cách thành H ở Myanmar mười mấy dặm, còn chưa từng bị khai phá, rất hiếm dấu vết con người, cơ hồ không có người nào, thậm chí thỉnh thoảng có thể thấy được vài con thú hoang đi ngang qua.
Vì để tránh bứt dây động rừng, Diệp Oản Oản mang theo Nhi*p Vô Danh và mấy người Nhất Chi Hoa đi bộ tới, cũng không sử dụng bất kỳ phương tiện giao thông nào.
“Cũng còn may là con đường này có thể trực tiếp đi qua, nếu không mình thực sự không dám chắc có thể nhớ được!” Nhìn cái nhà máy phía trước, Diệp Oản Oản âm thầm nghĩ ngợi trong lòng.
Kiếp trước, lúc tới thành H ở Myanmar bản thân cô và đám người Tần Nhược Hi đi ngang qua nơi này. Sau đó biết được, có một nhóm giặc cỏ lẻn vào trong nhà máy, cùng Hắc bang xảy ra xô xát ác liệt, cuối cùng bị tiêu diệt toàn bộ.