Nhất Chi Hoa đang quan sát Diệp Oản Oản trên dưới mặt đồ nam, cảm thấy khá hứng thú lẩm bẩm, “Chà chà, người cùng lý tưởng…”
Diệp Oản Oản nhìn về phía tiểu Trần mở miệng nói: “Tiểu Trần, cô trước đi làm việc đi, mấy người này, để tôi tới giải thích!”
“A, cái này sao được!” Tiểu Trần gò má nhất thời đỏ hơn.
“Một cái nhấc tay mà thôi.”
“Này! Tiểu Trần ——” lúc này, đối diện vừa vặn có người thúc giục tiểu Trần đi qua.
“Vậy… Vậy cũng tốt! Làm phiền Diệp ca, nếu mấy người này tiếp tục gây sự không chịu đi, khuyên không được tôi liền đi tìm bảo an trực tiếp đuổi đi!” Dưới sự thúc giục tiểu Trần không thể làm gì khác hơn là liên tục cảm ơn, rời đi trước.
“Được.” Sau khi Tiểu Trần đi, ba người vẫn bất động như núi tiếp tục chiếm lấy “Bảo địa Phong thủy”, hoàn toàn không có ý tứ đi chỗ khác.
“Ồ, bảo an? Thật là đáng sợ nha! Bà đây cảnh sát cũng không sợ còn sợ bảo an!”
Diệp Oản Oản thấy vậy cười một tiếng, “Muốn kiếm tiền sao? Vừa vặn tôi ở đây có một công việc, có thể thuê các người.”
Yêu Mị Nam trong miệng ngậm cọng cỏ, vẻ mặt lãnh ngạo, mặt đầy khinh thường khẽ xì một tiếng: “A, tôi nghe được cái gì thế này, muốn thuê chúng tôi? Khẩu khí thật là lớn!
Thần Hư cũng ý vị thâm trường mở miệng nói, “Diệp… Người anh em vẫn là ăn nói cẩn thận, bất kỳ người nào trong chúng tôi, cậu cũng không thể trả giá nổi.”
Diệp Oản Oản gật đầu một cái, “Ồ, vậy xin hỏi, thuê các người tốn bao nhiêu tiền?”
Yêu Mị Nam “Tôi trước giờ còn không có nhận việc 100 triệu trở xuống.”
Thần Hư cười lạnh, “Tử nhân yêu anh giả vờ ép giá cái gì? 100 triệu giỏi lắm à? Tôi đây kỷ lục cao nhất là một tỉ!” Nói xong phủi phủi bụi trong tay, nhìn Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Chúng tôi ba người, coi như chỉ nằm trên đất, cũng sẽ không thấp hơn 50 triệu.”
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rút nghe hai người ở đó khoác lác: “Có thể trả giá hay không, rẻ một chút?”
Yêu Mị Nam một mặt kiêu ngạo: “Tôi chưa bao giờ chấp nhận trả giá.”
Thần Hư cười một tiếng, “Nếu như là mỹ nhân mở lời, tôi ngược lại là có thể thêm vào ưu đãi một chút, giảm 10%.” Diệp Oản Oản gật đầu một cái, “Ồ, một trăm đồng một người, có làm hay không?”
Yêu Mị Nam: “…”
Thần Hư đạo sĩ: “…”
“Một trăm đồng! Cô đây là đang sĩ nhục tôi?” Yêu Mị Nam rít rào lên tiếng.
Sắc mặt của Thần Hư đạo sĩ vô cùng khó có thể hình tượng, “Người anh em Diệp, tôi cảm thấy, cô đối với hai chữ ‘Trả giá’ này khả năng có chút hiểu lầm.”
“Không được sao? Vậy coi như…” Diệp Oản Oản xoay người rời đi. Ngay lúc Diệp Oản Oản xoay người, mấy tên này thân hình thay đổi cực nhanh, vọt đến trước người của cô, “Chờ một chút! Người anh em Diệp, tôi làm, tôi làm! Chỉ cần không vi phạm pháp luật, không dùng vũ lực tổn thương người, chính đáng lại hợp pháp!”
Diệp Oản Oản cười khẽ: “Diễn viên quần chúng, chỉ diễn vai quần chúng mấy phút, rất đơn giản, hơn nữa phù hợp tất cả yêu cầu anh nói, vô cùng chính đáng hợp pháp.”
Ánh mắt nhất thời sáng lên, ngay lập tức mở miệng: “Đồng ý! Lúc nào bắt đầu làm việc? Lúc nào đưa tiền? Nuôi cơm sao?”
“Mịa nó! Tên hèn hạ này! Lại có thể chơi xấu!” Yêu Mị Nam ở phía sau kêu to, “Ông chủ, đừng nghe anh ta, tôi so với anh ta tiện nghi hơn, tôi chỉ cần tám mươi đồng!”
Lúc này, trong góc, trên băng-ca cứu thương truyền tới một thanh âm sâu kín: “Ông chủ, yêu cầu người ૮ɦếƭ không? Năm mươi đồng có thể nằm một ngày.”
Diệp Oản Oản: “…”
Lần trước ngoài ý muốn gặp người kia đánh đám người Nguyên Sinh, chỉ nhìn thân thủ, tuyệt không phải người bình thường, bây giờ nhìn lại, quả thật không bình thường, không phải thần kinh bình thường…
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lúc Diệp Oản Oản mang theo ba người đi qua, bên kia Chương Hoa còn chưa tìm được người thích hợp, đang bị Tống Kim Lân thúc giục, đang rầu muốn ૮ɦếƭ. Tống Kim Lân mà nổi giận lên thật sự là rất đáng sợ, không có người nào dám lên.
“Anh Chương, anh đã tìm được người chưa?” Diệp Oản Oản mang theo ba người đi tới.
“Còn chưa có đây! Hazzz…”
“Nếu không đem ba người này đi thử một chút? Người mặc đồ đạo sĩ này thân thủ anh ta còn có thể, người đóng xác ૮ɦếƭ, người tóc dài có thể thêm vào cho đủ số lượng.”
“Ôi chao, cảm ơn Diệp tổng giám đề cử! Vậy tôi để cho bọn họ đi thử xem sao!” vào lúc này Chương Hoa quả thực là không tìm được người, vừa vặn Diệp Oản Oản đề cử ba người, vì vậy cũng không để ý suy nghĩ nhiều, vội vàng cám ơn, ngựa ૮ɦếƭ thành ngựa sống, thử trước một chút rồi tính sau.
Về phần cái người giả ૮ɦếƭ cho đủ số lượng, coi như nể mặt Diệp tổng giám, cũng không hại đến toàn bộ cảnh quay.
Chương Hoa đem trọng điểm đặt ở trên hai người kia, nhìn hai người hỏi: “Hai người, trước kia có diễn đánh nhau chưa?” Ở nơi như đoàn phim này, loại bộ dáng gì đều có, cho nên mặc dù hai người này ăn mặc so với người thường mà nói rất kỳ quái, bất quá Chương Hoa lại không cảm thấy có gì lạ.
Yêu Mị Nam thái độ kinh ngạc khoát tay: “Chúng tôi là người chủ nghĩa hòa bình, chưa bao giờ đánh nhau.”
Thần Hư đạo sĩ lúc này hai tay nắm lại thành quyền, “Tôi tu thân dưỡng tính, cũng không đánh nhau.”
Chương Hoa nghe vậy có chút nóng nảy, “Trời, vậy không được à! Chờ chút nữa đi lên phải đánh nhau! Tôi nói các anh, một chút nửa, hai người tách ra theo hai bên đám người tiến lên, sau đó bắt đầu đánh nhau, nhất định phải đánh kịch liệt vô, giống như có thâm cừu đại hận, cảm giác liều mạng cá chết lưới rách, hiểu không?”
“Cái này cũng quá khó khăn rồi, còn không bằng đi ăn xin!”
“Đại ca này, không bằng tôi coi cho anh một quẻ?”
“Lão Chương, bên kia xong chưa?” Cách đó không xa, trợ lý đạo diễn thúc giục.
“Được rồi được rồi! Lập tức cho bọn họ vào vị trí!” Chương Hoa một bên nói một bên bất đắc dĩ nhìn hai người càng nhìn càng không đáng tin cậy, “Này, hai người… Thôi, trước cứ để các người thử một chút xem sao!” Chương Hoa ở đó không yên lòng dặn dò nửa ngày, rốt cuộc bắt đầu quay phim, anh ta đã chuẩn bị tốt tâm lý bị mắng lần nữa.
“3, 2, 1, action!”
Cảnh quay bắt đầu, mấy chục người mặc áo đen che mặt dây dưa đánh với nhau, trên đất đầy thi thể, những người khác là cho đủ số lượng, ống kính xa, có hai người cần đặc tả, cho nên yêu cầu tương đối cao, không thể đánh quá qua loa lấy lệ.
“A —— xông lên a ——”
Một đám người la hét ầm ỉ, theo đó là âm thanh νũ кнí chạm nhau vang lên. Trong đám người đông nghẹt, ống kính nhắm ngay hai người kia đang nhảy lên nhào về đối phương, “Phanh”, quả đấm nện ở trên người đối phương, phát ra âm thanh làm người ta sợ hãi…
“Soạt ——” hai người gần như cùng lúc đó đá chân ra, nhanh chóng đánh với nhau, đánh một trận long trời lỡ đất, khó phân thắng bại…
Tất cả nhân viên đang vây xem đều trợn tròn mắt…
Thật lâu không thấy vai quần chúng chuyên nghiệp như vậy, đánh giống như thật, ôi chao, động tác kia, bọn họ nhìn cũng cảm thấy đau…
Miệng của Chương Hoa cũng đã lớn thành hình chữ O, chuyện này… Cái này mà gọi là chưa bao giờ đánh nhau? Còn nữa, đây rốt cuộc là đánh thật hay là giả vậy?
Diệp Oản Oản: “…”
Một trăm đồng mà thôi, có cần liều mạng như vậy không? Cô đứng xa như vậy vẫn có thể nghe được âm thanh xương ᴆụng vào nhau… Cứ như vậy còn dám nói với người khác mình chỉ nhận đơn hàng lớn trên một tỷ? Rốt cuộc là ai cho bọn họ dũng khí đó…