Sau khi tụ họp kết thúc, tại cửa quán rượu, mọi người lần lượt đứng lên từ biệt nhau rồi rời đi.
Hàn Thiên Vũ: “Diệp Bạch, cậu trở về bằng cách nào?”
“Bạn của tôi đang ở gần đây, thuận đường đưa tôi đi về chung.” Diệp Oản Oản trả lời.
Chỉ còn Lạc Thần, Cung Húc, Hàn Thiên Vũ còn có Đường Tinh Hỏa đang đợi xe mà thôi.
Hàn Thiên Vũ nghiêng đầu nói chuyện với Diệp Oản Oản, Lạc Thần đang cùng trợ lý của mình nói chuyện điện thoại, trước đây hắn rất thích đứng ở trước mặt Diệp Oản Oản nói chuyện, thế mà giờ đây hắn cùng Cung Húc hai người vô cùng khác thường đứng ở phía sau cách xa Diệp Bạch mấy bước.
Ánh mắt của Đường Tinh Hỏa ở trên người Diệp Bạch, Lạc Thần, Hàn Thiên Vũ cùng Cung Húc từng người một xẹt qua ánh nhìn, hiếu kỳ đến mức làm lòng hắn ngứa ngáy khó nhịn.
Hắn luôn cảm thấy có gian – tình đâu đây, nhưng hết lần này tới lần khác lại không tìm được!
Cung Húc cất bước đi tới trước mặt Hàn Thiên Vũ, một mình gọi hắn qua một bên.
“Thiên Vũ ca, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.” Ánh mắt của Cung Húc bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt.
“Vấn đề gì?” Hàn Thiên Vũ hỏi.
Cung Húc: “Diệp ca hắn có bạn gái, thật sao?”
Hàn Thiên Vũ gật đầu một cái đáp: “Không sai, hơn nữa, nghe nói rất đẹp, mặc dù tôi còn chưa gặp qua người thật.”
Cung Húc hơi nhíu mày: “Anh xác định hắn yêu thích con gái sao?”
Hàn Thiên Vũ nghe được vấn đề này không khỏi bật cười, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Dĩ nhiên, cậu đang miên man suy nghĩ cái gì đó? Sẽ không phải là bởi vì chuyện đùa giỡn tối nay đi chứ! Tôi muốn thanh minh, tôi cùng Diệp Bạch là trong sạch!”
Thấy thái độ thản nhiên của Hàn Thiên Vũ, Cung Húc trầm mặc lại.
Một lát sau, Cung Húc lại tiến tới trước mặt của Lạc Thần: “Qua đây! Có chuyện muốn hỏi cậu!”
“Chuyện gì?” Lạc Thần hơi nhíu mày.
“Cậu qua đây liền đi, nhanh lên!” Cung Húc như kẻ ςướק đem người kéo đi.
Lạc Thần: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Tôi hỏi cậu, Diệp ca có phải có bạn gái hay không?” Cung Húc lại hỏi giống như vấn đề lúc nãy.
“Vâng, đúng thế, có vấn đề gì sao?” Lạc Thần một mặt không hiểu hỏi lại.
“Cậu xác định Diệp ca yêu thích con gái sao?” Cung Húc vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục truy hỏi.
Hắn cũng không biết mình rốt cuộc tại sao phải một mực hỏi cái vấn đề này, cũng không biết câu trả lời mà hắn hy vọng nghe được là cái gì nữa…
Chân mày của Lạc Thần nhíu chặt, mặt lộ vẻ không vui mở miệng nói: “Anh đang nói hưu nói vượn cái gì đó? Diệp ca yêu thích dĩ nhiên là con gái rồi!”
Cung Húc bĩu môi một cái, cuối cùng không nói nữa, đại khái cũng cảm giác mình suy nghĩ nhiều quá rồi.
Tối nay hắn nhất định là đã uống say rồi, cho nên mới không bình thường như vậy…
Hắn là thẳng, Diệp ca càng là thẳng…
Đúng, chính là như vậy…
“Cung Húc.” Lúc này, Diệp Oản Oản đi về phía Cung Húc.
Kết quả, trong nháy mắt lúc Diệp Bạch đi tới trước mặt mình, trái tim Cung Húc vốn đã bình tĩnh lại lần nữa cuồng loạn, huyết dịch lại bắt đầu sôi trào.
Cung Húc dùng sức đè nén nhịp đập cuồng loạn nơi иgự¢ lại.
Đệt! Trái tim a, mày vì một người đàn ông, đập như con nai vàng ngơ ngác nhảy nhót rốt cuộc là muốn như thế nào đây?
“Thế nào?” Diệp Oản Oản thấy vậy hỏi.
“Không có… Không có việc gì! Diệp ca anh có chuyện gì sao?” Cung Húc rốt cuộc ổn định lại nhịp tim quyết tâm mở miệng nói, nhưng ánh mắt có chút né tránh.
“Tóc của cậu thế nào vậy?” Diệp Oản Oản mở miệng.
Tóc của Cung Húc ướt nhẹp, vạt áo trước иgự¢ cũng ướt một mảnh.
Đường Tinh Hỏa trốn ở góc phòng, lệ rơi đầy mặt, đây là tội chứng, tội chứng a! Bằng chứng hắn xâm phạm tôi a!
“Không có việc gì, dính vào ít đồ không sạch, tắm một cái mà thôi.” Cung Húc trả lời, sau đó một mặt muốn nói lại thôi, quấn quít đến mức muốn nhanh chóng biến thành khói thoát khỏi nơi đây.
Mẹ kiếp! Còn nhảy nữa a!
Nhảy nhót nhảy nhót, nhảy em gái ngươi a!
Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra với hắn vậy?
Tại sao vừa thấy được Diệp ca, mới nói chuyện một chút với Diệp ca, cả người hắn đều như có cái gì đó không đúng lắm, tim đập nhanh hơn, thân thể ấm lên, mất hết hồn vía…
Đêm lạnh, ngoài trời mưa tí tách rơi, giống như tâm tình hiện tại của Cung Húc.
Hắn phát hiện, cảm giác lúc này của hắn quả thật là giống như là… Lâm vào yêu đương cháy bỏng…
Nghĩ tới đây, Cung Húc không khỏi cảm thấy rợn cả tóc gáy khắp người, nhất thời hắn bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ.
Cmn, lâm vào yêu đương cháy bỏng sao?
Điên rồi sao! Hắn phát sinh tình yêu nồng đậm với một người đàn ông sao?
Nhưng… Dù sao hắn cũng là người có tình trường ngang dọc, cũng không phải là chưa trải qua chuyện lớn gì, không có khả năng không hiểu chuyện được, vì thế phản ứng thái quá của hắn như vậy là đang đại biểu cho cái gì đây, thật sự là làm hắn kinh hồn bạt vía mà!
Không được, lại tiếp tục suy nghĩ như vậy nữa hắn sẽ muốn điên mất!
Hắn có muốn hay không… Có muốn thân mật hơn với Diệp ca một chút nữa hay không a?
Nếu hắn cũng cảm thấy buồn nôn giống như khi hôn Đường Tinh Hỏa, vậy thì hắn nhất định liền có thể yên tâm…
Cung Húc đang xoa tay suy nghĩ lung tung, Diệp Oản Oản mở miệng nói: “Là muốn hỏi tôi chuyện có liên quan đến mứt hoa nhỏ sao?”
“À? Cái gì?” Vào lúc này Cung Húc cũng sớm đã đem mứt hoa nhỏ của hắn bỏ qua một bên đến ngoài chín tầng mây rồi.
Diệp Oản Oản phát giác ra biểu hiện của Cung Húc có cái gì đó không đúng lắm, ánh mắt nhìn lại Cung Húc.
Ngay tại lúc Cung Húc bị nhìn chằm chằm làm hắn càng thêm tâm hoảng ý loạn, ánh mắt của Diệp Oản Oản nhìn xéo qua, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe màu đen từ từ chậm rãi ngừng lại ở ven đường.
Là xe của Tư Dạ Hàn.
Ánh mắt của Diệp Oản Oản lúc này mới từ trên người Cung Húc dời đi, nhìn về hướng đối diện.
Chỉ thấy khi cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài bước ra, theo sau chính là một bóng người thanh lãnh thật cao, từ trong bóng đêm an tĩnh chậm rãi đi về hướng quầy rượu trong ngọn đèn lóa mắt.
Từng bước từng bước đi tới trước mặt của Diệp Oản Oản, rồi đứng lại.
Hàn Thiên Vũ nhìn người đi tới, nhất thời con ngươi hơi co lại.
Người bạn mà Diệp Bạch nói, hóa ra là Tư Cửu.
“Tư tiên sinh, lại gặp mặt nữa rồi!” Hàn Thiên Vũ lên tiếng chào.
Vẻ mặt lãnh đạm của Tư Dạ Hàn nhìn Hàn Thiên Vũ, rồi gật đầu một cái.
Lạc Thần mặc dù chỉ gặp qua Tư Dạ Hàn một lần, nhưng ấn tượng cũng khắc sâu, lần đó Tư Dạ Hàn ở trước mặt hắn cùng Hàn Thiên Vũ hôn Diệp Bạch một cái, khi đó hắn bị dọa đến vô cùng hoảng sợ…
Thấy Tư Dạ Hàn đến, Diệp Oản Oản cùng mọi người lên tiếng chào muốn rời đi: “Thiên Vũ, bạn của tôi đến rồi, tôi đi trước đây!”
“Được, trên đường đi chậm một chút.”
“Lạc Thần, Tiểu Tình đã tới chưa?” Diệp Oản Oản nhìn về phía Lạc Thần.
Lạc Thần: “Còn năm phút nữa.”
“Được.” Diệp Oản Oản gật đầu, nhìn về phía Cung Húc: “Cung Húc, ở đây chờ tài xế qua tới, cậu uống rượu, đừng chạy xe.”
“Uhm…” Cung Húc mất tập trung nhìn người đàn ông bên người Diệp Oản Oản.
Người đàn ông này là ai?
Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, rõ ràng chỉ là một người xa lạ, lại để cho hắn có loại cảnh giác cùng bài xích đến từ bản năng…
Một loại cảm giác rất có tính uy Hi*p…
Đường Tinh Hỏa vẫn đang một mực muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình nhưng không nhịn được mở miệng nói: “Người đàn ông này là ai vậy? Khí thế thật là mạnh mẻ…”
Diệp Oản Oản cùng đám người Hàn Thiên Vũ chào hỏi bắt chuyện xong sau liền cùng Tư Dạ Hàn cùng rời đi đi về phía chiếc xe ở đối diện.
Ban đêm gió có chút lạnh, Diệp Oản Oản đi được một nửa, chợt hắt hơi một cái.
Bên cạnh, chân mày của Tư Dạ Hàn nhíu lên, hơi dừng chân lại.
Anh ϲởí áօ khoác màu đen to lớn trên người xuống, nhẹ nhàng khoác ở trên vai của Diệp Oản Oản.
Được chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể bao bọc lại thân thể, Diệp Oản Oản nhất thời cảm thấy thân thể mình thật ấm áp.
Diệp Oản Oản sững sờ, sau đó sốt ruột nói: “A? Không cần cho em đâu! Vạn nhất anh bị cảm làm sao bây giờ?”
Nếu Tư Dạ Hàn bị cảm thì đó cũng không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa hiện tại cô đang mặc đồ nam nha!
Thấy Diệp Oản Oản muốn đem áo khoác trả lại cho mình, Tư Dạ Hàn đột nhiên kéo tay cô một cái.
Cảm nhận được nhiệt độ lạnh giá trên ngón tay của Oản Oản, chân mày của Tư Dạ Hàn nhất thời nhíu càng thêm lợi hại, trực tiếp đem cái tay nhỏ bé kia kề sát vào trong Ⱡồ₦g иgự¢ ấm áp của mình…