Nhìn thấy biểu tình Cung Húc không cho là nhục ngược lại cho đây là điều vinh quang, Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi mà nhéo mi tâm một cái rồi nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, các cậu không cần quan tâm.”
Nghe nói như vậy, trái tim đang hồi hộp của Lạc Thần mới thoáng để xuống.
Dù sao chuyện này đều bởi vì hắn mà ra a…
Diệp Oản Oản nói xong, ánh mắt nhỏ nhìn về phía Lạc Thần: “Lạc Thần, cảnh quay của cậu hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy? Đạo diễn mới vừa cùng tôi nói qua, hai ngày này tiến triển cảnh quay của cậu rất không thuận lợi.”
Thần sắc của Lạc Thần tịch mịch con ngươi rũ xuống trả lời: “Diệp ca, thật xin lỗi, vai diễn lúc diễn cùng Mạnh Tiểu Nhu xảy ra chút vấn đề, tình cảm của vai diễn đúng là điểm yếu của tôi, tôi đã thử mô phỏng qua rất nhiều lần, nhưng vẫn không cách nào dẫn tâm tình mình vào được…”
Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái, lúc cô mới vừa nói chuyện cùng đạo diễn, đạo diễn cho cô nhìn hình ảnh Lạc Thần NG, vấn đề quả thật có chút lớn.
Vai diễn này Lạc Thần đã trải qua vô số luyện tập, Diệp Oản Oản khẳng định không thành vấn đề, ai biết lại có thể xảy ra vấn đề này được.
Tiểu tử mới hai mươi mấy tuổi, tại sao lúc diễn vai tình cảm lại xảy ra vấn đề?
Không cần hắn mang nhiều tình cảm vào thì cũng không đến mức diễn lúng túng như vậy được…
Cung Húc lẩm bẩm: “Thật vô dụng, vai diễn đơn giản như vậy cũng diễn không được!”
Đông Tử nghe vậy khóe miệng co giật, Húc ca, loại thời điểm này anh nói ít mấy câu đi, anh cũng không cảm thấy ngại mang tiếng kỹ thuật diễn xuất của người trong nhà mình kém sao?
Diệp Oản Oản trầm ngâm rất lâu, Lạc Thần vẫn một mực im lặng không lên tiếng đứng ở một bên.
Một lát sau, Diệp Oản Oản đứng lên, ϲởí áօ khoác trên người ra, mở miệng nói: “Như vậy đi, cậu qua đây, chúng ta cùng diễn.”
“Diễn thử sao…” Lạc Thần ngẩn người.
Muốn làm sao diễn đúng, đúng không?
“Tôi diễn vai Mạnh Tiểu Nhu Thanh Thanh, cậu diễn vai của cậu.” Diệp Oản Oản mở miệng.
Một bên Cung Húc trợn to hai mắt: “Thanh Thanh không phải con gái sao?”
Diệp Oản Oản: “Đúng thế, có chuyện gì sao?”
Cung Húc: “Diệp ca, anh lại muốn diễn vai một cô gái sao?”
Diệp Oản Oản: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có… Không có không có…” Cung Húc liền vội vàng khoát tay, một mặt nịnh nọt nói, “Diệp ca anh nói cái gì chính là cái đó!”
Bởi vì đối với diễn xuất thật sự không có hứng thú, nên Cung Húc liền tỏ vẻ chán đến ૮ɦếƭ mà ngồi ở trên ghế sa lon đối diện.
“Bắt đầu đi!” Diệp Oản Oản đi hai bước, đứng ở trước mặt của Lạc Thần.
Giờ phút này, Diệp Oản Oản ϲởí áօ khoác ra, trên người mặc cái áo lông màu xám, bên trong phối hợp với áo sơ mi trắng, tóc màu nâu nhạt nhìn qua dị thường mềm mại.
“Híc, tốt…” Lạc Thần sửng sốt một chút mới phản ứng lại được.
Diệp Oản Oản nhắm mắt lại.
Một giây đồng hồ, hai giây.
Giây thứ ba, lúc mở mắt lần nữa, hai con ngươi luôn luôn tỉnh táo lãnh đạm kia đã thay đổi.
Vẻ ôn nhu giống như có thể đem người hòa tan, giống như hắn là cả thế giới cùng tất cả tín ngưỡng của cô…
“A… A Thần…” Vẻ mặt của cô ngượng ngùng, khẩn trương, bất an, có thể chỉ thêm một giây nữa thôi liền sẽ lùi bước không tiếp tục nói nữa, nhưng lại giống như rất dũng cảm có thể vì hắn mà bỏ ra tất cả, cuối cùng, ánh mắt của cô rốt cuộc trở nên kiên định: “Ta thích ngươi…”
Lạc Thần chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng nổ vang, hai gò má trắng nõn lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, một chút xíu nóng đỏ lên…
Trong đầu bỗng nhiên hiện lên bộ dáng lúc hắn mười sáu tuổi lần đầu tiên được con gái tỏ tình, khi đó hắn luống cuống tay chân, hoàn toàn là dáng vẻ của tuổi trẻ đầy ngây ngô…
Không người chú ý tới, ở hiện trường có người so với mặt của Lạc Thần còn muốn đỏ hơn nhiều.
Cung Húc vốn đang nhàm chán nâng cằm lên, kết quả khi nhìn thấy Diệp Bạch diễn vai Thanh Thanh đối với Lâm Lạc Trần tỏ tình, cả người giống như cùng bị thiêu đốt.
Rõ ràng là đàn ông, rõ ràng vẫn là hình tượng hoàn toàn tương tự, thậm chí ngay cả âm thanh đều là đàn ông, nhưng chẳng qua ánh mắt cùng biểu tình thay đổi mà thôi, làm sao lại để cho hắn cảm thấy thật giống như hoàn toàn biến thành một người khác…
Thật… thật là đáng yêu!!!
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cái gì thế! Điên rồi sao! Hắn lại có thể cảm thấy một người đàn ông đáng yêu! Hắn cong rồi sao?
Cung Húc vội vàng xoa xoa mặt, để cho mình thanh tỉnh một chút.
Nhưng tưởng tượng lại một màn mới vừa rồi kia, nhất thời lại đỏ mặt.
Ngay tại lúc Lạc Thần, Cung Húc cùng hai tiểu trợ lý đều thán phục liên miên, Diệp Oản Oản đã đổi lại gương mặt thanh lãnh trước sau như một, hài lòng gật đầu một cái nói: “Rất tốt, sinh động hơn nhiều rồi đó. Tâm tình đã hoàn mỹ thêm mấy phần rồi.”
Ngay vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, người của đoàn làm phim tiểu Trần đi vào thông báo: “Lạc Thần, cảnh quay của cậu chuẩn bị bắt đầu rồi!”
“Đi thôi, nhớ kỹ cảm giác mới vừa rồi.” Diệp Oản Oản dặn dò.
“Ừ…” Lạc Thần rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, không biết tại sao đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng để xem xét kỹ thuật diễn xuất của Diệp Bạch, vội vàng đi theo trợ lý đi.
“Đi thôi, cùng đi xem một chút đi, dù sao cũng đã tới đây rồi, thuận tiện học tập một chút” Diệp Oản Oản nhìn Cung Húc mở miệng nói.
Kết quả, Cung Húc một mực ngốc đứng ngơ ngác tại chỗ.
“Thế nào?” Diệp Oản Oản vỗ một cái lên bả vai của Cung Húc.
Cung Húc nhất thời giống như chạm điện nhảy cỡn lên.
Diệp Oản Oản một mặt không hiểu: “…”
Cung Húc nuốt nước miếng, vội vàng mở miệng đáp: “À? Không có… Không có việc gì! Tôi không sao a!”
Đệt! Quả thật là gặp quỷ! Gặp quỷ! Hắn lại có thể tim đập thình thịch đối với một người đàn ông, còn một mặt say mê tự sướng, hơn nữa người đàn ông này lại là Diệp ca!
Hắn quả thật chính là một cầm thú a!
Nguyên nhân nhất định là bởi vì quá lâu rồi hắn không có bạn gái a!
Nhất định là như vậy, nhất định là như vậy…
Rất nhanh, cảnh quay Lạc Thần ở bên kia lần nữa bắt đầu.
Bên cạnh các nhân viên làm việc cùng nhau trò chuyện, tựa hồ có lẽ như đối với Lạc Thần đã không còn ôm quá nhiều hy vọng, mấy nghệ sĩ Hoàng Thiên một mặt giễu cợt chờ xem kịch vui, diễn viên Mạnh Tiểu Nhu cùng Thanh Thanh Lương Nguyệt cũng hơi không kiên nhẫn rồi.
“3, 2, 1, bắt đầu!”
Trong rừng cây.
Mạnh Tiểu Nhu ngượng ngùng ngẩng đầu lên, mở miệng tỏ tình: “A… A Trần… Ta thích ngươi…”
Một giây kế tiếp, máy thu hình nhanh chóng cắt đổi quay qua quay biểu tình của Lạc Thần.
Trong hình, biểu tình của Lâm Lạc Trần đầu tiên là khi*p sợ, ngay sau đó tràn đầy phức tạp, biết rõ nàng là đệ tử phe đối địch, biết rõ nàng không phải là Thanh Thanh, nhưng vẫn không điều khiển được tình cảm của mình đối với của nàng.
Đại ma đầu đã đoạn tình tuyệt với yêu đương, giờ phút này lại hiếm thấy lộ ra vẻ ngây ngô thuộc về thiếu niên, lộ ra một mặt chân thật của hắn…
Sắc mặt của Tống Kim Lân vẫn một mực nghiêm túc nhìn chằm chằm máy quay phim, giờ phút này trên mặt xẹt qua một vẻ kinh ngạc, sau đó phản ứng lại, kêu một tiếng: “Rất tốt! Qua!”
Lạc Thần đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, cúi người cảm ơn tất cả mọi người: “Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn mọi người!!”
“Không có việc gì không có việc gì, loại chuyện diễn xuất này, ai có thể một mực giữ tốt trạng thái được!”
“Đúng vậy, mới vừa rồi diễn rất tốt a! Cố gắng lên nha!”
Mọi người rối rít khích lệ.
Diệp Oản Oản biết Lạc Thần không giỏi giao tiếp với người khác, cho nên có dặn dò Tiểu Tình cùng người bên đoàn làm phim quan hệ tốt một chút. Mặc dù mấy ngày nay một mực NG, mọi người cũng có chút nóng nảy, bất quá ấn tượng của mọi người ở đoàn làm phim đối với Lạc Thần cũng không tệ lắm, cho nên cũng không quá để ý.
Vào lúc này, Tiểu Tình đã dựa theo lời dặn dò của Diệp Oản Oản, thông minh mà mở miệng nói: “Mọi người cực khổ rồi, hôm nay Lạc Thần mời khách, chúng ta đến Phỉ Thúy các ăn nhé! Còn có một chút quà nhỏ, xin mọi người nhất định phải nhận lấy!”
Có ăn lại có uống, mọi người nhất thời không phản đối, rối rít cười ha hả cảm tạ.
Vạn San San cắn răng nghiến lợi nhìn đám người Lạc Thần, sau đó liếc nhìn Weibo càng ngày càng nhiều lời bình luận, cười lạnh một tiếng: “Đám người này thật đúng là heo ૮ɦếƭ không sợ bỏng nước sôi! Tôi cũng không tin bọn họ có thể chịu nổi được áp lực từ dư luận, dám không công khai xin lỗi!”