Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 314

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Hứa Dịch khóe miệng co giật mở miệng, “Như vậy, Oản Oản tiểu thư, biện pháp của cô rốt cuộc là cái gì?”
Diệp Oản Oản cười nói, “Thật ra thì biện pháp cũng vô cùng đơn giản, chính là để cho anh trai có chết cũng không nhận tội ở trước mặt ông nội bà nội. Camera chỉ ghi lại hình ảnh anh trai đi vào thư phòng, lại không có ghi được sau khi đi vào làm cái gì,̀ dựa vào gì nói anh ấy sau khi đi vào thì nhìn trộm thư cạnh tranh?
Tôi có hỏi qua anh trai, tên anh trai ngốc kia coi như cũng có chút não, đeo một cái bao tay, lúc xem thư cạnh tranh không có để lại vân tay. Anh ấy dù sao cũng là cháu đích tôn của Diệp gia chú́ng tôi, nhất là bà nội, đặc biệt thích anh ấy, ban đầu đem anh trai đuổi ra khỏi nhà, chẳng qua là do thấy anh ấy không có sự cầu tiến, mới để cho anh ấy ở bên ngoài luyện tập một chút, chỉ cần ngày mai anh ấy dựa theo lời của em mà làm, kỹ thuật diễn xuất OK, vô lại một chút, thảm thương một chút, tuyệt đối giải quyết được!”
Tư Dạ Hàn: “…”
Hứa Dịch: “…”
Cái này cũng được?
Hứa Dịch nghe xong thực sự không nói gì.
Khụ khụ, quả nhiên là… Phù hợp với phong cách hành xử của Oản Oản tiểu thư…
“Hắc hắc, A Cửu, em thông minh không?” Diệp Oản Oản đưa mặt lên yêu cầu được khích lệ.
Tư Dạ Hàn nhìn thấy con ngươi của tiểu hồ ly linh động như vậy, thời điểm mỉm cười trên gương mặt như ẩn như hiện lúm đồng tiền, bất cứ lúc nào cũng đều xán lạn như ánh mặt trời, một bộ dáng tràn đầy sức sống, thần sắc của anh lại hơi có chút hoảng hốt, “Ừ, thông minh.”
Hứa Dịch trong lòng cảm khái nhìn hai người sống chung thật ấm áp.
Lúc trước Diệp Oản Oản luôn mang một lòng oán khí, hận đời, nhưng bây giờ dường như đã biến thành một người khác.
Không chỉ cứu lấy chính cô, cũng cứu lấy người bên cạnh.

Sáng ngày thứ hai.
Tập đoàn cao ốc Diệp thị.
Ở bên ngoài cửa kính, Diệp Mộ Phàm chôn chân tại chỗ, vẻ mặt rõ ràng rất thấp thỏm.
Bên cạnh, Diệp Oản Oản nhìn anh một cái, “Thế nào?”
Diệp Mộ Phàm chân mày nhíu chặt, “Oản Oản… Biện pháp của em… Thực sự có thể không?”
Có chứng cớ xác thật vẫn còn liều ૮ɦếƭ không nhận? Làm sao có thể a!
Diệp Thiệu An cùng Lương Mỹ Huyên những người đó cũng không phải người ngu…
Diệp Oản Oản vân đạm phong khinh mà nhìn anh một cái, “Chỉ cần da mặt anh đủ dày!”
Diệp Mộ Phàm: “…”
Bên trong phòng họp.
Diệp gia Nhị lão, Diệp Thiệu An, Lương Mỹ Huyên, Diệp Y Y, cùng với Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân tất cả đều đã có mặt.
Luật sư cầm lấy đơn khởi tố đã được chuẩn bị xong, mặt lạnh đứng ở một bên.
Nhìn điệu bộ này, rõ ràng chuẩn bị truy cứu tới cùng rồi.
Diệp Thiệu Đình gấp giọng mở miệng, “Ba, cầu xin người ngàn vạn tha thứ Mộ Phàm một lần này đi, nếu như để nó lưu lại một cái án như vậy, cả đời đều sẽ bị phá hủy rồi…”
Diệp Hồng Duy rõ ràng đã tới cực hạn, cũng không muốn cùng ông nhiều lời, “Anh câm miệng cho ta! Bây giờ biết cuống cuồng, sớm đã làm gì?”
“Ba… Ba…”
Thấy lão gia tử quyết tâm, Lương Uyển Quân hướng về Đàm Nghệ Lan mà khóc, “Mẹ, mẹ người là hiểu rõ Mộ Phàm nhất, xin người tha cho Mộ Phàm lần này đi…”
Ánh mắt của Đàm Nghệ Lan như lưỡi dao sắc bén hướng về phía Lương Uyển Quân, đáy mắt tràn đầy vẻ chán ghét.
Lúc trước bà vốn là đã thay con trai lớn sắp xếp một mối hôn sự khác, kết quả con trai lại cố ý muốn kết hôn cùng Lương Uyển Quân, bà không cưỡng cầu, chỉ có thể thuận theo ý của nó.
Bà ngay từ đầu cũng rất không thích đứa con dâu quá mức xinh đẹp này, huống chi khi đó gả tới Diệp gia Lương Uyển Quân đến mấy năm vẫn không thể sinh con.
Ngược lại lúc đó ở trong nhà còn có Lương Mỹ Huyên hiếu thuận hiểu chuyện, thường xuyên ở bên cạnh bà.
Sau đó Mỹ Huyên ngoài ý muốn mang thai, bà liền để cho con trai lớn ly dị, kết quả con trai lớn một lần nữa không vâng lời của bà, thế nhưng ngay cả ruột thịt cốt nhục cũng không cần, cuối cùng vẫn là đứa thứ hai đứng ra cưới Mỹ Huyên, mới bảo vệ được Y Y.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Lúc trước Thiệu Đình nếu nghe lời bà, sớm ly dị, cưới Mỹ Huyên, làm sao sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy? Nói không chừng hiện tại cũng không chỉ có Y Y, con trai cũng có tới mấy đứa.
Hiện tại quả nhiên đúng như lời nói ban đầu của bà, Lương Uyển Quân coi như sinh ra đứa trẻ, cũng là hai kẻ bất tài, đem Diệp gia làm loạn một trận.
Nghĩ đến đây, Đàm Nghệ Lan không kiềm được sự tức giận, nặng nề mà đẩy tay của Lương Uyển Quân, “Đều nói lấy vợ cưới hiền, đời này sai lầm lớn nhất của tôi, chính là ban đầu không có ngăn cản Thiệu Đình cưới cô, mới để cho con trai lớn của tôi, cả cháu trai, đều bị hủy ở trong tay của cô!”
Nghe đươc lời nói đau lòng như vậy, Lương Uyển Quân trái tim nhất thời quặn đau, “Mẹ…”
Đàm Nghệ Lan giận đến kịch liệt thở hổn hển, “Cút ngay, đừng gọi tôi là mẹ!”
Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Y Y đúng lúc đi tới.
Diệp Y Y mặt đầy lo âu vỗ nhẹ lưng của Đàm Nghệ Lan, “Bà nội, người đừng nóng giận!”
Lương Mỹ Huyên nhìn thấy Lương Uyển Quân bị mắng té tát, đáy mắt là vẻ đắc ý bị giấu kĩ, “Mẹ, xin người bớt giận, đừng bị chọc tức hại thân thể!”
Nhìn thấy Lương Mỹ Huyên cùng Diệp Y Y, Đàm Nghệ Lan sắc mặt mới hòa hoãn thêm vài phần, “Từ nay về sau, ta chỉ có một đứa con dâu là Mỹ Uyên, chỉ có một đứa cháu gái là Y Y!”
Lương Uyển Quân mặt đầy nước mắt mà ngồi sụp xuống đất, ngón tay của Diệp Thiệu Đình gắt gao Ϧóþ ở trong lòng bàn tay, máu me đầm đìa.
Lương Mỹ Huyên trên cao nhìn xuống Lương Uyển Quân, “Chị hai, chị chính là nói ít mấy câu đi! Nhất định phải tức ૮ɦếƭ mẹ mới cam tâm sao? Mộ Phàm đứa nhỏ này tôi xem chắc là bị hủy, không cho nó một chút giáo huấn, sớm muộn nó cũng gây ra chuyện lớn!”
Diệp Y Y ôn nhu nói, “Bác hai, bác gái, các người không nên trách ông nội bà nội nhẫn tâm, thật ra thì ông bà nội cũng là vì tốt cho Mộ Phàm.”
Diệp Thiệu An đi tới trước mặt Diệp Thiệu Đình, vỗ vai ông, “Anh hai, phạm sai lầm, nên trả giá thật lớn, đây là chuyện thiên kinh địa nghĩa, anh không thể ỷ vào cha mẹ mềm lòng liền không có sợ hãi!”
Lúc trước anh vi phạm nguyên tắc của ba, dám lấy công ty nhà mình đi rửa tiền, tại Las Vegas thiếu nợ liền đòi dùng tiền của công, hiện tại con trai lại lấy trộm cơ mật của công ty!
Anh rốt cuộc đem công ty làm thành cái gì? Anh cho đây là ngân hàng tư nhân sao? Đây chính là cơ nghiệp cả đời của ba đấy! Này…”
Mắt thấy sự tình đã hoàn toàn không thể vãn hồi, Diệp Thiệu Đình sống lưng thẳng tắp, “Cha không dạy con tốt là con sai, Mộ Phàm phạm lỗi, con nguyện ý một mình gánh chịu! Ngồi tù cũng tốt, bồi thường cũng tốt, đều do người cha này tới chịu trách nhiệm đi!”
Nghe được lời nói của Diệp Thiệu Đình, Diệp Thiệu An cùng Lương Mỹ Huyên liếc nhau một cái.
Nếu như cho Diệp Thiệu Đình ngồi tù mà nói, ngược lại cũng không tệ.
Có một người cha là tù nhân, như vậy vết nhơ này, Diệp Mộ Phàm cùng Diệp Oản Oản đời này cũng lật không nổi sóng gió.
Đúng lúc này, cánh cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm một trước một sau mà đẩy cửa đi vào.
Nghe người một nhà Diệp Thiệu An nói năng vô sỉ, Diệp Oản Oản đáy mắt lười biếng xẹt qua một tia lãnh ý.
A, ban đầu rõ ràng là bọn họ một tay hãm hại cha, cái gì rửa tiền, dùng tiền của công trả khoản nợ, tất cả đều do Diệp Thiệu An làm hại, lại hãm hại đến trên đầu của cha, giờ phút này vẫn còn có thể đường đường chính chính nói ra những lời này, thật là đẳng cấp cuối cùng của sự vô sỉ.
Nhìn thấy Diệp Mộ Phàm lững thững tới chậm, Diệp Thiệu An nhất thời giễu cợt mở miệng, “Đại thiếu gia của tôi, anh đến rồi à!”
Diệp Mộ Phàm người mặc một âu phục màu lam nhạt, một tay để vào trong túi, cà nhỗng mà đi đến bên trong phòng họp, tất cả mọi người nhìn lướt qua, “Yo, ngày hôm nay mọi người làm sao lại tề tụ đông đủ như vậy? Kêu tiểu gia tới làm gì?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc