Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 308

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“Được, cha, con lập tức đi làm ngay!” Diệp Y Y lập tức đáp lại.
Thực ra ban đầu cô vẫn còn oán hận Diệp Thiệu Đình nhẫn tâm đến ngay cả cô là con gái ruột cũng không nhận, hiện tại ngược lại vô cùng vui mừng.
Nếu không phải là Diệp Thiệu Đình từ bỏ mình và mẹ, cô bây giờ cũng sẽ không là thiên kim tiểu thư duy nhất của Diệp gia cũng là người thừa kế duy nhất!
Diệp Oản Oản cùng Diệp Mộ Phàm, chỉ với hai phế vật này, sao xứng cùng với cô tranh đoạt gia sản?
Diệp Oản Oản, cô ngược lại là không coi vào mắt, chẳng qua là Diệp Mộ Phàm có chút khó giải quyết, hắn dù sao cũng là nam tôn duy nhất của Diệp gia, mà mẹ lại chỉ có một đứa con gái là cô, khó có thể đảm bảo ngày nào đó ông nội bà nội vì con cháu sẽ lại đem hắn tìm về.
Hiện tại không nghĩ tới Diệp Mộ Phàm lại có thể chính mình lộ ra nhược điểm đưa tới cho cô.
Ông bà nội căm ghét nhất chính là hành vi tổn hại lợi ích gia tộc, chỉ là ăn trộm cơ mật công ty còn tiết lộ cho địch thủ cạnh tranh, một điểm này cũng đủ để cho hắn đời này không trở về Diệp gia được nữa, không trở về được công ty!
A, lần này, cô ngược lại phải cám ơn Trầm Mộng Kỳ, cho cô cơ hội tốt như vậy…

Sau khi buổi họp báo kết thúc.
Diệp Mộ Phàm bởi vì không yên tâm, cho nên một mực chờ đợi tin tức của Trầm Mộng Kỳ.
” Anh Mộ Phàm! Thành công! Em đã lấy được hạng mục Hào Quang!”
Sau khi nghe được lời nói của Trầm Mộng Kỳ, Diệp Mộ Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, “Thực sự sao? Quá tốt! Chúc mừng em, Mộng Kỳ!”
Trầm Mộng Kỳ chịu đựng ác tâm và khinh thường, y như là chim non nép vào người vậy, nhào vào trong иgự¢ của Diệp Mộ Phàm, “Mộ Phàm, lần này là nhờ có anh! Em thực sự không biết nên cảm ơn anh thế nào mới tốt! Em cảm thấy đời này chỉ lấy thân báo đáp cũng không đủ, em muốn đời sau, kiếp sau sau nữa đều cùng chung một chỗ với anh!”
“Em a…” Nhìn cô gái mình yêu lộ ra vẻ mặt vô lo đầy vui vẻ, Diệp Mộ Phàm đáy mắt tràn đầy cưng chìu, quả thật là muốn mang toàn bộ của hắn dâng lên cho cô.
“Buổi tối cùng nhau ăn cơm không? Cho em ăn mừng!” Diệp Mộ Phàm mở miệng.
Trầm Mộng Kỳ nghe vậy, thần sắc có chút hơi khó xử, xin lỗi mở miệng nói, “Cái này, tối hôm nay em sợ rằng không có thời gian, ngày khác có thể không?”
Cô còn hẹn Hà Tuấn Thành cuồng hoan đây, nơi nào có công phu đối phó hắn.
Diệp Mộ Phàm mặc dù có chút thất vọng, vẫn là mở miệng nói, “Đương nhiên là có thể, chờ chừng nào em rảnh thì đi, tối nay công ty nhất định phải mở tiệc ăn mừng, là anh sơ sót!”
“Mộ Phàm, anh thật tốt! Em đây đi trước đây! Ngày mai gặp!”
Trầm Mộng Kỳ vừa xoay người, Diệp Mộ Phàm từ sau lưng kéo tay cô, gọi lại, “Mộng Kỳ, chờ một chút…”
“Thế nào?”
Mộ Phàm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn tinh xảo, thần sắc tựa hồ có hơi khẩn trương, một hồi lâu sau, từ trong túi lấy ra một dây chuyền màu bạc, “Cái này… Là anh thiết kế cho em…”
Chỉ thấy trên sợi dây màu bạc treo một chiếc nhẫn được thiết kế đặc biệt, nhìn qua ảo mộng đẹp vô cùng, chẳng qua là chất liệu vô cùng thông thường.
Trầm Mộng Kỳ nhìn một cái liền biết dây chuyền này chẳng qua là hàng tiện nghi rẻ tiền, trong lòng tràn đầy vẻ khinh bỉ, nhưng là trên mặt một trận kinh hỉ, “Oa, thật là đẹp mắt! Là cho em sao?”
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“Anh Mộ Phàm, có đẹp không?”
“Rất đẹp!” Diệp Mộ Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô, cố gắng khắc chế, chỉ hôn một cái trên trán cô, “Đi thôi!”
“Vâng, tạm biệt anh Mộ Phàm, em rất thích sợi dây chuyền này, nhất định sẽ bảo quản nó thật tốt!” Thẩm Mộng Kỳ che giấu vẻ không kiên nhẫn nơi đáy mắt, vội vã vẫy tay rời đi……….
Vạn Cảnh Danh Uyển. Trên ghế salon ở phòng khách, Diệp Oản Oản từ từ mở mắt, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường. Thời gian này, buổi họp báo đã kết thúc, Thẩm gia đã lấy được cái đó hạng mục đó, mà Diệp gia cũng không phải người ngu, giờ phút này sợ là đã tra ra có nội gián rồi. Diệp Oản Oản nhéo mi tâm một cái, nghiêng người đi qua, cầm tấm thẻ sao chép mở cửa phòng vip của khách sạn, vẻ mặt như nghĩ tới cái gì. Cô làm như thế… Đối với anh hai mà nói… Có phải ác độc quá hay không? Bất quá, suy nghĩ này rất nhanh bị lý trí lấn át. Lửa rừng cháy không bao giờ hết, gió xuân thổi tới lại tái sinh, lần này, cô nhất định phải ác một chút, chặt đứt hết sự kỳ vọng của hắn, nếu không sẽ thành công dã tràng. Chẳng qua là phải ủy khuất cha mẹ bị đổ tội… …
Nhà cũ Diệp gia. Diệp Mộ Phàm quá mức tự tin, cho rằng mình đủ cẩn thận, tránh được camera, nhưng lại quên hắn đã rất lâu chưa tới nhà cũ, rất nhiều vị trí đặt camera đều đã tăng thêm và thay đổi. Rất nhanh Diệp Y Y liền tra được, một buổi tối trước ngày cạnh tranh, hình ảnh Diệp Mộ Phàm đêm khuya lén lén lút lút ra vào thư phòng. Diệp Thiệu An làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, lúc này liền đem sự tình tố cáo nhị lão. Giờ phút này, bên trong thư phòng. Diệp Thiệu Đình, Lương Mỹ Huyên, Diệp Y Y, còn có quản gia Hoàng Minh Khôn tất cả đều ở đây. Nhị lão Diệp gia ngồi ở trên ghế sa lon, sắc mặt tất cả đều dị thường khó coi.
Diệp Thiệu An mặt đầy tiếc nuối, “Con cho là, Mộ Phàm chẳng qua là tính tình phóng túng một chút mà thôi, ai biết thậm chí ngay cả loại chuyện trộm gà trộm chó này cũng làm được!”
Lương Mỹ Huyên thở dài,“Chuyện này đã không chỉ là ăn trộm, Mộ Phàm lại có thể lấy trộm bí mật thương nghiệp của Diệp gia đi giúp người ngoài, cái này thật sự là có hơi quá. Haizz, Thiệu Đình cùng tỷ tỷ làm sao có thể buông thả cho nó làm bậy như vậy…” Lương Mỹ Huyên trên mặt một bộ đau lòng không thôi, nhưng trong lòng lại cười trên nổi đau của người khác. Nguyên bản bà ta cho là Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân sinh được đứa con trai tốt không học vấn không nghề nghiệp, ai biết còn là một đứa ngu xuẩn, lại có thể bị một con hồ ly tinh dỗ mấy câu liền làm ra loại chuyện không có đầu óc này, thật là ông trời cũng đang giúp bà mà. Hiện tại, cuối cùng cũng có thể diệt trừ được một nhà chướng mắt này rồi.
Diệp lão gia tử nổi giận dùng sức vỗ lên bàn trà, “Đồ khốn! Nó đây là muốn tức ૮ɦếƭ ta! Là muốn tức ૮ɦếƭ ta!” Diệp Y Y vội vàng vỗ nhẹ sau lưng lão gia tử, “Ông nội, ông đừng nóng giận, phải bảo trọng thân thể, Mộ Phàm chẳng qua là nhất thời hồ đồ.”
Hoàng Minh Khôn đứng bên cạnh đúng lúc thêm dầu vào lửa, mở miệng yếu ớt nói, “Y Y tiểu thư, Mộ Phàm thiếu gia tổn hại đến lợi ích gia tộc, thật sự là làm người ta sợ run, đây cũng không phải bốn chữ nhất thời hồ đồ là có thể giải thích, nếu như là hôm nay không xử trí nghiêm ngặt, thì không biết ngày sau còn xảy ra chuyện gì…”
“Hoàng quản gia nói không sai!” Lão gia tử rống giận, “Hoàng quản gia, ông đi! Ông bây giờ lập tức đi đem vợ chồng Lão Đại, Oản Oản còn có thằng nhóc kia tất cả đều kêu đến! Ta muốn cùng bọn họ hỏi rõ!” “Vâng, lão gia.”
Hoàng Minh Khôn đắc ý lui đi ra ngoài. Lần này, Diệp Thiệu Đình sợ là sẽ không có khả năng trở về Diệp gia rồi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc