Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 291

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trở thành đại ma đầu dễ dụ nhất trong lịch sử, Tư Dạ Hàn không chút nghi ngờ lần nữa sa bẫy.
Anh nhìn một thân bụi bẩn của cô, “Hôm nay chơi chưa đủ?”
“Đủ! Đủ đủ! Hoạt động gân cốt một chút quả thật thoải mái! Chờ em thay quần áo chúng ta cùng đi dạo phố… hắc, em dẫn anh đi ăn đồ ăn ngon đấy!” Diệp Oản Oản vội vàng nói sang chuyện khác, sau đó như một làn khói chui vào phòng thay quần áo.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật!
Chuyện gặp mặt ba mẹ cô, chờ lát nữa lúc hẹn hò sẽ tìm một cơ hội nói cho Tư Dạ Hàn biết…
Tư Dạ Hàn nhìn bóng lưng cô rời đi, ánh mắt giống như ánh trăng dưới biển sâu, bình tĩnh lạnh lùng, nhưng lại âm thầm dao động.
Lúc Diệp Oản Oản thay quần áo, Tư Dạ Hàn đã chờ ở dưới lầu, còn có Đại Bạch.
Những ngày qua phần lớn thời gian Đại Bạch đều ở lại Cẩm Viên, bị Diệp Oản Oản nuôi thật thoải mái, trở nên mập phì ra…
Rất nhanh, “Bạch bạch bạch” tiếng xuống lầu vang lên, Diệp Oản Oản đã thay quần áo xong.
Cô mặc một cái đầm hoa màu hồng nhạt, bên ngoài khoát áo len màu xám xanh cùng màu với áo trong của Tư Dạ Hàn, lộ ra xương quai xanh trắng nõn cùng bắp chân thon dài, giầy xăng-̣đan nhỏ màu trắng được thiết kế đặc biệt, gót giày giống như cành cây bò đầy những bông hoa, còn quấn lấy cổ chân tinh tế của cô, tóc dài đen nhánh tự nhiên xoắn lại tán loạn tại đầu vai, nương theo bước chân nhẹ nhàng đung đưa lay động.
Đôi mắt cô tràn đầy ánh sáng, cười tươi rói một đường chạy chậm chậm đến trước mắt anh, giống như vầng thái dương chói chang nhào vào ngực anh, đem hàn ý nhiều năm không đổi hòa tan vào…
“Em thay xong rồi! Có thể lên đường!” Diệp Oản Oản mới vừa nói xong, liền thấy Đại Bạch trắng nhung như thiên nga nằm trên thảm khẽ nâng đầu lên nhìn về phía cô.
Ánh mắt kia, dường như đang nhắc nhở cô cái gì.
Diệp Oản Oản liền vội vàng vỗ đầu một cái, “Chờ một chút! Em cho Đại Bạch ăn!”
Trước cô đều là trộm đồ, lặng lẽ mà cho Đại Bạch ăn, hiện tại lá gan lớn rồi, bất kể có Tư Dạ Hàn hay không, đều trực tiếp quang minh chính đại cho nó ăn.
Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, liếc mắt qua xuất quỷ nhập thần, nhìn Đại Bạch bây giờ vẫn sống ở Cẩm Viên, ánh mắt khó mà hình dung.
Một hồi lâu sau, Tư Dạ Hàn mở miệng hỏi một câu, “Nó mập lên có phải hay không?”
Diệp Oản Oản đang hí ha hí hửng cầm khối thịt bò bít tết chạy tới trong nháy mắt dừng một chút, sau đó vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Nói bậy! Nào có! Không có mập chút nào có được hay không! Đại Bạch nó… Nó chẳng qua là lông xù!”
Lông xù…Tư Dạ Hàn khóe miệng không dễ phát hiện bất giác kéo ra.
Diệp Oản Oản vô cùng hài lòng tự an ủi mình, vui vẻ tiếp tục đi.
Đại Bạch lông xù lười biếng nằm một chỗ, nhàn nhã tự đắc ăn thịt bò, nhẹ nhàng vẫy đuôi, lúc bị Diệp Oản Oản trộm vuốt lông một cái cũng không có nhăn mặt.
~A, thật là vật tựa như chủ a…
Thật ra thì, Đại Bạch chỉ là ngạo kiều một chút, chứ cũng không đáng sợ như vậy…
Cho Đại Bạch ăn tốt rồi, Diệp Oản Oản kéo Tư Dạ Hàn ra cửa.
Ngoài cửa, một nhóm Ám Vệ đang chuẩn bị đi ra ngoài uống rượu, đúng lúc ᴆụng phải Diệp Oản Oản cùng Tư Dạ Hàn đi ra, quả thật là sợ đến hồn phi phách tán, nhất thời lấy tốc độ nhanh như chớp không kịp bịt tai đồng loạt trốn phía sau buội cây.
“Khoan đi đã! Nhanh trốn mau!”
Còn nói muốn đi luyện võ…
Mọi người chỉ thấy, cô gái trước đây không lâu mới vừa ở trên lôi đài vô cùng hung tàn giờ phút này mặc váy nhỏ đi giày cao gót, trắng nõn nà, đang kéo cánh tay của ông chủ nhà bọn họ, một bộ yếu đuối, như là chim non nép vào người…
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
“A Cửu, cổ tay em thật là đau nha, giống như bị trật rồi…”
Diệp Oản Oản lời nói một bộ oán trách. Mặc dù khoảng thời gian này huấn luyện thân thể, độ linh hoạt so với lúc trước tốt hơn nhiều, vận động dữ dội cũng sẽ không còn cảm giác toàn thân đau nhức, nhưng thân thể vẫn có cảm giác đình trệ, không cách nào tùy tâm sở dục, mỗi lần đánh nhau đều cảm thấy chưa đủ đã. Cô luôn cảm thấy… Thật ra thì cô có thể còn mạnh hơn một chút…
Tất cả mọi người núp trong bóng tối thấy một màn như vậy đều không kiềm được run lên. Cái bộ dáng nũng nịu này quả thật là so với bộ dạng hung tàn của cô thoạt nhìn càng kinh sợ. Bọn họ lại còn lo lắng Cửu gia bị bệnh yếu đi sẽ không chịu nổi, quả thực là buồn lo vô cớ. Người ta ở trước mặt Cửu gia giống như mèo con ngoan ngoãn… …
Giờ này là chạng vạng tối, trên một con đường lâu năm, hai bên náo nhiệt rao hàng, người người nhộn nhịp. Mặc dù đường phố rất hẻo lánh, nhưng lại không tí ti ảnh hưởng đến việc làm ăn ở đây, thậm chí không ít du khách nước ngoài qua lại trong đó.
Diệp Oản Oản vừa kéo Tư Dạ Hàn vừa giới thiệu, “Đây là con phố bán đồ ăn vặt ngon giá rẻ, quan trọng nhất là ở đây cơ hồ bao gồm tất cả món ăn vặt cả nước, lúc trước em cùng ba mẹ còn có anh trai cũng thường xuyên đến nơi này! Ai, năm đó mỹ thực trên con đường này đã cống hiến cho em không ít thịt béo, ngay cả anh trai bởi vì luôn phải ăn cùng em mà béo lên tới mười cân…”
Bên cạnh, Tư Dạ Hàn nghiêm túc nghe cô nói, nhìn biểu tình kia…
Đại ma đầu không biết đến giờ vẫn còn tồn tại nơi như thế này… Dù sao người đàn ông này đến kẹo đường cũng không nhận ra…
“Ông chủ! Cho tôi một cây kẹo hồ lô! Tôi muốn cái kia… Đúng, cái đó to hơn!”
“Được rồi, cô bé, cô cầm đi!”
“Cám ơn ông chủ!”
Diệp Oản Oản vui vẻ cầm cây kẹo hồ lô bóng loáng, hỏi Đại Ma Đầu ở bên cạnh,“Cái này anh biết là cái gì không?”
Tư Dạ Hàn dùng vẻ mặt “Em cho là anh bị đần sao” nhìn Diệp Oản Oản một cái.
Diệp Oản Oản lại hỏi một câu: “Vậy anh đã từng ăn chưa?”
Tư Dạ Hàn: “…”
Được rồi, cô biết rồi! Diệp Oản Oản đem kẹo hồ lô đưa tới bên miệng Tư Dạ Hàn, “Nhanh cắn một cái thử xem! Ăn rất ngon đó!”
Tư Dạ Hàn nhìn vật trước mắt màu đỏ đồng bóng loáng thoạt nhìn thật giống nylon, hơi nhíu mày, tránh môi ra, tựa hồ có hơi ghét bỏ.
“Không ăn sao? vậy anh thích ăn cái gì chúng ta đi mua a!”
Thấy Tư Dạ Hàn không muốn ăn, Diệp Oản Oản cũng không miễn cưỡng, tự mình vui vẻ cắn nửa cái, quai hàm phồng lên, động tác ăn phi thường thuần thục lưu loát, giống như một con sóc nhỏ.
“Bên kia thật giống như có…”
Diệp Oản Oản vừa muốn mở miệng, người bên cạnh đột nhiên nghiêng người về phía cô, vừa cúi đầu, ăn mất nửa viên kẹo hồ lô còn lại.
Diệp Oản Oản chớp chớp mắt, “Không phải là không ăn sao…” Tư Dạ Hàn mặt không thay đổi, chỉ nhai thật kỹ, mùi vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong cổ họng, hình như cũng không có khó ăn như trong tưởng tượng của anh…
“Hắc hắc, ăn ngon đúng không, hihi! Em dẫn anh đi ăn món ngon hơn!”
Diệp Oản Oản hưng phấn chạy ở phía trước dẫn đường. Bởi vì người quá nhiều, chật chội, trong chốc lát cô liền bị chen lên phía trước. Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày, chân dài bước mấy bước, nhanh chóng đuổi theo, sắc mặt có chút không được tốt: “Đừng có chạy lung tung.”
“Ồ… như thế này chắc không sao!” Diệp Oản Oản nắm bàn tay rộng lớn của anh, chậm rãi đan xen mười ngón tay.
Tư Dạ Hàn nhìn vào hai bàn tay nắm chặt, “Ừm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc