Đúng vào lúc này, dưới vũ đài vang lên một trận tiếng vỗ tay, Lưu Ảnh lên đài, khiêu chiến Ám Tứ thành công, ςướק lấy vị trí phân đội trưởng
Trong mắt phân đội trưởng Ám Tứ tràn đầy vẻ khó tin, nhìn Lưu Ảnh trên đài, siết chặt hai quả đấm.
Vị trí phân đội trưởng nhiều thế không đi khiêu chiến, muốn ςướק vị trí của hắn làm gì?
“Ha ha… Thực lực của đội trưởng Lưu Ảnh, quả nhiên cực mạnh, tiểu đệ bội phục…” thấy ánh mắt Lưu Ảnh rơi trên người mình, Ám Tứ phân đội trưởng thu lại vẻ mặt tàn bạo, tươi cười nhìn hắn.
“Lưu Ảnh bây giờ đã là Ám Tứ phân đội trưởng, đã có tư cách khiêu chiến Thập Nhất tổng đội trưởng rồi!” Dưới đài, không biết người nào mở miệng nói.
Nghe vậy, Lưu Ảnh nhìn về phía Thập Nhất.
“Chờ đã.” Bỗng nhiên, Nguyên Sinh lên đài.
“Làm sao?” Lưu Ảnh nhìn về phía Nguyên Sinh.
“Tôi muốn khiêu chiến Lưu Ảnh.” Nguyên Sinh lãnh đạm nói.
“Cậu nói cái gì?”cặp mắt Lưu Ảnh hơi hơi nheo lại, nhìn Nguyên Sinh trước mặt.
“Tôi nói, tôi muốn khiêu chiến anh.” Nguyên Sinh cười lạnh.
Lưu Ảnh không nghĩ tới, tâm phúc của mình, lại muốn khiêu chiến hắn…
“Lưu Ảnh, tôi đi theo Nhược Hi tiểu thư tu luyện rất lâu, tự nhận thực lực của tôi, vượt qua anh. Khiêu chiến anh, thay thế anh, chẳng lẽ không được sao? Đây cũng là ý của Nhược Hi tiểu thư.”
Nguyên Sinh lạnh nhạt nói.
“Ý của Nhược Hi tiểu thư? ”
Nghe lời nói này, khóe miệng Lưu Ảnh hơi hơi giương lên: “Nguyên Sinh, cánh cậu cứng cáp rồi, còn dám nói là ý của Nhược Hi tiểu thư, cậu cho rằng, tôi sẽ tin sao? ”
“A… Bất kể là ý của ai, quy tắc của Ám Vệ Tư gia đã là như vậy, thực lực của người nào mạnh liền nghe người đó.” Nguyên Sinh nói.
“Cậu muốn ૮ɦếƭ!”
Ngay sau đó, trong mắt Lưu Ảnh chợt lóe lên tia sáng, cả người linh động cực kỳ, biến quyền thành chưởng, lấy chưởng làm đao, bổ về hướng Nguyên Sinh.
“Không gì hơn cái này.” Nguyên Sinh phản ứng nhanh hơn, thân hình dịch chuyển một chút, tránh được một chưởng của Lưu Ảnh, sau đó dùng một quyền đánh vào bụng Lưu Ảnh.
Thần sắc Lưu Ảnh khẽ biến, bị Nguyên Sinh ép lùi lại mấy bước.
“Tới phiên tôi!” Nguyên Sinh cười lạnh, từng bước ép sát, chủ động ra tay.
Tốc độ và lực đạo của Nguyên Sinh, gần như kết hợp hoàn mỹ, thân hình linh động, không quá nửa phút, Lưu Ảnh đã là liên tục thối lui.
Võ công Nguyên Sinh lại đạt đến trình độ này…
Thần sắc Lưu Ảnh kinh ngạc.
“Lưu Ảnh, cái này đủ để chứng minh, tôi mạnh hơn anh… Cho nên, khiêu chiến Thập Nhất, lấy được vị trí tổng đội trưởng, cũng chỉ có thể là tôi!” Nguyên Sinh liếc Lưu Ảnh một cái.
Trăm chiêu sau, Lưu Ảnh vốn tâm thần bất định lại bị Nguyên Sinh ép sát, rốt cuộc lộ ra sơ hở, Nguyên Sinh nhanh chóng nắm bắt thời cơ, đánh một chưởng khiến Lưu Ảnh rớt xuống vũ đài.
“Không có khả năng!” con ngươi Lưu Ảnh đột nhiên rụt lại, không cách nào tin tưởng.
Hắn lại thua… Bại ở trong tay Nguyên Sinh… Hắn làm sao sẽ bại…!
“Lưu Ảnh, vị trí tổng đội trưởng, anh cũng ngồi lâu rồi. Đã đến lúc đổi người. Ám Vệ Tư gia, không nên chỉ giậm chân tại chỗ” Nguyên Sinh lạnh mặt nhìn Lưu Ảnh dưới vũ đài
“Mày!” Lưu Ảnh gắt gao cắn răng, cả khuôn mặt vặn vẹo.
Nguyên Sinh này, chẳng qua chỉ là một con chó bên cạnh của hắn mà thôi, hắn còn chưa tỷ thí với Thập Nhất, lại bại bởi một con chó bên cạnh, đáng ૮ɦếƭ…
Dưới con mắt mọi người, hắn thề muốn lấy lại vị trí tổng đội trưởng, nhưng cuối cùng lại thua trong tay người của mình.
Lưu Ảnh chỉ cảm thấy Ⱡồ₦g иgự¢ giống như có một con dã thú đang gào thét, xấu hổ, sỉ nhục, đủ loại tâm tình cơ hồ muốn xé nát hắn…
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản cũng là mặt đầy ngạc nhiên.
Lưu Ảnh lại có thể thua.
Kiếp trước cô đối với Nguyên Sinh này cũng không có ấn tượng gì, chắc là không nổi trội cho lắm. Nhưng đời này, hắn lại đánh bại được Lưu Ảnh…
“Tôi muốn khiêu chiến, Thập Nhất!”
Đang lúc này, trên sân vang lên âm thanh của Nguyên Sinh.
“Được!” Thập Nhất ứng chiến, từ vị trí tổng đội trưởng đi lên vũ đài.
“Tổng Đội Trưởng… Cổ vũ… Đánh… Đánh… Đánh ૮ɦếƭ… Đánh ૮ɦếƭ hắn!” Cà Lăm cách đó không xa đang cổ vũ cho Thập Nhất.
“Đội trưởng cố lên!”
“Để cho tên tiểu tử này biết lợi hại!”
“Tôi khinh, thứ người như vậy làm gì có tư cách làm đội trưởng. Một tên vô ơn bạc nghĩa, vốn chỉ là một con chó bên cạnh Lưu Ảnh… Vậy mà còn quay lại cắn cho người một tay bồi dưỡng hắn một phát đau như vậy.”
“Không sai, nếu để cho hắn làm tổng đội trưởng, vậy sau này, thời điểm làm nhiệm vụ, có khi hắn bán đứng chúng ta cũng không chừng.”
Giờ phút này, thành viên phân đội Ám Nhất, nghị luận ầm ĩ.
Còn các phân đội khác đều a dua nịnh hót, cổ vũ cho Nguyên Sinh. Đối với họ, vị trí tổng đội trưởng chắc chắn sẽ rơi vào tay hắn ta. Ngay cả Lưu Ảnh còn bị đánh bại thì xác suất thắng của Thập Nhất đương nhiên cũng quay về con số không.
Thật là không nghĩ đến, cuộc tỷ thí tranh vị trí tổng đội trưởng năm nay lại dễ dàng như vậy.
“Đến đây đi, để cho tôi mở mang một chút, cái gì gọi là tổng đội trưởng lợi hại.” Nguyên Sinh cười lạnh, ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía Thập Nhất.
“Tôi thân là tổng đội trưởng, để cho cậu xuất chiêu trước.” Thập Nhất nói.
“Ồ… để cho tôi xuất chiêu trước” khóe miệng Nguyên Sinh khẽ nhếch, ở trong mắt hắn, Thập Nhất chẳng là gì.
“Cậu có gan thì qua đánh lão tử đi!” Thập Nhất cũng học cách nói của Cà Lăm.
“A… Chỉ bằng anh” Nguyên Sinh khinh thường cười nhạo, bước ra một bước, trong nháy mắt đã tới bên cạnh Thập Nhất.
“Bại!”
Nguyên Sinh đánh ra một quyền.
Nhưng mà, Thập Nhất đứng tại chỗ, động cũng không động, lấy chưởng làm lá chắn, phản đòn lại.
Hai người đánh nhau, liên tiếp mấy chiêu, nhưng Nguyên Sinh lại không thể chiếm được bất kỳ tiện nghi gì
“Cái gì…”
Ngay sau đó, Nguyên Sinh lui về phía sau mấy bước, hơi nhíu mày, nhìn về phía Thập Nhất, thần sắc có chút cổ quái.
Thực lực của Thập Nhất, hắn nắm rõ, còn khó đón được ba chiêu. Vừa rồi, trông Thập Nhất có vẻ hời hợt nhưng lại thành công đỡ được sự tấn công của hắn, thậm chí còn phản đòn được.
Thập Nhất giống như một tòa thành không có pháo đài phòng vệ, ᴆụng vào là đổ. Nhưng hắn ta lại càng giống như là một con nhím toàn thân đầy gai sắc, chờ người khác chạm vào sẽ bị thương.
“Thế nào, cậu qua đây!” Thập Nhất quát lên.
Bất quá, Nguyên Sinh hơi nhíu mày, tựa hồ như đã phát hiện được cái gì. Lần này, hắn cũng không ra tay, mà là mở miệng nói: “Anh qua đây.”
“Cậu có gan thì qua đây.” Thập Nhất khiêu khích.
“Vẫn là tổng đội trưởng ngài trước đi!”
Hai người liền như vậy, qua nửa giờ đồng hồ, ai cũng không động.
“Đánh đi…”
“CMN! Các người đánh đi! Đây là làm cái gì, chờ xem ai ngủ trước hay đứng mỏi chân trước?”
“Con bà nó… Tôi cũng ngủ thi*p đi, xin các người đánh đi…”
Ám Vệ bên dưới có chút sa mạc lời, không biết Thập Nhất và Nguyên Sinh rốt cuộc đang chơi trò gì.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản cũng ho nhẹ, yên lặng bưng kín nét mặt già nua. Ai bảo cô không chỉ họ cách chủ động đánh đây, kết quả Thập Nhất cũng chỉ có thể bị động ra chiêu, nhưng Nguyên Sinh đó hình như nhìn thấu được điểm này.
Chốc lát sau, Hứa Dịch mở miệng nói: “Nguyên Sinh, cậu là người khiêu chiến, chưa tới năm phút nữa là đến nửa giờ, nếu như còn không phân thắng bại, coi như cậu thua.”
Quy tắc, Nguyên Sinh tự nhiên cũng biết, không cần Hứa Dịch nhắc nhở.
A…” Bỗng nhiên, Nguyên Sinh đứng thẳng người, mở miệng yếu ớt nói: “Thập Nhất, quá khứ của anh, tôi cũng biết… Chỉ bằng một kẻ phế vật hèn nhát như anh, chắc cũng không cảm thấy ngại khi tranh đoạt vị trí tổng đội trưởng đâu”
“Cậu nói cái gì…” chân mày Thập Nhất nhíu lên.
“Chậc chậc chậc…” Nguyên Sinh lắc đầu một cái, cười nói: “Bốn năm trước, anh còn chưa tập võ, càng không thể trở thành Ám Vệ Tư gia… Anh có một cô bạn gái là thanh mai trúc mã, tình cảm cũng tốt lắm…”
“Mày!” Bị Nguyên Sinh nhắc tới chuyện cũ, thân thể Thập Nhất khẽ run.
“Đáng tiếc a… Một buổi tối, anh và bạn gái đang tản bộ tại công viên lại gặp phải mấy kẻ lưu manh đang say xỉn…” Nụ cười trên mặt Nguyên Sinh, nồng hơn mấy phần.