Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 280

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“Đội… Đội… Đội trưởng… Đừng… Đừng… Đừng để cho… Tâm tình…” Cà Lăm đứng ở phía dưới vũ đài, nhìn trực tiếp chuyện xảy ra vừa nãy, mở miệng muốn nói ra ý nghĩ của mình.
“Anh… Vẫn để cho sư phụ nói đi…” khóe miệng Thập Nhất hơi hơi co rút.
“Thật…tôi…” Cà Lăm gật đầu.
“Ý của Cà Lăm là, đừng để cho tâm tình của anh ảnh hưởng trong lúc ra tay, vui sướng hay đau buồn đều phải từ bỏ hết.” Diệp Oản Oản mở miệng.
“Được!” Thập Nhất lập tức gật đầu.
“Trở lại!” Diệp Oản Oản ngoắc ngoắc ngón tay về hướng Thập Nhất.
“Sư phụ, không bằng người xuất chiêu trước.” Thập Nhất cười nói.
Khoảng thời theo đi theo Diệp Oản Oản học tập. Cho tới bây giờ cô luôn bị động tiếp chiêu, chưa từng chủ động ra tay.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại lắc đầu một cái.
Cũng không phải là cô không muốn chủ động ra tay, thật sự là chỉ thời điểm chính mình bị uy Hi*p, thân thể mới sinh ra phản ứng tự nhiên.
Nếu như cô xuất thủ trước, cái loại cảnh giới huyền diệu này, hoàn toàn không cách nào hiện ra.
Cho nên, trước mắt cô cũng chỉ có thể bị động ra tay, không thể chủ động tấn công.
“Sư phụ, tôi với người học, đều là bị động phản kích lại… Cái này nếu như trong đấu trường, vậy phải làm thế nào” Thập Nhất nhìn Diệp Oản Oản cười khổ nói.
Diệp Oản Oản chống cằm trầm tư chốc lát: “Vậy rất đơn giản, anh để cho đối phương ra tay trước không được sao.”
“Chuyện này…” Thập Nhất cau mày, cảm giác có chút không đáng tin a…
“Anh biết cái gì, cái này gọi là lấy bị động thành chủ động, thuộc về kỹ xảo võ học cao siêu.” Diệp Oản Oản ra vẻ trấn định.
“Có thật không…” Thập Nhất có chút hoài nghi.
“Tôi là sư phụ, hay anh là sư phụ?” Diệp Oản Oản rất bất mãn, mình đường đường là kỳ tài võ học, học trò lại dám nghi ngờ chính mình.
“Ngài là sư phụ, sư phụ nói đúng, là tôi ngu ngốc…” Thập Nhất liền vội vàng đổi lời nói.
Tỷ thí tiếp tục, Diệp Oản Oản đứng ở giữa vũ đài, hướng ngón giữa về phía Thập Nhất: “Tới đánh tôi đi!”
Bị Diệp Oản Oản khiêu khích, Thập Nhất mở trừng hai mắt, nhấc quyền vung về hướng Diệp Oản Oản.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản nhấc tay trái, lấy một lực cực kỳ êm ái, bật lại một đòn của Thập Nhất, đánh liên tiếp về Thập Nhất.
“Tôi tĩnh táo hơn!” Mắt thấy Diệp Oản Oản đánh một quyền xuống, Thập Nhất thở một hơi thật dài, thu lại tất cả tâm trạng của mình.
“Phanh”!
Trong một khoảnh khắc, thân thể Thập Nhất theo bản năng phản ứng, lấy tốc độ cực nhanh, phản kích lại quả đấm của Diệp Oản Oản.
Giờ phút này, Cà Lăm đứng ở phía dưới vũ đài, một mặt khi*p sợ.
Đi theo Diệp Oản Oản học tập tới nay, Thập Nhất vẫn là lần đầu tiên phản kích được Diệp Oản Oản!
“Thành công…” Thập Nhất nhìn trong lòng bàn tay mình vẫn đang nắm quả đấm của Diệp Oản Oản, mặt đầy khi*p sợ, khi*p sợ hóa thành vui sướng, hưng phấn la hét: “A ha ha ha, tôi thành công rồi!”
“Phanh”!
Trong lúc Thập Nhất đắc ý vênh váo, lần nữa bị Diệp Oản Oản một cước đạp bay.
Nhìn người bị chính mình đạp bay trên đất đang ՐêՈ Րỉ, Diệp Oản Oản thở dài, thành khẩn nói: “Xem ra, anh vẫn là không thành công nha…”
Ba người huấn luyện, cũng không dừng lại. Thập Nhất cùng Cà Lăm, vì năm nay tranh đoạt thi đấu, liều mạng tập luyện, tuy là bị Diệp Oản Oản dạy dỗ cực thảm nhưng sau mỗi lần lại cảm nhận được bản thân tiến bộ, hoàn toàn không cảm thấy bất kỳ đau khổ gì, trong lòng bộc phát hưng phấn.
Ngày cuối cùng trước khi thi đấu, trong phòng huấn luyện.
“Ngày mai các anh sẽ thi đấu, huấn luyện đến đây chấm dứt, các anh cố gắng nghỉ ngơi đi.” Diệp Oản Oản nhìn hai người.
“Cảm ơn sư phụ!” Thập Nhất tràn đầy tự tin.
“Cà Lăm, đi theo sư phụ học tập những ngày qua, tiến bộ của anh cực lớn, tranh đoạt một chức đội trưởng phân đội Ám Vệ, hẳn không có vấn đề.” Thập Nhất nhìn lấy Cà Lăm nói.
“Đúng… Đúng… Đúng đúng đúng… Đội trưởng… Nói… Đúng!” Cà Lăm gật đầu liên tục.
Sáng sớm tinh mơ, trường tỷ thí Tư gia.
Trừ mấy vị lãnh đạo cao cấp của Tư gia ở ngoài, Hứa Dịch cũng đã đến từ sớm.
Mỗi một giới tỷ thí ở Ám Vệ, đều do Hứa Dịch phụ trách phán xét. Nhưng bởi vì năm nay thay đổi, ngoài Lưu Ảnh tổng đội trưởng còn có thêm mấy vị lãnh đạo Tư gia cùng Hứa Dịch đảm nhiệm chức vị trọng tài.
Giờ phút này, dưới trường tỷ thí, người người tấp nập, trừ những người đang thực hiện nhiệm vụ không cách nào trở về, còn lại hầu hết đều trình diện.
Không lâu lắm, Thập Nhất mang theo thành viên phân đội Ám Nhất, cũng từ từ đến.
Nhìn thấy đám người Thập Nhất, mấy vị ủng hộ Lưu Ảnh, khóe miệng đều hiện lên một nụ cười lạnh giá, nhất là nhìn thấy Diệp Oản Oản bên cạnh Thập Nhất, trong mắt đều là vẻ khinh thường.
“A… Thập Nhất muốn vị trí kia đến điên rồi, lại đi bái người phụ nữ kia làm sư phụ.”
“Dù sao cũng ngồi trên vị trí này một thời gian, dĩ nhiên là không muốn dứt bỏ, biết tài nghệ của mình không bằng người. Toàn bộ Ám Vệ bên trong, hắn ta thật sự lãnh đạo có thực lực yếu nhất. Chiến lực của Thập Nhất cũng chỉ xếp hạng thứ hai trong nhóm, chỉ bằng hắn, cũng vọng tưởng tranh vị trí tổng đội trưởng năm nay ”
Thấy Thập Nhất mặt đầy tự tin, Ám Tam phân đội trưởng cười lạnh một tiếng: “Người dốt nát hạnh phúc nhất, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ mình có thể thắng được Lưu Ảnh? Làm người vẫn là cần có một ít tự biết thân biết phận, nếu không, cùng với những kẻ ngang ngược tàn ác, có gì khác nhau đâu ”
“Người phụ nữ kia, trừ biết dỗ ông chủ ra, còn có bản lãnh gì? Nếu như không phải là cô ta, tổng đội trưởng Lưu Ảnh há sẽ bị ông chủ trừng phạt, để cho Thập Nhất tự nhiên chiếm được tiện nghi hay sao?”
“A… Các người nói, đợi một hồi Thập Nhất lên vũ đài, chắc chỉ đánh ra mấy cái võ mèo cào, có buồn cười hay không?”
“Võ mèo cào… Học cùng Diệp Oản Oản à…”
“Ha ha ha…”
Tất cả Ám Vệ Tư gia đều cười thành tiếng
“Tất cả câm miệng!”
Trên sàn đấu, trong mắt Hứa Dịch lóe lên ý lạnh, quét mắt qua tất cả mọi người.
Nghe tiếng, chân mày mấy vị phân đội trưởng Ám Vệ hơi hơi nhíu lên, mặc dù trong lòng có chút bất mãn, nhưng vẫn thức thời không lên tiếng nữa.
Đối với Hứa Dịch, họ vẫn là sợ hãi mấy phần. Hứa Dịch bình thường thoạt nhìn thân thiện. Nhưng nếu nổi giận lên, ngay cả tổng đội trưởng Lưu Ảnh cũng chưa chắc gánh nổi.
Người ta đều nói, lãnh đạo khi gặp quân lính của mình, có lý cũng nói không rõ, nhưng Hứa Dịch lại khác, hoàn toàn là ngược lại.
Bọn họ có thể ngồi vào địa vị hôm nay, cũng không thể bỏ qua công lao của Hứa Dịch. Nhưng nếu không có Hứa Dịch ở sau lưng xuất mưu bày kế, quyết định phát triển ra đội Ám Vệ, hiện nay bọn họ có lẽ vẫn chỉ là những thủ vệ bình thường nhất mà thôi.
“Lưu Ảnh tổng đội trưởng!”
Không lâu lắm, phân đội trưởng Ám Tam chậm rãi đi tới Lưu Ảnh, mở miệng hô.
Lưu Ảnh đi tới trên sân, thờ ơ không đếm xỉa tới, nói: “Trước khi tỷ thí chưa kết thúc, tổng đội trưởng vẫn là Thập Nhất.”
Nghe tiếng, mấy vị phân đội trưởng cười lạnh không dứt.
Thập Nhất kia, nói là tạm thay mặt tổng đội trưởng, có thể ở trong lòng bọn họ, cùng ngang ngược tàn ác cũng không có khác nhau. Thời gian mấy tháng này, cũng chưa ai xem hắn là tổng đội trưởng của Ám Vệ.
Ngày thường, Thập Nhất ra lệnh với bọn họ, phần lớn tất cả mọi người đều giả bộ ngó lơ, thậm chí bịt tai không nghe.
“Lưu Ảnh tổng đội trưởng có ý là, giờ phút này, Thập Nhất có thể sẽ thua, nhưng trước khi kết thúc, vẫn nên nể mặt một chút.” Ám Tam phân đội trưởng cười nói.
“Đây là ý nghĩ của anh, tôi cũng không nói như vậy.” Lưu Ảnh nhàn nhạt nói.
“Đó là đương nhiên.” phân đội trưởng Ám Tam gật đầu liên tục.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc