Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 266

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nghe nói như vậy, tâm của Diệp Oản Oản lại nhói lên, nơm nớp lo sợ hỏi: “Ai vậy?”
“Người bạn kia của cậu, Tư Cửu a.” Hàn Thiên Vũ trả lời.
Diệp Oản Oản nghe xong nhất thời sửng sờ, Hàn Thiên Vũ lại có thể nhận ra Tư Dạ Hàn đã đến rạp chiếu phim, vậy há chẳng phải là cô cũng đang gặp nguy hiểm sao?
Bất quá khí chất của Tư Dạ Hàn quá đặc thù sẽ bị nhận ra cũng là chuyện bình thường thôi…
Đầu kia điện thoại di động, Hàn Thiên Vũ tiếp tục mở miệng nói: “Hắn cùng bạn gái cùng nhau đi đến, ngồi ở phía sau chúng tôi, bất quá khi đó nhiều người không có tiện, không chào hỏi được.”
Diệp Oản Oản nghe giọng nói của Hàn Thiên Vũ, chắc là không có nhận ra mình, hơi thở phào nhẹ nhõm đáp: “Thật là đúng dịp a!”
“Tôi thấy hắn cùng bạn gái còn rất âи áι, bị hai người vãi cho một mặt thức ăn cho chó, không nhìn ra bằng hữu của cậu thoạt nhìn luôn lạnh như băng, nhưng đối với bạn gái ngược lại rất nhiệt tình a!” Hàn Thiên Vũ ngoài ý muốn mở miệng nói.
Hắc Tư Dạ Hàn đối với cô… Nhiệt tình sao???
Diệp Oản Oản khóe miệng hơi co rút hướng về người nào đó đang ngồi bên cạnh mặt đầy vẻ băng sơn nhìn một cái, nghiêm túc mở miệng nói: “Vậy khẳng định là bởi vì bạn gái hắn vô cùng đáng yêu rồi!”
Hàn Thiên Vũ nở nụ cười đáp lại: “Có lẽ vậy, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Trước đây thiếu chút tôi nữa còn tưởng rằng… Hai người các cậu là loại quan hệ đó đấy!”
Diệp Oản Oản ho khan, lần nữa trịnh trọng tỏ vẻ: “Suy nghĩ nhiều rồi, hai chúng tôi chẳng qua là thỉnh thoảng thích làm loạn vậy thôi!”
“Tôi cũng muốn như vậy.” Hàn Thiên Vũ nói xong mở miệng nói tiếp: “Tôi đây cũng không cần phải nói nhiều, ngày nào cậu về nhà trọ, đến lúc đó nói với tôi một tiếng, tôi đem vé vào cổng cho cậu.”
“Được, vậy thì cám ơn, cũng giúp tôi cảm ơn chị Hâm!” Diệp Oản Oản không có từ chối nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Oản Oản may mắn không thôi, vỗ иgự¢ của mình một cái: “Cũng còn may cũng còn may, may mắn lúc đó anh phản ứng kịp thời, Hàn Thiên Vũ chỉ kịp nhìn thấy anh, không thấy rõ em a, hơn nữa còn là nhân họa đắc phúc, phá trừ scandal của hai ta!”
Một bên Tư Dạ Hàn nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt không thể nhận ra nhấc lên một tia lạnh lẽo.
Hiển nhiên, người nào đó phỏng chừng cũng không hy vọng cái scandal này bị phá bỏ…
Hai ngày sau, nhiệm vụ trong tay Thập Nhất hoàn thành, thương thế cũng khôi phục một chút, Diệp Oản Oản chính thức bắt đầu đi theo Thập Nhất nhận sự huấn luyện.
Tối hôm nay cô còn muốn đi đến buổi lễ trao giải thưởng Kim Lan.
Trong sân, Tư Dạ Hàn ngồi ở cách đó không xa dưới bóng cây uống sữa tươi, bên cạnh là Bạch Hổ đang nằm ngủ.
Hắn mỗi ngày một ly cà phê hoặc trà đậm đã bị Diệp Oản Oản cho cưỡng chế đổi thành sữa bò.
Cách đó không xa, Thập Nhất đã vì Diệp Oản Oản mà tạm thời chuẩn bị xong một cái sân huấn luyện.
Giờ phút này, Thập Nhất đứng ở trước mặt Tư Dạ Hàn xin phép: “Cửu gia, không biết… kế hoạch huấn luyện cho Oản Oản tiểu thư phải làm tới trình độ nào?”
Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng thả ly sữa bò màu hồng in hình hoạt họa trong tay xuống rồi nói: “Trong vòng ba tháng, để cho thân thể của cô ấy đủ để gánh vác thân thủ của cô ấy.”
Thập Nhất hơi hơi cau mày: “Ba tháng ngắn như vậy thời gian, cường độ rèn luyện sẽ không phải là quá lớn chứ?”
Tư Dạ Hàn nhàn nhạt mở miệng: “Không biết.”
Thập Nhất không thể làm gì khác hơn là đồng ý: “Tuân lệnh.”
Xin phép xong sau, Thập Nhất liền ở tại sân huấn luyện cách đó không xa chờ Diệp Oản Oản chuẩn bị.
Diệp Oản Oản đổi một thân đồng phục nhẹ nhàng, đầu tiên là vòng quanh Đại Bạch đi bộ tầm vài vòng, mãi đến khi sờ mó được một cái lông hổ mới hài lòng.
Sờ xong Đại Bạch, Diệp Oản Oản hào hứng chạy tới trước mặt Thập Nhất: “Huấn luyện viên, tôi đã chuẩn bị xong, hôm nay chúng ta học cái gì a?”
Thập Nhất nhìn bộ dáng nhu thuận nghe lời của Diệp Oản Oản trước mắt kia, lại yên lặng nhìn một cái chân của chính mình đang bị trói cái nẹp do bị đánh gãy, tỏ vẻ tâm tình khó mà hình dung được…
Đây đại khái là nhiệm vụ gian nan nhất mà hắn nhận từ trước tới nay.
Cho nên… Hắn rốt cuộc muốn dạy Diệp tiểu thư cái gì đây?
Nhớ lại, tại sao ông chủ trong khoảng thời gian này lại giao cho hắn những nhiệm vụ từng cái từng cái một càng lúc càng đáng sợ hơn vậy…
Thấy Thập Nhất nhức đầu không thôi mà đứng ở nơi đó, Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, có chút xin lỗi mở miệng hỏi thăm: “Huấn luyện viên, thế nào, có phải là tôi bản thân quá kém, rất khó dạy hay không?”
Thập Nhất: “…”
Đây cũng không phải là đưa hắn vào vị trí khó ăn khó nói rồi sao…
Thập Nhất vùng vẫy giãy ૮ɦếƭ hướng về phương hướng ông chủ nhà mình cách đó không xa nhìn một cái, bất đắc dĩ, ông chủ nhà mình vẫn phong khinh vân đạm mà ngồi trong ghế mây, hoàn toàn không có nhận được tầm mắt bi thảm của hắn.
Không còn cách nào khác, Thập Nhất chỉ có thể kiên trì đến cùng mở miệng nói: “Như vậy đi, Oản Oản tiểu thư, theo tôi quan sát, cô bình thường hẳn là rất ít vận động, cho nên, chúng ta không bằng trước tiên theo kiến thức cơ bản bắt đầu trước, tăng cường thể chất của cô đã.”
“Được rồi!” Diệp Oản Oản dứt khoát đồng ý.
“Vậy, hôm nay ngày đầu tiên, tiểu thư trước chạy tám…” Thập Nhất đang muốn nói đến tám cây số, liền tiếp thu được ánh mắt sắc bén của ông chủ nhà mình.
Vì vậy, lời ra đến khóe miệng lại phải đổi lại: “Cô trước chạy năm…”
Cái cổ uy lực kia vẫn không tiêu tan…
Thập Nhất chỉ có thể tiếp tục đổi lời nói: “Ba cây số đi!”
Ông chủ, mới vừa rồi rõ ràng là người một mực chắc chắn để cho thuộc hạ trong vòng ba tháng hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà gần đến lúc hắn huấn luyện lại muốn can thiệp vào chuyện này là muốn náo đến dạng nào a.
Mười km đối với bọn họ mà nói chẳng qua là làm nền tảng, hắn đều chưa có nói đến mười km, chỉ nói tám cây số, kết quả vẫn là…
Dựa theo lượng rèn luyện như vậy, trong vòng ba tháng làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ mà ông chủ đưa ra được…
Diệp Oản Oản: “Được!”
Diệp Oản Oản nói xong liền chạy ra ngoài, Thập Nhất cũng đi theo lên xe, chậm rãi đi theo bên người Diệp Oản Oản.
Hắn nhất định phải theo dõi từ đầu tới cuối, bất quá không có biện pháp… Chân của hắn bị đánh gãy, chỉ có thể lấy một chiếc xe như xe ngắm cảnh qua rồi cho người lái xe đuổi theo cô mà thôi.
Xung quanh của Cẩm Viên toàn cảnh thanh thanh, dùng để chạy bộ là thích hợp nhất.
Chỗ ngồi của tài xế, tiểu hộ vệ đang lái xe không nhịn được mở miệng: “Khụ, đội trưởng, ba cây số có phải là quá ít không a.”
Thần sắc của Thập Nhất đầy vẻ bất đắc dĩ: “Cậu không nhìn ra chủ nhân không nỡ làm Diệp tiểu thư mệt mỏi sao? Vì vậy tôi nào dám để cho Oản Oản tiểu thư chạy nhiều cơ chứ!”
Đối với lý do này, tiểu hộ vệ tỏ vẻ không nói gì ngưng nghẹn…
Không nỡ … Đùa sao….
Lấy giá trị vũ lực của vị này ba cây số không phải là một dạng chơi đùa sao? Có cái gì mà không nỡ chứ?
Kết quả…
Bên này ước chừng mới vừa chạy không tới một km, Diệp Oản Oản cũng đã bắt đầu chạy hết nổi rồi…
Mặc dù trước lời thề son sắt nhất định phải rèn luyện tốt chương trình huấn luyện viên đưa ra, nhưng sự thực khi thực hành so với trong tưởng tượng của cô còn khó hơn.
Bởi vì quá lâu không có vận động, mới vừa chạy không bao lâu bước chân giống như là đổ chì, trong Ⱡồ₦g иgự¢ giống như bị vỡ vụn, hít thở một chút đều kéo theo phổi đau nhức, còn có bắp thịt cũng càng thêm đau xót, cả người đều khó chịu dị thường.
Tư Dạ Hàn ngồi ở trong sân, thời điểm Diệp Oản Oản chạy bộ sẽ đi ngang qua.
Diệp Oản Oản còn có thể cắn răng tiếp tục chạy, nhưng khi đi ngang qua sân nhỏ, thời điểm nhìn thấy Tư Dạ Hàn, vô hình trong nháy mắt trở nên mềm yếu, đáng thương mà hướng về phía anh nhìn lại: “Bảo Bảo, người ta có thể giảm lượng huấn luyện ít đi một chút hay không? Em chạy hết nổi rồi, thật khó chịu…”
Tư Dạ Hàn nhìn lấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, trong nháy mắt đứng lên đi tới hỏi: “Chỗ nào?”
“иgự¢, bắp chân, mắt cá chân cũng đau…” Giọng nói của Diệp Oản Oản càng thêm ủy khuất.
Một bên Thập Nhất đang xuống xe giải thích: “Cửu gia, đây là do lâu dài không rèn luyện nên là tình huống bình thường a, không cần…”
Tư Dạ Hàn giống như không nghe thấy: “Hôm nay tới đây thôi.”
Thập Nhất: “…”
Ông chủ! Cái kế hoạch huấn luyện này đã quá khó khăn rồi a! Cầu ngài đừng tiếp tục cho thuộc hạ chồng chất áp lực nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc