Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 263

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Cùng Hứa Dịch trò chuyện một lúc, Diệp Oản Oản trở về, đi lên lầu.
Mới vừa vào cửa Diệp Oản Oản liền không nhịn được mà phàn nàn với Tư Dạ Hàn, ”Em đã trở về… Bị nhét tràn đầy một bụng thức ăn cho chó! Quả nhiên đi ra lăn lộn sớm muộn cũng phải nhận! Cái tên Sở Phong ngu ngốc lại có thể đi theo trợ lý của Hàn Thiên Vũ chỉ để lấy một bản limited Album đưa Yên Nhiên, anh tin nổi không? Làm hại em bỏ công lo lắng mất nửa ngày!”
Diệp Oản Oản đang nói, ánh mắt vô tình rơi vào vật trên tay của Tư Dạ Hàn, nhất thời nhíu mày, “Anh tại sao lại xem tài liệu a!”
Tư Dạ Hàn đem một chồng hợp đồng trong tay để xuống: “Thuận tay.”
Diệp Oản Oản cũng là không nói gì, “Chẳng lẽ anh ngoại trừ công việc, ngoài ra liền không có bất kỳ sở thích gì sao?”
Cái vấn đề này cô đã muốn hỏi rất lâu rồi.
Tư Dạ Hàn nghe vậy, tựa hồ là nghiêm túc suy nghĩ một chút, ngay sau đó mở miệng, “Yêu thích?”
Diệp Oản Oản gật đầu, liệt kê từng cái ra: “Đúng vậy, ca hát, nghe nhạc, chơi game, bơi lội, đá cầu, hoặc là đánh Golf, chung quy có một việc anh yêu thích ngoại trừ công việc, thật vất vả mới có thể thừa dịp dưỡng bệnh quang minh chính đại nghỉ ngơi một chút, anh không thể làm chút gì đó để buông lỏng tâm tình sao?”
Con ngươi thâm thúy của Tư Dạ Hàn nhìn cô gái nhỏ một cái, sau đó trả lời: “Không có.”
Diệp Oản Oản nhất thời bị nghẹn đến không lời nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đen thui.
Cái tên này làm sao có thể am hiểu đem cuộc trò chuyện đập ૮ɦếƭ như vậy.
Diệp Oản Oản thở phì phò chạy tới, một tay đem đồ vật ở trong tay của anh rút ra, “Vậy thì theo em! Chúng ta ra ngoài xem phim đi! Anh chẳng lẽ không có phát hiện từ khi chúng ta quen biết tới nay, chưa có lần nào cùng đi xem phim sao?”
Nào chỉ là xem phim, tất cả những chuyện tình nhân nên làm, bọn họ cơ hồ cũng chưa từng làm qua.
Suy nghĩ một chút, kiếp trước cô cũng quả thật rất thảm, mặc dù cùng Tư Dạ Hàn là vợ chồng, quan hệ lại chẳng khác nào kẻ thù, chớ đừng nhắc tới làm những chuyện kia.
“Lần trước chúng ta đã cùng đi ra ngoài ăn cơm rồi, mặc dù mang theo một cái kỳ đà cản mũi… Lần này liền đi xem phim đi! Chỉ hai người chúng ta!” Diệp Oản Oản có chút hưng phấn đề nghị.
Tư Dạ Hàn nhìn ánh mắt lấp lánh mong đợi của cô, nhất thời không nói gì.
Diệp Oản Oản cau mày, “Làm sao rồi, anh không muốn đi a”
“Chỉ là sợ em buồn chán.” Tư Dạ Hàn thản nhiên mà mở miệng.
Diệp Oản Oản ngẩn người, sợ cô buồn chán?
Sợ cô cùng anh ở chung một chỗ… Sẽ không nói chuyện sao?
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, tự nhủ lầu bầu, “Thì ra anh cũng biết rõ mình buồn chán a…”
…Cuối cùng, Diệp Oản Oản vẫn là lôi được Tư Dạ Hàn đi ra cửa.
Hôm nay là cuối tuần, lúc này lại là giờ cao điểm, rạp chiếu phim đầy người đang xếp hàng.
Diệp Oản Oản đảo mắt nhìn một vòng, rốt cuộc tìm được một chỗ trống, sau đó kéo Tư Dạ Hàn đi tới, “Anh ngồi ở chỗ nầy chờ em một chút, em đi mua vé.”
Cho dù đã cố ý ăn mặc hết sức bình thường, nhưng Tư Dạ Hàn chẳng qua là tùy tiện ngồi ở chỗ đó, trong đám người vẫn là nổi bật nhất.
Diệp Oản Oản nói xong liền vội vàng đi xếp hàng mua vé.
Rốt cuộc khi mua xong vé, lại chạy trở về trước mặt của Tư Dạ Hàn, “Anh muốn uống cái gì em đi mua! Bắp rang có muốn hay không?”
Tư Dạ Hàn: “Tùy ý.”
Diệp Oản Oản: “Được rồi! Em đây liền tự mình mua!”
Tư Dạ Hàn: “Ừm.”
Diệp Oản Oản nói xong liền bạch bạch bạch chạy đi xếp hàng mua nước uống cùng bắp rang, sau đó lại qua bên kia mua đồ ăn vặt…
Tư Dạ Hàn nhìn đám người đang xếp hàng, phát hiện đang xếp hàng cơ hồ tất cả đều là đàn ông, nhưng Diệp Oản Oản lại ôm lấy một đống đồ chật vật chạy đông chạy tây…
Một chút tình thương nổi lên, Đại Ma Đầu mới rốt cục hậu tri hậu giác phát hiện, dường như có chỗ nào không đúng.
Sau khi mua xong bắp rang cùng coca, Diệp Oản Oản đã đi về tới phía Tư Dạ Hàn: “Bảo Bảo, kẹo đường của cửa tiệm kia ăn cực kỳ ngon, em đi mua cho anh một cây nếm thử một chút nhé! Anh chờ em một chút a!”
Diệp Oản Oản nói xong liền tựa như một trận gió chạy về nơi đang tụ tập nhiều người kia.
Nơi bán kẹo đường quả thật rất đông đúc, số lượng người đang xếp hàng rất dài, Diệp Oản Oản chạy tới đứng xếp hàng trong nhóm người đó, rất nhanh xen lẫn trong một nhóm người đàn ông cùng tình nhân là hình dáng nhỏ bé nhưng đầy vẻ xinh xắn của Diệp Oản Oản.
Ánh mắt thâm thúy của Tư Dạ Hàn yên lặng hướng về Oản Oản đang đứng trong đám người kia, một hồi lâu sau, chậm rãi đứng lên…
Diệp Oản Oản đang mong ngóng nhìn xem trước mặt mình còn có bao nhiêu người đang xếp hàng, bên người đột nhiên xuất hiện một bóng người.
“A? Tại sao anh cũng tới đây?” Diệp Oản Oản không hiểu hỏi lại, cho là Tư Dạ Hàn là có chuyện gì đó muốn tìm cô.
Mặt của Tư Dạ Hàn không thay đổi mà nhận lấy bắp rang cùng coca trong tay cô đang mang theo, sau đó mở miệng nói: “Đi đến bên kia ngồi đi.”
“A” Diệp Oản Oản có chút không phản ứng kịp điều mà Tư Dạ Hàn mới nói là có ý gì thì đột nhiên anh nói.
Tư Dạ Hàn: “Anh tới xếp hàng thay em.”
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, lại nháy mắt một cái, khuôn mặt không tưởng tượng nổi.
Tư Dạ Hàn là người toàn thân luôn hiện lên vẻ cao quý không bao giờ muốn dính khói bụi trần gian, thế mà còn có thể… có thể nói ra câu bình thường như vậy. Cô thường thấy chủ yếu lúc anh tức giận đều có thể làm rung chuyển đất trời mà thôi a…
Thế mà lại biết loại chuyện xếp hàng như thế này phải do bạn trai làm sao…
Diệp Oản Oản thật lâu mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng nói: “Không có việc gì đâu, hay là để em đi! Anh ngồi nghỉ ngơi là tốt rồi!”
“Anh không có suy yếu như thế?” Tư Dạ Hàn giữ vững thái độ của mình đáp.
Diệp Oản Oản không có cách nào không thể làm gì khác hơn là một tay khoác lên cánh tay của anh, rồi nói: “Chúng ta ở đây cùng nhau xếp hàng đi ha!”
Lần này, Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng không nói gì.
Rốt cuộc cũng đến lượt bọn họ, Diệp Oản Oản vui vẻ mua một cây kẹo đường to lớn hình đóa hoa.
Tư Dạ Hàn nhìn thấy cây kẹo kia so với gương mặt của người đi cạnh mình còn lớn hơn, liền lên tiếng hỏi: “Ăn hết sao?”
Trời ạ, cô mới vừa nói Tư Dạ Hàn bữa nay sao lại có thể nói ra câu đậm chất bình dân như vậy nữa chứ, thế mà…
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ giải thích: “Yên tâm đi, khẳng định ăn hết, đây là kẹo đường, rất mềm mại rất ít a, chẳng qua nhìn bề ngoài rất lớn mà thôi!”
Diệp Oản Oản nói xong, dưới ánh mắt hoa si của cô nhân viên cửa tiệm không ngừng nhìn trộm Tư Dạ Hàn, nhận lấy kẹo đường rồi rời đi.
“Nhanh ăn thử một miếng anh liền biết thôi!” Diệp Oản Oản mong đợi đem kẹo đường tiến tới bên miệng Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn cau mày, hiển nhiên đối với loại đồ vật kỳ kỳ quái quái này có chút không chịu tiếp nhận.
Diệp Oản Oản thấy Tư Dạ Hàn chậm chạp bất động, liền không kịp chờ đợi chính mình liền cắn một hớp lớn rồi nói: “A, rất ngọt!”
Tư Dạ Hàn lúc này mới xít lại gần nếm một miếng, quả thật, vừa vào miệng liền tan ra, cho tới bây giờ hắn cũng chưa có hưởng qua mùi vị mới lạ như thể này.
Diệp Oản Oản mong đợi truy hỏi: “Thế nào ngọt hay không?”
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm ánh mắt tinh tế của cô đáp: “Ừm.”
Sau khi ăn kẹo đường xong, buổi chiếu phim vừa vặn bắt đầu, hai người đứng dậy xếp hàng vào rạp.
Diệp Oản Oản hưng phấn giới thiệu cho Tư Dạ Hàn: “Bộ này là do Kiều Khả Hâm đóng vai chính, Kiều Khả Hâm là nữ hoàng điện ảnh của giải thưởng Kim Lan lần này, cho nên rất đáng xem…”
Nói tới chỗ này, Diệp Oản Oản đột nhiên nhớ tới buổi lễ trao giải cho giải thưởng Kim Lan là ba ngày sau, sau khi cô sống lại vào lúc này còn chưa công bố tin tức đâu, vì vậy gấp gáp vội vàng mở miệng nói: “Khục khục, là em nghe được tin tức nội bộ, nghe nói nữ diễn viên chính tốt nhất đoạt giải thưởng Kim Lan sẽ là Kiều Khả Hâm, chính là không biết thiệt giả mà thôi, em cảm giác chất lượng bộ phim này không tệ là được…”
૮ɦếƭ thật a, thiếu chút nữa là cô lỡ miệng nói ra rồi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc