Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 258

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình lại đem sát thần bùng nổ kia ôm vào trong иgự¢, Hứa Dịch quả thật là sợ đến hồn phi phách tán: “Cửu… Cửu gia…”
Nguy hiểm a!
Nhưng mà, chỉ thấy Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, trên gương mặt tràn đầy lửa giận lại càng thêm điên đảo chúng sinh, giống như từ địa ngục trở lại nhân gian, sát ý nơi đáy mắt từng chút rút đi như nước thủy triều.
“A Cửu…”
Như là biết rõ mình rốt cuộc đã an toàn, Diệp Oản Oản thu lại tất cả khí tức đáng sợ quanh người, thân thể bởi vì ở trong trạng thái chiến đấu tiêu hao nghiêm trọng, mà bỗng nhiên mềm nhũn ra.
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn mặc dù vô cùng lạnh giá, nhưng động tác đem cô bế ngang lại nhẹ nhàng vô cùng.
“Hứa Dịch, đem cô gái kia đưa trở về, còn nữa, phong tỏa tất cả tin tức trong tối nay tại đây lại.” Tư Dạ Hàn ném lại một câu, ngay sau đó ôm lấy Diệp Oản Oản sải bước rời đi.
Nhìn Diệp Oản Oản như con mèo nhỏ không có chút lực sát thương nào bị ông chủ nhà mình dễ dàng ôm đi, mọi người sững sờ thật lâu, một lát sau, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lộ ra biểu tình sống sót sau tai nạn.
Bởi vì thần kinh khẩn trương quá độ, Thập Nhất trước mắt một trận choáng váng, thần sắc kinh ngạc, hắn được cứu rồi.
Quả thật là… Quá đáng sợ…
Coi như là trên người những lính đánh thuê đẳng cấp thế giới cùng cổ võ thế gia, hắn cũng chưa từng cảm thụ qua sát khí đáng sợ như vậy, thân thủ gần như yêu nghiệt.
Mà theo thái độ của ông chủ của ngài ấy mặc dù tức giận nhưng trên mặt lại không có vẻ ngoài ý muốn.
Ông chủ đã sớm biết Oản Oản tiểu thư có thân thủ như vậy sao?
Lúc trước, thời điểm Diệp Oản Oản giả trang thành Hắc Quả Phụ hắn cũng đã cảm thấy cô không đơn giản, trong đại hội gia tộc, cô tay không chặn hộ vệ hành hình đối với Hứa Dịch, cũng để cho hắn suy đoán cô phỏng chừng có chút thân thủ.
Mãi đến tối nay, thực lực chân chính của cô hoàn toàn lộ ra…
Hứa Dịch đang ngã thất điên bát đảo lại nghe được Tư Dạ Hàn dặn dò, vội vàng bò dậy đáp một tiếng, “Vâng!”
Mới vừa rồi Diệp Oản Oản đánh hắn bay ra ngoài, một chiêu kia mặc dù nhìn như ác liệt, nhưng hắn chỉ cảm thấy nơi иgự¢ có chút đau đau, so sánh cùng thương thế của bọn Lưu Ảnh, Thập Nhất còn muốn tốt hơn nhiều.
Hứa Dịch kinh ngạc nhìn bóng lưng ông chủ nhà mình ở trước mặt ôm lấy Oản Oản biến mất ở cánh cửa, trong đầu không hiểu sao liền nhớ tới lời nói ban đầu mà Tư Dạ Hàn có nói qua với Lưu Ảnh.
Ông chủ nói… Ngươi phụ nữ ngài yêu thích… Tuyệt thế vô song…
Hứa Dịch theo trong suy tư của mình phục hồi tinh thần, vội vàng sắp xếp người đem Giang Yên Nhiên đưa trở về, sau đó phong tỏa tất cả tin tức tối nay.
Về phần Trần Sĩ Kiệt…Sau tối nay, Trần gia chỉ sợ là sẽ bị xóa tên ở Đế đô mất thôi.
“Cửu… Cửu gia…” Tóc vàng đang rúc ở trong góc mới vừa rồi chẳng qua là kinh ngạc, vào lúc này đã hoàn toàn bị sợ choáng váng, khuôn mặt không cách nào tin tưởng được.
Tại sao có thể như vậy…Kia lại là nữ nhân của Tư Dạ Hàn. Khó trách đáng sợ như vậy!
Xong rồi… Xong đời rồi…
Hứa Dịch cũng không để ý tới những người đó, trực tiếp vượt qua bọn họ, đi tới trước mặt Lưu Ảnh đang hấp hối.
Lúc đó, hắn nhận được tin tức là Oản Oản tiểu thư tại quầy rượu bị đoàn người Trần Sĩ Kiệt dây dưa kéo lại.
Tối nay là Lưu Ảnh và Tống Tĩnh cùng nhau phụng bồi Oản Oản tiểu thư tới quầy rượu, làm sao sẽ xảy ra sơ sót lớn như vậy.
Hắn hiểu rất rõ Lưu Ảnh rồi, không khó đoán được tình huống lúc đó.
Hứa Dịch đứng tại chỗ, trên cao nhìn xuống Lưu Ảnh đang nằm dưới đất nhìn lại, “Lưu Ảnh, còn nhớ lời thề ban đầu của hai ta không? ”
Lưu Ảnh động tác chậm chạp ngẩng đầu lên, thần sắc có chút hoảng hốt.
Ánh mắt bình tĩnh của Hứa Dịch nhìn về phía hắn, từng chữ từng chữ mà mở miệng nói: “Lưu Ảnh, người thay đổi không phải là tôi, mà là cậu.”
Quên mất mình là ai, quên mất chính mình trung thành với ai, cũng không phải là hắn.
Quen biết một trận, hắn chỉ có thể nói đến đây là hết lời rồi.
Nói xong câu này, Hứa Dịch liền không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Đêm khuya, tại Cẩm Viên.
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản đang nằm trên giường, đáy mắt trầm tĩnh đầy bấp bênh.
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại từng hình ảnh mới vừa rồi xảy ra ở quán rượu…
Cô bị buộc tới tuyệt cảnh, chém giết không biết mệt mỏi…
૮ɦếƭ lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt…
Thế nhưng, thời điểm nhìn thấy anh, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên an tâm… Làm chỗ mềm mại nhất nơi trái tim anh giống như bị một cái lợi trảo* Ϧóþ lại thật chặt, hít thở không thông rất đau đớn… Truyện được đăng tải nhanh nhất tại website http://www.dichngontinh.com/
Cùng lúc đó, tại một biệt thự nào đó ở Đế Đô.
Thần sắc của Tư Hạ kinh ngạc ngồi nhìn hình ảnh trên màn hình máy tính ở trước mặt mình.
Trên màn hình, là một nhóm hình ảnh.
Súng cùng hoa tươi…
Bánh ngọt ô mai cùng bánh ngọt hạnh nhân…
Khói bếp lượn lờ thôn trang cùng tinh thần đại hải*…
Hình ảnh tự động ở trên màn ảnh một lần lại một lần không ngừng phát đi phát lại. Lúc này, âm thanh nhắc nhở đặc thù khi nhận tin nhắn từ điện thoại vang lên.
Tư Hạ không vui mở hòm thư ra, cũng giống như quá khứ, không ôm chút hy vọng nào mà muốn kiểm tra tin tức.
Trong thư có một đoạn video ngắn, trong video hình ảnh lung la lung lay, bên trong ánh sáng mờ tối cùng đám người hỗn loạn, tốc độ của cô gái trong đoạn video nhanh đến mức cơ hồ chỉ thấy một bóng người mờ nhạt, cô gái đó ra từng chiêu một vô cùng ác liệt, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, một cước bay lên đá vào иgự¢ của Lưu Ảnh…
Thấy rõ video, Tư Hạ quét mắt một cái rồi đứng lên, trong nháy mắt hắn liền đổi sắc mặt, đáy mắt màu xám tro nhạt bắn ra ánh sáng chói mắt, không cách nào tin nổi, lầm bầm nói, “Tỷ tỷ…”
Sáng sớm ngày hôm sau.
Ánh mặt trời xuyên qua khe hở cành lá, ánh sáng rực rỡ rọi vào trong căn phòng, sáng sớm, bóng cây trong gió nhẹ khẽ đung đưa, phát ra tiếng vang xào xạc.
Diệp Oản Oản an tĩnh nằm trên giường mềm mại trắng tinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thiên chân vô tà, không nhiễm bụi trần, nhu nhược giống như đóa hoa được chăm sóc trong phòng kính, không chịu nổi bất kỳ gió thổi mưa rơi nào.
Diệp Oản Oản bị cơn nhức đầu của mình làm cho tỉnh lại.
Say rượu khiến cho đầu của cô thật giống như bị một cây búa bổ làm hai nửa, quả thật là đau đến mức không thể chịu đựng được.
Đáng ૮ɦếƭ…Chuyện gì xảy ra? Cô làm sao có thể trở lại Cẩm Viên vậy?
Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua…
Tối hôm qua cô đi đến quầy rượu tìm Giang Yên Nhiên, sau đó thật giống như ᴆụng phải một đám người muốn tìm cô gây phiền toái… Tựa hồ bị những người đó ép uống không ít rượu… Sau đó… Sau đó dường như không nhớ rõ chuyện gì nữa…
Đúng rồi, Tư Dạ Hàn đâu?
Diệp Oản Oản đột nhiên phát hiện bên cạnh mình không có người, vì vậy một bên vuốt huyệt thái dương đau nhức, một bên từ trên giường bò dậy.
Mới vừa đứng dậy chuẩn bị xuống giường, kết quả thiếu chút nữa ngã quỵ người xuống đất.
Đệt! Tình huống gì đây a?
Cả người cô giống như đã điên cuồng chạy vòng quanh Đế đô cả một đêm, bắp thịt toàn thân cao thấp đều đau đớn không dứt, đôi chân này giống như không phải là của cô nữa, cánh tay hơi nhấc một cái cũng đau, khiến cô nhe răng trợn mắt.
Gặp quỷ…
Tối hôm qua cô rốt cuộc đã làm cái gì vậy? Làm sao lại giống như bị người ta đánh không ngừng thế này.
Diệp Oản Oản bụng đầy hoài nghi, chỉ có thể lấy tay chống trên mép giường, chật vật từng chút từng chút một di chuyển ra ngoài phòng.
Thật vất vả rốt cuộc cũng đi đến được cánh cửa, Diệp Oản Oản chậm rãi đưa tay đẩy cửa phòng ra.
Lúc đẩy cửa phòng ra, ngoài cửa vừa vặn có hai tên hộ vệ đứng ở đó nói chuyện.
Vì vậy, Diệp Oản Oản vội vàng hỏi hai người Tư Dạ Hàn ở đâu, “Cái đó, xin hỏi, Tư gia nhà các cậu…”
Kết quả, cô bên này mới vừa mở miệng nói ra, trong nháy mắt hai người hộ vệ kia khi nhìn thấy cô, liền giống như gặp được quái thú thời tiền sử, vẻ mặt kinh hoàng đến tột đỉnh, tóc cũng muốn dựng cả lên, “Gào” một tiếng, hai người liền chạy đến không thấy bóng…
Ách, nhà các cậu… Ông chủ ở đâu…
Lời mà Diệp Oản Oản muốn nói hoàn toàn không có cơ hội nói ra, chỉ có thể cứng ngắc duy trì động tác đưa tay ra hỏi đứng ở nơi đó, khóe miệng co quắp một trận.
Đây là ý gì?… Cô rất đáng sợ sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc