Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 252

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản dựa trên ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, Lưu Ảnh trầm mặt ngồi ghế kế bên tài xế, người đang lái xe là thủ hạ của Lưu Ảnh – Tống Tĩnh.
Ngồi ở ghế phía trước, Tống Tĩnh xuyên qua kính chiếu hậu hướng về phía sau nhìn một cái, ngay sau đó thấp giọng mở miệng nói: “Ai, đội trưởng, anh cũng đừng tức giận nữa, vì BOSS của chúng ta thích cô ấy, chúng ta có thể có biện pháp gì để phản đối được đây? ”
“Im miệng!” Tâm tình giờ khắc này của Lưu Ảnh rõ ràng không tốt.
Hắn lại có thể luân lạc tới mức phải đi hộ tống cô gái này, điều này đối với hắn mà nói quả thực là quá khuất nhục mà.
“Ồ…” Tống Tĩnh không nói nên lời.
Xe đi được hồi lâu, Tống Tĩnh lại không chịu nổi sự cô đơn yên lặng trong xe liền mở miệng nói: “Thật ra thì đội trưởng, mặc dù tôi cũng cảm thấy nữ thần Nhược Hi là người có tư cách nhất làm bà chủ của chúng ta, nhưng bất quá, Diệp Oản Oản tiểu thư thật ra thì cũng không phải là người bết bát tồi tệ như chúng ta tưởng tượng mà.
Bàn về tướng mạo thì chúng ta không cần nói đến nữa nha, cô ấy chỉ mới là một thiếu nữ mới lớn mà thôi, điệu đà một chút cũng không phải là chuyện rất bình thường sao?! Vả lại, từ lần đi đến nước B, mặc dù là do nội tuyến bày ra phương pháp trốn thoát cho cô ấy, nhưng cô ấy lại có thể diễn giống y như thật, cũng là một loại bản lĩnh a! Khi đó ngay cả người của chúng ta cũng đều bị cô ấy lừa gạt đó!”
Bất luận như thế nào, thì dù sao lần đó cũng là Diệp Oản Oản ra tay cứu mình, Tống Tĩnh vẫn rất cảm kích.
Lúc đó nếu không phải là cô ấy đột nhiên lên tiếng nói ra nhược điểm của Ripper Eugene, hắn nhất định đã ૮ɦếƭ rồi đâu còn có thể ngồi đây như thế này được nữa.
Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng, không chút nào hạ thấp giọng, cố ý dùng âm thanh mà Diệp Oản Oản có thể nghe được mở miệng nói: “A, diễn xuất được? Vậy sao không đi làm diễn viên đi?”
Ở chỗ ngồi phía sau, Diệp Oản Oản đang suy nghĩ đến chuyện của Giang Yên Nhiên và Sở Phong, nên lúc nghe được lời nói châm chọc của Lưu Ảnh cũng không thèm để ý tới.
Nửa giờ sau, xe rốt cuộc cũng dừng lại trước cửa quán rượu Phi Sắc (Cardinal).
Diệp Oản Oản ngay lập tức đẩy cửa xuống xe, bước nhanh đi tới bên trong quầy rượu.
“Diệp tiểu thư trễ như vậy đi đến quầy rượu làm cái gì vậy? Muốn tìm đàn ông hay là phụ nữ đây?” Tống Tĩnh vừa lẩm bẩm rồi dừng xe lại.
Lưu Ảnh hai tay ôm иgự¢, thần sắc không hề quan tâm đến điều mà Tống Tĩnh nói.
Bên trong quầy rượu, ánh đèn đen huyễn thần mê, tiếng nhạc đinh tai nhức óc.
Diệp Oản Oản đẩy đám người ra chen lấn vào đó, thật vất vả mời tìm được Giang Yên Nhiên.
“Yên Nhiên!”
Rốt cuộc cũng đã tìm được người, Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.
Giang Yên Nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, chậm rãi ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn người mới tới.
Nhìn thấy người, trong nháy mắt, Yêu Nhiên liền đỏ cả vành mắt, mỉm cười nói: “Oản Oản, cậu đã đến rồi…”
Nhìn thấy bộ dạng Yên Nhiên miễn cưỡng cười vui, chân mày của Diệp Oản Oản nhíu chặt, trực tiếp đi thẳng về phía Yên Nhiên.
Diệp Oản Oản cũng không nói gì, nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ một cái sau lưng của cô.
Giang Yên Nhiên đang cố kìm nén nhưng trong phút chốc, nước mắt nhất thời liền lăn xuống, thân thể rung động nhè nhẹ.
Lúc này, Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh cũng đi theo, tại một dãy ghế cách đó không xa ngồi xuống.
“Căn bản là tìm phụ nữ a… Khó trách…” Tống Tĩnh lẩm bẩm.
Chờ tâm tình của Giang Yên Nhiên hòa hoãn một chút sau đó, Diệp Oản Oản hỏi, “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Giang Yên Nhiên đỡ cái trán đáp; “Chính là như tớ nói đó…”
Diệp Oản Oản: “Cậu xác định cô gái kia không phải là thân thích của Sở Phong như em gái họ các loại sao?”
Giang Yên Nhiên lắc đầu một cái: “Xác định rồi, không phải…”
“Có hình của cô gái kia không?” Diệp Oản Oản thử thăm dò hỏi thăm.
Giang Yên Nhiên cầm điện thoại di động lên nói: “Ngày đó… thời điểm khi nhìn thấy bọn họ, tớ có chụp trộm một tấm…”
Nói xong liền mở điện thoại di động ra, trong album ảnh hiện lên một tấm hình.
Diệp Oản Oản vội cầm qua điện thoại di động của Giang Yên Nhiên lên nhìn xem, chỉ thấy, trong hình bối cảnh là ở trung tâm thương mại.
Một cô gái tuổi còn trẻ đang đi dạo phố, Sở Phong xách theo bao lớn bao nhỏ theo ở phía sau…
Nhìn trong hình, hai người đó quả thật rất mập mờ.
Nhưng Diệp Oản Oản chú ý đến cảm giác mà cô gái này đem lại cho mình lại có chút quen mắt.
Diệp Oản Oản phóng đại hình ảnh nhìn lại một lần nữa, kết quả, càng xem càng cảm giác như mình đã gặp qua cô gái này ở nơi nào đó rồi, hơn nữa thời gian chỉ là mới gần đây mà thôi…
Kỳ quái, rốt cuộc là người nào nha.
Diệp Oản Oản trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói: “Nhìn trong hình, cô gái này ít nhất cũng hơn hai mươi tuổi rồi, tớ khẳng định lớn tuổi hơn so với Sở Phong, hơn nữa nhìn qua cũng không giống là loại hình mà Sở Phong yêu thích ”
“Ai biết được…” Sắc mặt của Giang Yên Nhiên trắng bệch mà lẩm bẩm, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.
Trải qua chuyện của Tống Tử Hàng, Giang Yên Nhiên vốn đã chịu tổn thương vô cùng nặng nề, nếu chuyện với Sở Phong cũng tương tự như vậy nữa thì…
Hơn nữa Sở Phong cùng Giang Yên Nhiên còn là do chính cô một tay kết hợp.
Đáng ૮ɦếƭ!
Tiểu tử Sở Phong này, thiệt là mất công cho cô giúp đỡ hắn như vậy, nếu hắn thực có can đảm vượt quá giới hạn, cô sẽ đem cái chân thứ ba của hắn cắt đứt hết!
Giang Yên Nhiên đem ly rượu của mình đến trước mặt Diệp Oản Oản rót đầy rồi nói: “Theo tớ uống một ly đi.”
Diệp Oản Oản liền cau mày đáp: “Yên Nhiên, đừng uống nữa! Sự tình nên biết rõ trước đã, trước tiên chúng ta không nên tùy tiện có kết luận bậy bạ, quay đầu tìm thời gian phù hợp hẹn hắn ra ngoài, công khai nói chuyện một chút!”
Giang Yên Nhiên nhắm mắt một cái đáp: “Nhưng là… Oản Oản… Tớ không muốn… Không muốn nói…”
Diệp Oản Oản than nhẹ một tiếng, biết Giang Yên Nhiên không phải là không muốn mà là không dám.
“Ô ô ô ——” trong quán rượu đinh tai nhức óc vang lên tiến hét như quỷ khóc sói tru.
Trên trung tâm võ đài, có vũ nữ đang nhảy thoát y tiêu chuẩn lớn vô cùng, khó coi.
Cách đó không xa, Tống Tĩnh nhìn đến mức không thể chớp mắt nổi, không nghĩ tới đi ra ngoài một chuyến lại còn có thể có được loại phúc lợi tốt như vậy.
Sắc mặt của Lưu Ảnh một mảnh đen trầm, nhìn lấy Diệp Oản Oản đang nói chuyện với Giang Yên Nhiên sắc mặt càng kém hơn gấp bội phần.
Một cô gái, tối rồi lại chạy tới chỗ như vậy, quả thật là bại hoại mà…
Trong quán rượu thối nát hỗn loạn như vậy nhưng Diệp Oản Oản lại mặc áo sơ mi trắng, quần jean, lộ ra vẻ phi thường hoàn toàn xa lạ.
Rõ ràng cô chỉ trang điểm bình thường đến cực hạn, trên mặt cũng không bôi phấn quá nhiều, đôi mắt của cô sáng lên liếc nhìn xung quanh, da thịt như tuyết, giống như một nguồn sáng to lớn, thời khắc vừa bước vào quầy rượu liền đưa tới không ít ánh mắt tò mò cùng ham muốn đen tối.
Giờ phút này, trên lầu VIP bên trên ghế dài.
“Mịa nó! Trần thiếu, có… Có cực phẩm a!” Có người mắt không hề nháy một cái mà nhìn chằm chằm dưới lầu một cái.
Bên người đang bưng ly rượu, dáng điệu tự phụ một cước đạp tới: “Làm ồn gì vậy?! Cái gì cực phẩm cơ?”
“Bên kia, bên kia a…”
Trần thiếu hướng về phương hướng của Giang Yên Nhiên nhìn lại, vẻ mặt khinh thường nói: “Không phải chỉ là một cô gái lạc đàn đang mua rượu giải sầu sao? Chả lẽ trước giờ cậu chưa từng thấy qua cô gái như vậy hay sao?”
Cô bé kia dung mạo cũng không tồi, bất quá hắn đã sớm nếm qua vô số mỹ nhân ở Đế đô rồi, nên đã sớm nhìn không thuận mắt.
Thuộc hạ của hắn ở bên cạnh vội vàng nói: “Không đúng! Không phải là cô ta! Là người bên cạnh người mặc quần áo đỏ đó, mặc áo sơ mi trắng đó cơ!”
“Bên cạnh cô gái kia” Trần thiếu lại di động ánh mắt một chút, ngay sau đó thấy được cô gái đối diện với cô gái mặc áo đỏ.
Thấy rõ cô gái kia, động tác uống rượu của Trần thiếu kia trong nháy mắt cứng đờ, con ngươi nhất thời cũng không cử động được, ánh mắt chỉ tập trung nhìn vào cô gái mặc đồ trắng đó mà thôi…
Mịa nó! Quả nhiên là cực phẩm mà!
Không nghĩ tới Phi Sắc (Cardinal) còn có thể gặp được mặt hàng khó gặp như vậy…
Ở dưới lầu, Diệp Oản Oản đang cố gắng đem Giang Yên Nhiên đỡ dậy: “Yên Nhiên, ngoan ngoãn chút đi, đừng uống nữa, hiện tại đã quá muộn rồi, chúng ta về nhà trước đã, ngày khác tớ đi cùng với cậu tìm Sở Phong…”
Giang Yên Nhiên vào lúc này đã hoàn toàn uống say rồi, Diệp Oản Oản phí hết khí lực nửa ngày mới đỡ cô ấy dậy được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc