Điện thoại của Hứa Dịch
Muốn mách lẻo nhanh như vậy sao…
“Cậu trước tự ôn một chút đi, tôi đi nhận điện thoại đã.” Diệp Oản Oản đối với Lạc Thần mở miệng nói.
Lạc Thần gật đầu một cái, sau đó ngoan ngoãn cầm lấy kịch bản đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.
“Xin chào, tôi là Diệp Bạch.” Diệp Oản Oản mở miệng.
Hứa Dịch đầu kia điện thoại nghe được âm thanh của nam nhân truyền tới sửng sốt một chút, ngay sau đó rất nhanh phản ứng lại chắc là bên Diệp Oản Oản có người khác, cho nên dùng vẫn phải thân phận của Diệp Bạch.
“Khụ, Oản Oản tiểu thư, mới vừa rồi người giúp việc đưa thuốc đi vào, nhưng đã qua mười phút rồi, Cửu gia còn chưa có dùng thuốc.” Hứa Dịch tận chức tận trách mà mở miệng nói.
“Anh ấy đang làm gì?” Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
“Sau khi cô rời đi, Cửu gia vẫn đang xem tài liệu.” Hứa Dịch yếu ớt mà trả lời.
“Ha ha.” Diệp Oản Oản cười lạnh một tiếng, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Dịch bên kí nhìn điện thoại bị cắt đứt, theo bản năng nuốt nước miếng. Làm sao hắn luôn cảm thấy Oản Oản tiểu thư mới vừa cười lạnh… Có chút ghê người thế nhỉ.
Bất quá, trời cao hoàng đế ở xa, Oản Oản tiểu thư thật sự có thể có biện pháp để cho ông chủ nhà hắn ngoan ngoãn uống thuốc sao?
Trong phòng khách Lạc Thần cũng theo bản năng hướng về người đại diện của mình nhìn một cái.
Không biết hắn mới vừa rồi là gọi điện thoại với ai, vào lúc này vẻ mặt dường như so với thời điểm nhập vào vai diễn vừa nãy trạng thái còn đáng sợ hơn…
Treo điện thoại của Hứa Dịch xong sau đó, Diệp Oản Oản đeo tai nghe Bluetooth, sau đó gọi tới cho Tư Dạ Hàn.
Đây là cuộc gọi video. Đại khái qua mười mấy giây đồng hồ, đầu kia kết nối.
“Có chuyện gì sao?”
Nương theo âm thanh khàn khàn, trên màn ảnh điện thoại di động nhất thời xuất hiện một gương mặt thanh lãnh xuất trần, điên đảo chúng sinh.
Diệp Oản Oản bị gương mặt đó làm cho hoảng thần lại, thiếu chút nữa bị sắc đẹp mê hoặc quên cả tức giận, ổn ổn tinh thần mình lại rồi mới nói tiếp.
Diệp Oản Oản chống tay bám trên trán, lười biếng cười một tiếng: “Không có cái gì a, chính là trong lúc rảnh rỗi, “anh” có tính cho “em” một quẻ!”
Trên màn ảnh điện thoại di động, Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Oản Oản, chân mày hơi hơi hất lên, rõ ràng trên mặt cô cười tươi như hoa nhưng lại tiềm ẩn uy Hi*p…
Càng để cho một người đại ma đầu nào đó lần đầu tiên trong cuộc đời mình có chút chột dạ…
Quả nhiên, một giây kế tiếp, Oản Oản liền đổi sắc mặt, cười khanh khách nói: ““Anh” tính ra bên tay “em” hiện tại để một chén thuốc, đã qua mười phút rồi mà còn chưa uống cạn nó!”
Tư Dạ Hàn nghe vậy, hướng về cánh cửa nhìn một cái.
Nơi cửa, Hứa Dịch đang tránh ở nơi đó bị hù dọa đến run một cái, hốt hoảng ᴆụng vào cánh cửa, phát ra “Phanh” một thanh âm vang lên.
Diệp Oản Oản từng chữ từng chữ mà lạnh giọng mở miệng: “Hiện tại, khoảng cách chỉ cách “anh” ba bước, có một tiểu mỹ nhân đôi mắt trong veo như nước, “em” nếu như không uống thuốc, “anh” hiện tại liền đi qua đó ôm hôn hắn!”
Diệp Oản Oản bước ba về phía con cừu nhỏ Lạc Thần: “…”
Trên màn ảnh điện thoại di động Tư Dạ Hàn: “…”
Ánh mắt của Diệp Oản Oản không chút dao động nào, sáng loáng như đang nói cho đối phương biết, nếu hắn không uống thuốc, cô thực sự chuyện gì cũng đều làm được.
Cuối cùng… Tư Dạ Hàn cánh tay hơi duỗi ra, bưng lên chén thuốc một bên.
Diệp Oản Oản thấy Tư Dạ Hàn ngoan ngoãn uống thuốc rồi, rốt cục cũng hài lòng: “Hiện tại “em” đi nghỉ ngơi nửa giờ đi, sau đó lại tiếp tục công việc! Không cho cúp điện thoại, “anh” nhìn “em” nghỉ ngơi!”
Nói xong liền đem điện thoại di động duy trì ở trạng thái cuộc gọi video, đặt ở một bên, chuẩn bị tiếp tục đi nói vai diễn cho Lạc Thần. Sau đó, Diệp Oản Oản một ngẩng đầu lên, liền thấy Lạc Thần cúi thấp đầu, lỗ tai tựa hồ có hơi phiếm hồng.
Lúc này cô cuối cùng mới phản ứng lại, ách, cách cô ba bước thật sự có một tiểu mỹ nhân a
Diệp Oản Oản vội vàng ho nhẹ một tiếng giải thích: “Uhm, điện thoại của bạn gái tôi, cô ấy không chịu ngoan ngoãn uống thuốc, tôi chỉ có thể dùng chút ít thủ đoạn đặc biệt thôi!”
Lạc Thần gật đầu một cái, tỏ ra là đã hiểu. Mặc dù mới vừa rồi nét mặt của Diệp ca thực sự rất đáng sợ, nhưng hắn vẫn có thể nghe ra được trong giọng nói không che giấu sự quan tâm.
Nguyên lai là điện thoại của bạn gái…
Trong khoảng thời gian đó, một đại ma đầu nào đó tự nhiên không có khả năng lại tiếp tục công việc nữa rồi, chỉ là nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản cùng tiểu mỹ nhân kia đã đủ bận rộn…
Trốn ở cửa Hứa quản gia quả thật là không thể tin nổi, rồi than thở.
Oản Oản tiểu thư cũng thật lợi hại, ông chủ không chỉ ngoan ngoãn uống thuốc mà ngay cả công việc cũng đều ngừng rồi…
Rốt cuộc là làm sao làm được nha?
Bởi vì chỉ còn lại ba ngày là bắt đầu thử máy, Diệp Oản Oản dành thời gian mấy giờ liên tiếp nói với Lạc Thần về vai diễn này.
Chờ lúc kết thúc, Diệp Oản Oản tiện tay cầm lấy điện thoại di động, kết quả vừa đem điện thoại di động cầm lên liền sợ hết hồn, bởi vì cô phát hiện điện thoại di động còn trong trạng thái cuộc gọi video.
“Anh không có tắt sao?” Diệp Oản Oản kinh ngạc.
Tư Dạ Hàn thông qua máy thu hình nhìn cô một cái, ánh mắt kia… Lại tựa hồ có hơi ai oán…
Ách…
Bất quá cũng khó trách a, bạn gái mình cùng nam nhân khác ở cùng nhau cả một buổi chiều, kết quả chính mình lại chỉ có thể nhìn thông qua cuộc gọi video.
Diệp Oản Oản vội vàng ôn nhu an ủi: “Bảo Bảo, anh ngoan ngoãn chút nhé! Chỉ cần anh dưỡng bệnh thật tốt, điều chỉnh thân thể thật tốt, sống được lâu lâu dài dài, sau đó chúng ta còn có thời gian rất dài rất dài có thể ở chung một chỗ, có thể đến già đầu bạc răng long nữa! Đúng không ~ ”
Cho dù biết nha đầu kia đang dỗ người nên mấy lời nói đó chẳng qua chỉ là thuận miệng mà thôi, không có mấy phần thật lòng nhưng sắc mặt của Tư Dạ Hàn vẫn là hòa hoãn không ít, nhàn nhạt mở miệng hỏi: “Buổi tối em trở lại không?”
“Trở về trở về! Thân thể anh không được tốt, cũng đừng bôn ba nữa, em đi tìm anh! Cúp trước nhé, em thay quần áo liền về ngay đây!” Diệp Oản Oản nói xong liền cúp điện thoại, sau đó đổi thành trang phục nữ giới.
Đi đến Tư gia, Diệp Oản Oản cố ý đi đến trước một cửa hàng đồ ngọt, chuẩn bị cho Tư Dạ Hàn chút ít đồ ngọt điểm tâm cùng mứt hoa quả.
Mặc dù mỗi lần anh uống thuốc đều mặt không đổi sắc, nhưng những thứ thuốc bắc kia chỉ ngửi thôi cũng đã đủ đáng sợ rồi, đừng nói là chính miệng uống những thứ thuốc kia.
Mua chút ít mứt hoa quả có thể để cho anh mỗi lần uống xong thuốc liền ăn mấy viên, hẳn là sẽ khá hơn một chút.
Tiệm làm điểm tâm đồ ngọt này làm ăn cực kỳ phát đạt, đội ngũ xếp hàng muốn mua rất dài, Diệp Oản Oản xếp hàng gần nửa giờ rốt cục mới đến lượt mình.
“Tiểu thư, xin hỏi cần gì ạ?” nhân viên cửa tiệm hỏi.
Diệp Oản Oản chủ yếu là muốn mua mứt hoa quả, mứt hoa quả đặc chế của tiệm này tiếng lành đồn xa tốt vô cùng nha.
Sau đó nhìn nhân viên mở miệng nói: “Mỗi người nhiều nhất có thể mua ba hộp phải không?”
“Đúng thế.”
“Vậy những thứ này đều cho tôi đi!” Diệp Oản Oản mở miệng.
“Được.” Nhân viên tiệm vừa mở miệng, một bên mỉm cười bắt đầu bỏ túi.
Diệp Oản Oản đang chuẩn bị lựa cái khác, nhưng là, ngay tại thời điểm cô nói “Đều cho tôi” trong nháy mắt, sau lưng của cô dường như truyền đến một âm thanh hít khí lạnh.
Diệp Oản Oản theo bản năng vừa quay đầu, sau đó liền thấy một người nam nhân tuổi còn trẻ đứng ở sau lưng chính mình, cực kỳ đau lòng che lấy chỗ trái tim của mình.
Nam nhân cao chừng 1m8 mấy, mặc áo khoác tân triều bản limited laser, quần jean phá động, tóc màu đen trên đó có nhuộm lấy vài sợi.
Giờ đã là buổi tối rồi nhưng trên mặt người này không chỉ mang khẩu trang thật dầy, còn mang một kính râm thật to, cả khuôn mặt đều che đến chặt chẽ.
Lấy Diệp Oản Oản trực giác bén nhạy, buổi tối lại đóng gói mình như kiện hàng, vậy tám phần mười là một… Nhân vật công chúng…
Chẳng lẽ là minh tinh nào đó sao?