Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 221

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Tôn Bách Thảo đưa ra thông báo thời hạn nửa năm, sau đó lão phu nhân liền bắt đầu phái người trong sáng ngoài tối khắp nơi tìm kiếm bác sĩ lừng danh.
Cho dù biết không có khả năng tìm được một danh y giỏi hơn Tôn Bách Thảo nhưng vẫn cố gắng tìm một tia hy vọng.
Nhà cũ, trong vườn hoa nhỏ.
Mặc Huyền một mặt kinh ngạc: “Tại sao lại đột nhiên nghiêm trọng như vậy? Anh không phải nói là cô gái kia dường như có thể giúp cho Cửu gia dễ dàng chìm vào giấc ngủ hơn sao?”
“Mặc dù hiệu quả so với cậu tốt hơn một chút, nhưng cũng không có cách nào có thể đè nén được sự phát triển bệnh tình của Cửu gia! Huống chi điều dưỡng là quá trình kiên trì lâu dài, người giống như Cửu gia từ hơi thở đến sinh hoạt đều không có tính quy luật cố định, thỉnh thoảng mới uống thuốc bổ, sau đó lại tiêu hao đi ra ngoài, không lấp nỗi chỗ trống bị thiếu hụt, vậy anh nói xem chuyện đó có thể có tác dụng gì chứ?”
Hứa Dịch nói xong, thở dài: “Cửu gia hiện tại không chỉ thiếu một nhà thôi miên, còn thiếu một người có thể quản được ngài ấy!”
Mặc Huyền bật cười: “Quản được Cửu gia chắc là phải đến được cấp độ như Tông Sư Tuần Thú sư thì may ra?”
Hứa Dịch: “…” Tuần Thú sư là cái quỷ gì vậy?
Hứa Dịch cùng Mặc Huyền hai người đang ở trong sân vừa nói chuyện, xuyên qua khe hỡ cành cây, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có hai người đi tới.
Chỉ thấy Diệp Oản Oản ôm lấy một đống đồ vật trắng tinh lớn đi ở phía trước, bên người một cô hầu gái đi theo trong tay cũng ôm lấy một đống đồ, hình như đó là chăn, ngoài ra còn có một đám hộ vệ, xách một cái ghế nằm cùng một cái ghế ngồi.
Đoàn người nối đuôi nhau mà hướng trong vườn hoa nhỏ đi tới.
Tư Dạ Hàn chính là người mặc quần áo bình thường màu xám, không nhanh không chậm đi theo sau lưng.
Diệp Oản Oản mang theo mấy người trực tiếp thẳng hướng một chỗ có hoa đi tới, đầu tiên là quay qua nói với Tư Dạ Hàn: “Anh chờ một chút.”
Ngay sau đó vừa chỉ chỉ vào nơi rơi đầy lá cây cùng cánh hoa trên bãi cỏ sau đó phân phó hộ vệ:, “Ghế nằm để ở nơi này, ghế ngồi để ở bên cạnh.”
Trên ghế nằm được cô bày một cái đệm mềm mại mua từ cửa hàng yêu thích của cô, bày ra xong sau đó, Diệp Oản Oản cầm gối trong tay thả lên, nói xong tiếp tục phân phó hai cô hầu gái: “Đưa chăn cho tôi đi!”
“Vâng, Diệp tiểu thư.” Cô hầu gái theo lời đem chăn đưa tới.
Sau đó Diệp Oản Oản đem gối thả lên, đưa tay vỗ một cái, ngay sau đó nghiêng đầu nói với Tư Dạ Hàn sau lưng đang đứng ngược với ánh mặt trời: “Ngớ người ra làm cái gì vậy? Anh qua đây đi!”
Đỉnh lông mày của Tư Dạ Hàn dường như hơi hơi dương lên một cái, sau đó nghe lời cô mà đi tới.
“Ngồi xuống.” Diệp Oản Oản vỗ vào một cái ghế nằm.
Tư Dạ Hàn ở trên ghế ngồi xuống.
Diệp Oản Oản tỏ vẻ rất hài lòng, mở miệng nói: “Đúng đúng, sau đó nằm xuống thôi.”
Tư Dạ Hàn lại nằm xuống. Ghế nằm rất dài rất rộng, thân thể thon dài của Tư Dạ Hàn nằm trên đó không cảm thấy một chút chật chội nào cả.
Chờ Tư Dạ Hàn nằm xuống xong sau đó, Diệp Oản Oản đem chăn đắp lại cho anh, sau đó lại không biết từ đâu móc ra một chiếc đồng hồ bấm giây rồi nói: “Hiện tại bắt đầu ngủ trưa, tính giờ bắt đầu.”
Tư Dạ Hàn nghiêng đầu nhìn về phía cô đáp: “Tối hôm qua anh ngủ rồi.”
Sắc mặt của Diệp Oản Oản đen sẫm lại:”Đừng cho là em không biết, tối hôm qua anh ngủ có hai giờ sau đó lại giả bộ ngủ, cũng không biết là tâm tư đang suy nghĩ gì, hôm nay ngủ bù lại cho em đi! Vì để cho anh ngủ vui vẻ, có thể thay đổi một chút tâm tình, em còn cố ý cho tìm một chỗ có phong cảnh như vậy cho anh đấy!”
Đối với chuyện Diệp Oản Oản đang nói, Tư Dạ Hàn từ chối cho ý kiến, mà là hướng về ghế ngồi bên cạnh ghế nằm nhìn một cái.
Diệp Oản Oản thuận theo tầm mắt của anh cũng liếc nhìn băng ghế đó, sau đó quặm mặt lại trừng hắn: “Nhìn cái gì, em muốn ngồi ở chỗ này để thoi dõi anh!”
Nói xong, đặt ௱ôЛƓ tại trên ghế ngồi xuống rồi nói: “Anh nhắm mắt lại, ngủ đi!”
Lần này, Tư Dạ Hàn không có nhắm mắt lại, ngược lại giống như có điều gì suy nghĩ nhìn cô chừng mấy giây.
Diệp Oản Oản bị anh nhìn đến sợ hãi: “Anh nhìn em làm gì vậy?”
Đương nhiên nếu cô hi vọng Tư Dạ Hàn nói ra mấy chữ “Em chờ coi” là không có khả năng.
Hai con ngươi Tư Dạ Hàn híp lại, nhìn lấy cô, hỏi: “Không sợ anh sao?”
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, rốt cuộc nhớ lại chính mình đang khá là to gan lớn mật nói chuyện với loại người nào rồi, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một chút, cố tự trấn định lắp ba lắp bắp mở miệng đáp: “Có… Có gì phải sợ! Anh chính là một con cọp giấy! Còn có thể đem em ăn sao?”
Tư Dạ Hàn cười nhẹ một tiếng: “Muốn thử một chút không?”
Diệp Oản Oản sậm mặt lại: “Không cho anh thử đâu, anh nên đi ngủ đi!”
Không khí là tràn đầy khí tức mát mẽ của cỏ cây, ánh mặt trời nhỏ vụn theo cành lá gian rơi xuống, nhảy trên người cô gái, chiếu rọi trên gò má của Oản Oản, cơ hồ có thể thấy rõ được da thịt của cô, nhìn cô đáng yêu đến nhường nào…
Khi Oản Oản đang nhìn chăm chú thì tầm mắt của Tư Dạ Hàn lúc này hết thảy khói mù sương lạnh cùng những thứ như gông xiềng sau lưng anh phảng phất trong nháy mắt này đều tan rã mà rời đi…
Tư Dạ Hàn lẳng lặng nhìn cô rất lâu, cuối cùng vẫn không hỏi gì.
Tại sao?…Không muốn hắn ૮ɦếƭ? Dưới sự thúc giục của Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn vẫn nhắm hai mắt lại.
Ước chừng mấy phút sau, ngón tay bám trên trán Tư Dạ Hàn dần dần mềm nhũn ra.
Diệp Oản Oản bận rộn cẩn thận đem tay anh lấy xuống, bỏ vào trong chăn đắp kín lại, sau đó ngồi một bên, vừa lật nhìn kịch bản, vừa thỉnh thoảng hướng về người bên cạnh liếc mắt nhìn.”
Cách đó không xa Hứa Dịch cùng Mặc Huyền cũng đã xem hết toàn bộ những điều vừa xảy ra.
Mặc Huyền một mặt nhìn mà than thở: “Thuần Thú sư… Thấy chưa, đây chính là người đó đấy! Vào lúc này khí thế của Diệp tiểu thư đã đủ rồi, chỉ còn thiếu cầm trong tay một cái roi nữa thôi!”
“Khục…” Hứa Dịch ho nhẹ một tiếng, không nói gì mà nhìn hắn một cái.
Mặc Huyền than thở: “Tôi nói cậu nghe, cậu kêu tôi tới làm chi? Tôi còn phát hiện ra là tôi không có chút tác dụng nào a!”
Hứa Dịch liếc người nào đó đang được hưởng lương nghỉ phép oán trách hắn một cái: “Ai nói anh không có tác dụng, tôi kêu anh trở lại chia sẻ một chút thức ăn cho chó không được sao?”
Một mình hắn chịu đựng không được…
Mặc Huyền nhún vai: “Được rồi, anh thắng rồi!”
Thuần Thú sư. Diệp Oản Oản nghiêm mật theo dõi Tư Dạ Hàn chừng mấy ngày, cho đến khi cô thông báo tình huống công tác cho ba mẹ mình, sau đó họ hỏi nếu cô có rảnh rỗi thì trở về ăn một bữa cơm, Lạc Thần bên kia cũng bởi vì cô thời gian dài không xuất hiện nên cẩn thận từng li từng tí nhắc nhở cô còn mấy ngày nữa chính là thời gian thử sức cho vai diễn, vì vậy cô mới không thể không tạm thời rời đi một chút.
Trước khi đi, Diệp Oản Oản yên lặng mà ngoắc ngoắc ngón tay, đem Hứa Dịch cho kéo tới trong góc.
“Cái này cầm lấy.” Diệp Oản Oản kín đáo đưa cho hắn một cái quyển sổ nhỏ.
“Oản Oản tiểu thư, đây là…” Hứa Dịch không hiểu.
“Tôi đưa cho anh thời gian biểu hằng ngày của anh ta, anh nhất định bên cạnh canh anh ấy, giúp tôi nhìn chằm chằm anh ấy, nếu như anh ấy không làm theo những gì mà tôi nói thì anh gọi điện thoại cho tôi.” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Hứa Dịch nuốt nước miếng, “Ây…”
Diệp Oản Oản: “Sao vậy?”
Hứa Dịch cẩn thận từng li từng tí mở miệng, “Oản Oản tiểu thư, cô đây là muốn để cho tôi giúp cô… Mách lẻo sao?”
“Uhm, uhm…” Diệp Oản Oản nhất thời ho nhẹ một tiếng: “Đừng nói lời khó nghe như vậy mà! Cái gì mà mách lẻo chứ, rõ ràng là muốn anh biểu hiện sự trung thành với ông chủ của mình! Yên tâm, có tôi làm cho chỗ dựa cho anh mà!”
Hứa Dịch vẻ mặt đưa đám, như cầm một củ khoai lang phỏng tay cầm lấy quyển thời gian biểu thường ngày nói:”Cô xác định… Tôi có thể chịu đựng được sao?”
“Dĩ nhiên chịu đựng được rồi!” Diệp Oản Oản vỗ иgự¢ bảo đảm.
Hứa Dịch sắc mặt buồn bả hắn vẫn đang sợ muốn ૮ɦếƭ.
Thấy Hứa Dịch kinh sợ như vậy, Diệp Oản Oản không nói gì mà liếc hắn một cái:, “Quả thực nếu không được thì tôi sẽ dùng mỹ nhân kế thế đã được chưa?!”
Hứa Dịch: “Được, nhất định tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Diệp Oản Oản: “…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc