Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 220

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản vừa bưng chén thuốc rời đi, chuông điện thoại di động lần nữa lại vang lên trong phòng ngủ an tĩnh.
Tư Dạ Hàn trầm mặc mấy giây, sau đó tiếp điện thoại:, “A lô.”
“Không có việc gì, mới vừa rồi tín hiệu không tốt.”
Nghe người phía bên kia điện thoại nói một hồi, Tư Dạ Hàn tiếp tục mở miệng: “Xin lỗi, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đàm phán sợ rằng phải chậm lại một tháng.”
“Ừ.”
“Tất cả hậu quả cùng tổn thất, do tập đoàn Tư Thị gánh vác.”
Đêm khuya, một trang viên hào hoa ở Đế đô.
“A —— a a a… Đau! Đau a! Đau ૮ɦếƭ mất! Nhẹ một chút! Các người muốn làm tôi đau ૮ɦếƭ à!”
Người đàn ông kêu rên một tiếng tiếp đó lại có một tiếng gân gào vang lên bầu trời trang viên, một đám người giúp việc tất cả đều nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh một tiếng.
Bên trong phòng ngủ, chỉ thấy một người đàn ông da mịn thịt mềm đang kêu đau đớn nằm sấp ở trên giường, lưng bị đánh trầy da sứt thịt, một mảnh máu me đầm đìa đáng sợ.
“Bác sĩ, con tôi tình huống thế nào?” Tư Minh Lễ mặt trầm như nước, khẩn trương truy hỏi.
Chấp Pháp đường bên kia hắn đã đút lót qua rồi, nhưng những người đó cũng không dám làm quá rõ ràng, ra tay nhiều nhất cũng đã thu lại hai ba phân lực mà thôi.
Một bên sắc mặt của bác sĩ khó xử mở miệng nói: “Chuyện này… vết thương trên lưng Dật Kiệt thiếu gia đều là vết thương ngoài da, cũng may đó, chỉ cần chăm sóc một thời gian dài là có thể bình thường trở lại, nhưng trên bắp chân chân phải có một vết thương tổn thương tới xương, sợ là…”
“Sợ là cái gì?” Tư Minh Lễ ánh mắt lạnh băng hỏi lại.
Bác sĩ kiên trì đến cùng mở miệng: “Sợ là… Sẽ gây tàn tật suốt đời… Ảnh hưởng đi lại…”
“Ông nói cái gì! Tàn tật sao?!” Tư Minh Lễ nặng nề mà vỗ bàn đứng lên. Cái này há chẳng phải là nói Dật Kiệt sẽ biến thành một người què sao?
“Cái con tiện nhân họ Diệp kia! Lão phu muốn để cho cô ta ૮ɦếƭ không được tử tế!!!” Tư Minh Lễ giận dữ mà rống lên.
“Con mẹ nó ông có ý gì? Ông là tên lang băm! Cái gì mà tôi bị tàn tật chẳng lẽ sau đó tôi biến thành người què sao?” nằm ở trên giường Tư Dật Kiệt tức giận mà kêu hô lên.
“Dật Kiệt thiếu gia, không thể lộn xộn, vết thương trên người của thiếu gia mới vừa khâu lại, ngàn vạn lần không thể lộn xộn a!” Bác sĩ vội vàng ngăn cản.
“Được rồi, ông đi ra ngoài đi!” Tư Minh Lễ sắc mặt âm trầm mở miệng nói.
“Vâng… Vâng…” Bác sĩ cùng người giúp việc trong phòng tất cả đều cầu không được mà lui đi ra ngoài sớm hơn.
“Ba, rốt cuộc là con tiện nhân nào vậy! Là cô gái bên cạnh Tư Dạ Hàn kia sao? Con nhất định phải đem hai chân của cô ta cắt đứt hết! Con muốn để cho cô ta ૮ɦếƭ không được tử tế! Tiện nhân này! Ba, ba làm sao lại bị thua thiệt trong tay con nha đầu đó, còn đem con liên lụy thành như vậy nữa chứ!”
Tư Dật Kiệt vừa nghe đến chân của mình bị què rồi, giận đến cả người muốn phát điên, không lựa lời nói mà hô lên.
“Được rồi, con câm miệng lại cho ba!” Tư Minh Lễ tức giận trợn mắt nhìn con trai lớn đang kêu gào một bên.
Con trai trưởng của hắn chỉ vì một ả phụ nữ mà biến thành tàn phế, hắn chẳng lẽ có thể nuốt được cục tức này sao? Nhưng nuốt không trôi thì củng có ích lợi gì?
Lần này ám sát thất bại, có lẽ không có cơ hội nào tốt như vậy được nữa, Tư gia ngày sau nhất định sẽ càng nghiêm ngặt đề phòng, hơn nữa sẽ điều tra kỹ chuyện này. Để tránh bại lộ, bọn họ trong thời gian ngắn tuyệt đối không thể lại hành động thiếu suy nghĩ nữa. Chỉ cần Tư Dạ Hàn còn ở trên vị trí này một ngày, bọn họ càng không thể ᴆụng đến cô gái kia!
Tư Minh Lễ sắc mặt nghiêm chỉnh suy nghĩ, lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi!” Tư Minh Lễ không nhịn được mở miệng.
Một trong những tâm phúc của hắn thần sắc vội vã đẩy cửa đi vào, vô cùng hưng phấn nhìn về phía Tư Minh Lễ mở miệng nói: “Lão gia, mới vừa rồi thuộc hạ từ bên Tư gia thăm dò được một tin tức phi thường kinh người! Có liên quan tới Tư Dạ Hàn đấy!”
“Tin tức kinh người, tin tức gì?” Tư Minh Lễ liếc đi qua.
Tâm phúc của hắn liền đến gần mấy bước, thấp giọng, kích động mở miệng nói: “Thuộc hạ mới vừa nhận được tin tức, thám tử nói, Tư Dạ Hàn mắc bệnh nặng, sợ rằng không sống qua nửa năm nữa!”
Ban đầu Tư Minh Lễ còn đang vì chân của con trai mình làm cho phiền lòng nhưng vừa nghe được lời của người tâm phúc bên mình nói, thần sắc nhất thời biến đổi, quét một cái đứng lên: “Ngươi vừa nói cái gì? Tư Dạ Hàn bị bệnh nặng không sống qua nửa năm nữa sao?”
Ngay cả Tư Dật Kiệt ở trên giường đều dừng lại âm thanh kêu la đau đớn, lấy sức mà đem cổ xoay lại: “Cái gì? Cái gì cơ? Tư Dạ Hàn bị bệnh sắp ૮ɦếƭ thiệt hay giả? Ngươi đừng nói xằng bậy!”
Tư Minh Lễ nhìn chằm chằm tâm phúc của mình, sắc mặt nghiêm túc dị thường, cũng trầm giọng hỏi lại: “Tư Dạ Hàn đang êm đẹp, làm sao lại đột nhiên liền bị bệnh nặng đến sắp ૮ɦếƭ như vậy chứ? Ngươi xác định tin tức mà ngươi lấy được lần này là sự thực chứ?”
Giọng nói của tâm phúc cực kỳ chắc chắc đáp: “Lão gia, tin tức trọng yếu như vậy, không trải qua xác nhận nhiều lần thì tôi làm sao dám tùy tiện báo tin tức này lên được? Là tôi bỏ ra nhiều tiền từ hộ tá của bác sĩ Tôn mới biết được đó! Chính xác trăm phần trăm!
Nguyên lai mấy năm nay bác sĩ Tôn ra vào nhà cũ của Tư gia căn bản cũng không phải là kiểm tra thường ngày, mà là thân thể của Tư Dạ Hàn vốn là có trọng bệnh, mấy năm nay vẫn đang điều trị! Lần này trên đường đi nước B cũng không phải là bởi vì mệt quá độ mà té xỉu, mà là bệnh tình bị chuyển biến xấu đi.
Hôm nay, ngay khi các tộc lão vừa rời đi, bác sĩ Tôn liền đi đến kiểm tra cho Tư Dạ Hàn, kết luận Tư Dạ Hàn tuyệt đối sống không được hơn nửa năm nữa!”
Nghe tâm phúc nói với thái độ chắc chắc cặn kẽ như thế, lúc này Tư Minh Lễ rốt cục mới tin, đứng dậy trong phòng đi vài vòng, như là nghĩ tới điều gì đó đột nhiên đứng lại, hỏi: “Chẳng lẽ không có biện pháp cứu chữa sao?”
Tâm phúc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tên hộ tá kia của Tôn Bách Thảo nhát gan cực kì, không dám tiết lộ quá nhiều, không có nói tường tận bệnh tình, nhưng nếu bác sĩ Tôn đều đã nói như vậy, dĩ nhiên là không có thuốc nào có thể trị được rồi! Ngay cả bác sĩ Tôn còn không trị được bệnh đó vậy thì còn có ai có thể có biện pháp được chứ?”
“Ngươi nói không sai” Tư Minh Lễ gật đầu.
“Ha Ha ha ha ha. Cho nên nói trắng ra là Tư Dạ Hàn thực sự sắp ૮ɦếƭ rồi.” mới vừa rồi Tư Dật Kiệt còn đang gào thét bi thương nghe đến đó nhất thời cười lớn: “Thật là báo ứng! Báo ứng a! Ba, chờ Tư Dạ Hàn ૮ɦếƭ đi, đừng quên đem con ả kia cho con nhé!”
Tư Dật Trần nói xong, trong con ngươi thoáng qua một tia dâm tà: “Nghe nói dáng dấp so với đệ nhất mỹ nhân Đế đô Lâm Khuynh Nhiên còn xinh đẹp hơn nhiều nha! Con thật rất muốn xem thử xem, rốt cuộc có phải đẹp như vậy hay không! Chờ con chơi đã, lại Gi*t ૮ɦếƭ cô ta. Hừ.”
Tư Minh Lễ không để ý đến lời nói của con mình, toàn bộ thể xác và tinh thần đều ở trên tin tức mà hắn mới nhận được.
Từ khi tên tiểu tử Tư Dạ Hàn kia trở thành gia chủ, liền chỉnh trang lại Tư gia giống như một cái thùng sắt vô cùng quy cũ, làm hại bọn họ mất không biết bao nhiêu cơ hội béo bỡ.
Thời điểm năm đó hắn ở Tư gia hô phong hoán vũ, Tư Dạ Hàn còn chưa ra đời, hiện tại bất quá một tên Tư Dạ Hàn chẳng qua chỉ là một thằng nhóc tuổi còn quá trẻ nhưng lại muốn leo lên trên đầu của hắn!
Nếu như Tư Dạ Hàn sống không còn lâu nữa thật thì đây đúng là tin tức vô cùng tốt!
Tư Minh Lễ lại cùng tâm phúc của mình xem xét cặn kẽ lại tình huống một phen, sau đó tự mình lái xe, bấm gọi một cuộc điện thoại.
“Tiên sinh, mới vừa rồi người bên chúng ta nhận được tin tức, nói là Tư Dạ Hàn bị bệnh nặng, nhiều nhất là chỉ có thể chống chọi thêm nửa năm nữa mà thôi!”
“Không sai, tôi đã nhiều lần xác nhận qua, tin tức vô cùng chính xác, cho nên, chúng ta bây giờ có muốn hay không …”
“Ý của ngài là chúng ta trước tiên vẫn nên án binh bất động, sau đó thả ít gió ra ngoài sao?”
“Vâng, tôi hiểu rồi! Tiên sinh quả nhiên giỏi tính kế! Thả ra tin tức sau đó để cho những người đó trước tiên đấu với nhau, chúng ta ở một bên làm ngư ông đắc lợi!”
“Đó bất quá chỉ là một ả phụ nữ lấy sắc mị nhân mà thôi, tiên sinh có phải là quá lo lắng hay không?”
“Vâng. Tôi sẽ lưu ý điều này.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc