Một trong những sở thích biến thái của Eugene chính là đem cao thủ hắn để ý móc sạch ruột gan sau đó đặc biệt dùng thuốc ngâm làm thành con rối hình người, trở thành chiến lợi phẩm được trưng bày ở trong nhà, khiến cho người khác rợn cả tóc gáy.
“Vậy thì để tôi nhìn một chút xem anh có bản lãnh này hay không?” Lưu Ảnh cười lạnh một tiếng, liền tấn công tới.
Lần này Eugene có phòng bị nên Lưu Ảnh không có cơ hội để lại đến gần người hắn như lúc nãy, trong lúc nhất thời, hai người giằng co không nghỉ.
Mặc dù hai người tạm thời không phân biệt cao thấp, nhưng Hứa Dịch lại không chút nào buông lỏng, ngược lại sắc mặt càng ngày càng trầm.
Tên Eugene này quá giảo hoạt, hắn nhìn thấu được sở trường của Lưu Ảnh là tốc độ, cho nên liền cố ý kéo dài cuộc chiến muốn làm tiêu hao thể lực của Lưu Ảnh.
Lưu Ảnh cũng đã nhìn ra, nhưng giờ phút này hoàn toàn không cách nào thoát thân được, chỉ cần hơi vừa phân tâm một chút liền có thể mất mạng, những người khác tất cả cũng đều không dám thở mạnh, rất sợ ảnh hưởng đến hắn.
Trong nháy mắt nửa tiếng đồng hồ trôi qua, người hề mặt đầy khó chịu thúc giục: “Hừ! Thật chậm chạp… Eugene, nếu như anh không được! Vậy để lão tử tới!”
“Câm miệng!”
Eugene trầm giọng la lên một tiếng, lần nữa nhìn về phía Lưu Ảnh, ánh mắt dần dần nghiêm túc.
Tiểu tử này, đúng là có chút bản lãnh, lại có thể để cho hắn tiêu tốn nhiều thời gian như vậy…
Thời gian từ từ trôi qua…
Con ngươi Eugene đột nhiên sáng lên: “Ha… Tìm được rồi…”
“Không được!”
Hứa Dịch đang muốn mở miệng nhắc nhở, nhưng đã không còn kịp rồi, Eugene đã phát hiện ra sơ hở của Lưu Ảnh, ngón tay so với lưỡi dao sắc bén còn đáng sợ hơn “Phốc” một tiếng cắm vào bụng của Lưu Ảnh, sau đó lại nhanh chóng rút ra.
Do bị ᴆụng đến иộι тạиg nên Lưu Ảnh chợt phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Ngón tay của Eugene nhuộm đầy máu tươi, máu tí tách chảy xuống, đầu lưỡi đưa ra ngoài như muốn thưởng thức mỹ vị, từng chút từng chút một thưởng thức máu của Lưu Ảnh…
Một đòn này thật sự là quá nặng, thân hình của Lưu Ảnh trong nháy mắt không trụ nổi nữa liền ngã xuống.
“Lưu Ảnh!” Hứa Dịch nhanh chóng xông lên đỡ lấy hắn.
“Đội trưởng!!!” Những người khác tất cả cũng đều vây lại.
Những người này rốt cuộc là loại người biến thái gì đây, thậm chí ngay cả Lưu Ảnh cũng bị bại ở trong tay hắn.
Nhìn thấy vết thương trên người Lưu Ảnh cực kỳ đáng sợ, Tống Tĩnh giận đến vành mắt đỏ lên, hét lớn một tiếng rồi từ trong nhóm người đi ra.
“Tên biến thái ૮ɦếƭ tiệt kia! Ông đánh với ngươi”
“Tống Tĩnh! Trở lại! Cậu không phải là đối thủ của hắn!” Lưu Ảnh nghiêm nghị trách mắng.
“Đội trưởng, dù sao cũng là ૮ɦếƭ, tôi nhất định báo thù cho đội trưởng!”
Nói xong lại nhẹ giọng lại nói: “Coi như tôi ૮ɦếƭ, ít nhất cũng có thể biết được lai lịch của hắn!”
Lưu Ảnh không kịp ngăn cản, Tống Tĩnh nói xong đã xông tới.
Thấy sự tình đã đến nước này, Hứa Dịch chỉ có thể tự an ủi mình: “Trong đám hộ vệ, thân thủ của Tống Tĩnh là tốt nhất, năng lực cũng cao nhất, nói không chừng thật sự có thể dò xét ra sơ hở của đối phương…”
Trong những người này người khó giải quyết nhất chính là Eugene, nếu như có thể có cơ hội Gi*t hắn thì cơ hội sống của bọn họ sẽ cao hơn…
Tống Tĩnh mắt nhìn thẳng về phía trước đi tới, nhìn về phía người đối diện giận đến tái mặt, mở miệng nói: “Mời!”
“Ai nha, lại một con cá nhỏ tới nữa a ~ dường như so với tên kia còn yếu hơn? Nhưng không sao, có chút ý tứ… Miễn cưỡng cùng ngươi vui đùa một chút cũng được…”
Eugene nhìm chằm chằm anh ta, thân thể hưng phấn co rút một cái, ánh mắt như đang hưởng thụ một bửa tiệc, hắn ta vặn vẹo cổ mình, giây tiếp theo, thân hình như tia chớp xông tới…
Ánh mắt Tống Tĩnh sáng lên cũng dứt khoát nghênh đón…
Nhìn thấy hai người bắt đầu đấu với nhau, trái tim của mọi người đều nhắc tới cổ họng.
Người hề Jason cùng những người khác của Thí Huyết Minh vẫn đứng ở nơi đó, từng người từng người cười tương đối vui vẻ tạo ra khung cảnh thật quỷ dị, làm cho đám người bên phía Tư Dạ Hàn càng lúc càng bất an…
Nhìn thấy cảnh hai người kia đang đấu với nhau, người hề bộ dạng đồng tình nói: “Chậc chậc, thật là ngây thơ… Lại muốn tìm sơ hở của Eugene…”
Trong nháy mắt, Tống Tĩnh cùng Eugene đã đánh trên trăm chiêu. (ạc như cổ đại nhể)
Nhưng mà, trong lòng Lưu Ảnh lại không có chút nào gọi là vui mừng, ngược lại sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Cái tên biến thái kia từ đầu tới cuối như đang dùng cách đùa bỡn một con chuột mà vờn Tống Tĩnh, giống như hắn chỉ muốn chơi đùa mà thôi, ngón tay bén nhọn như sắt qua mỗi một chiêu liền lưu lại một vết thương trên người Tống Tĩnh.
Mỗi vết thương cơ hồ đều muốn xuyên thấu da thịt, cắm sâu vào da thịt, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lại làm cho Tống Tĩnh đau đớn vạn phần, sống không bằng ૮ɦếƭ…
Trong vòng mấy phút ngắn ngủi, Tống Tĩnh cơ hồ mang trên người toàn máu!
Quần áo màu đen tuy không nhìn ra nhưng dưới chân đã tràn đầy vết máu…
Càng làm cho bọn họ tuyệt vọng và không cách nào tin được là tên đàn ông biến thái này mặc dù đã cùng với Tống Tĩnh đánh trên trăm chiêu nhưng không mảy may để lộ thực lực của mình.
Lưu Ảnh hơi âm trầm, giẫy giụa muốn đứng lên, nhưng trong nháy mắt lại bởi vì đau đớn kịch liệt mà thân thể khụy xuống, mồ hôi lạnh nhễ nhại, hô hấp dồn dập nói: “Nhanh! Ngăn cản Tống Tĩnh lại! Súc sinh này rõ ràng chính là đang đùa bỡn người khác mà!”
Nhưng mà ngay tại lúc lời nói của Lưu Ảnh thoát ra, trong nháy mắt, “Phốc ——” một tiếng, âm thanh làm người ta rợn cả tóc gáy.
Bụng của Tống Tĩnh không kịp phòng bị lại bị tay của Eugene như dao cắm vào, đau đến cơ hồ muốn bất tỉnh, nhưng rất nhanh lại ngồi dậy, mặc cho máu đang không ngừng chảy xuống, loạng choạng mà xông tới…
Nhưng mà, giờ phút này Tống Tĩnh như cung giương hết đà, mới vừa có hành động, đối phương lại giở lại trò cũ hướng về bụng của hắn mà tấn công tới…
“Đủ rồi!” Lưu Ảnh hai tay nắm thành quả đấm cơ hồ muốn Ϧóþ vỡ người trước mặt, hai mắt nhướm màu đỏ tươi.
Những đồng đội khác toàn bộ mắt cũng đều đỏ lên, gào thét muốn xông lên.
“Đừng… Đừng tới đây…” Tống Tĩnh biết, những người khác dù có xông ra cũng là đi chịu ૮ɦếƭ, không bằng một mình hắn kéo dài thêm một ít thời gian, vì vậy, lần nữa vận dụng hết toàn lực hướng về Eugene.
Eugene lần này không còn dùng chiêu mèo vờn chuột mà đùa giỡn với hắn nữa, từng chiêu đều thể hiện rõ sự khát máu kinh người, trên người của Tống Tĩnh vốn đã thương tích đầy mình nay không còn chỗ nào nguyên vẹn nữa…
“Này… Chỉ có thế thôi sao? Thật không thú vị gì cả…”
Eugene lẩm bẩm một câu không thú vị, trong con ngươi thoáng qua một tia chán ghét, cùng lúc đó, ngón tay hướng về иgự¢ trái Tống Tĩnh tấn công tới, mắt thấy một giây kế tiếp liền muốn xuyên thủng trái tim của Tống Tĩnh.
“Đội… Đội trưởng… Thật xin lỗi…” Tống Tĩnh hướng về phía đội trưởng cùng các đồng đội mà mình đồng hành bao lâu nay một cái nhìn cuối cùng, trong con ngươi tràn đầy vẻ áy náy.
Chân trời mây bay càng thêm kịch liệt, trong không khí đầy mùi máu tanh, trong mắt của tất cả mọi người một mảnh tĩnh mịch…
Ngay vào lúc này, trong gió đột nhiên truyền đến âm thanh mị hoặc quyến rũ của một cô gái.
“Hắc y tiểu, tấn công hắn vào huyệt vân môn, trung phủ, khí hộ…”
Tống Tĩnh vào lúc này đại não đã muốn mê man rồi, nhưng vẫn còn chút thanh tĩnh cuối cùng, không cam lòng mà ૮ɦếƭ đi như vậy.
Khi bên tai hắn đột nhiên nghe được những âm thanh này, sau đó theo bản năng dựa vào chút sức lực cuối cùng, không tránh đi mà tiến tới, nhanh chóng hướng về ba huyệt vị mà người kia vừa mới nói liền tấn công tới…
“A ——” một tiếng kêu đau đớn phát lên.
Mà tiếng kêu đó không phải tới từ Tống Tĩnh, mà là từ trong miệng Eugene biến thái phát ra.
Eugene giống như chịu đựng một loại đau đớn kinh khủng, che lại bả vai liên tiếp lui về phía sau mấy bước, Tống Tĩnh cứ như vậy mà tránh thoát một đòn trí mạng.