Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 186

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

“…!!!”
Tình huống gì đây cơ chứ!
Khi thấy sau cánh cửa có hai người, Diệp Oản Oản cả người giống như bị thiên lôi đánh.
Gương mặt tuấn tú của Hàn Thiên Vũ đủ mọi màu sắc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Thần cũng trắng hếu quả thật là giống như tiểu bạch kiểm bị cuồng phong mãnh liệt thổi qua…
Ba cặp mắt anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Không khí một hồi quỷ dị tĩnh mịch.
“Các anh… Nghe tôi giải thích… Cái này tuyệt đối là một hiểu lầm…”
Hàn Thiên Vũ nghe vậy nhìn chằm chằm chân của cô.
Diệp Oản Oản cúi đầu nhìn một cái, vội vàng đem đầu gối để bên người Tư Dạ Hàn xuống.
“Tóm lại sự tình tuyệt đối không phải như các anh nghĩ …”
Hàn Thiên Vũ lại nhìn chằm chằm về phía tay cô.
Tay Diệp Oản Oản lại vội vàng như khoai lang nóng phỏng tay nơi cổ áo của Tư Dạ Hàn buông ra.
“Cái đó.. cái đó, uhm, Lạc Thần, Thiên Vũ tiền bối có thể làm chứng cho tôi nha!” Diệp Oản Oản ra hiệu cho Hàn Thiên Vũ muốn hắn nhanh chóng giúp cô trấn an Lạc Thần một chút, nhìn đi kìa hài tử người ta đều đã bị hù dọa biến thành dạng gì rồi kìa.
Hàn Thiên Vũ nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn bị ép dưới thân thể của Oản Oản quần áo xốc xếch, sờ lỗ mũi một cái, tỏ vẻ nói: “Cái này… Tôi cũng rất kinh ngạc a…”
Diệp Oản Oản: “…”
Diệp Oản Oản giận đến trợn mắt nhìn người nào đó đang ngồi trên ghế sa lon, theo góc độ của Tư Dạ Hàn, khẳng định sớm đã nhìn thấy có người ở ngoài cửa rồi nhưng anh lại có thể hoàn toàn bỏ lơ qua không có ý nhắc nhở cô.
Cô thật vất vả mới làm cho Lạc Thần có chút cảm giác tín nhiệm với người khác, hiện tại thì tốt rồi mọi chuyện đều quay trở lại thời điểm trước buổi sáng rồi…
Tư Dạ Hàn không nhanh không chậm ngồi dậy, sửa sang lại cổ áo cà vạt một chút, coi như dù bị đối tượng là một người đàn ông mạnh mẽ nhào đến nhưng anh vẫn có thái độ vô cùng bình tĩnh.
Đối với Hàn Thiên Vũ thì không sao coi như cô bị hiểu lầm là mình thích đàn ông cũng không có sao, nhưng Lạc Thần thì lại bất đồng, nếu bị hắn nghĩ bản thân cô là một người GAY, sợ rằng từ nay về sau đều không có cách nào nhìn thẳng vào cô được mất.
Vì vậy, trọng điểm của Diệp Oản Oản liền chuyển hướng về phía Lạc Thần, cúi người đem kịch bản bay tán lạc trên mặt đất nhặt lên, sau đó đưa tới bên cạnh hắn.
Tại thời điểm trong nháy mắt cô đưa tay ra, Lạc Thần như con cừu nhỏ bị hoàn sợ rụt người lại…
Diệp Oản Oản nội tâm yên lặng rơi lệ, gắng gượng dùng một giọng nói lãnh đạm bình tĩnh như thường giải thích: “Lạc Thần, giới thiệu với anh một chút, người này là bạn của tôi, họ Tư, mới vừa rồi tôi cùng với anh ấy chỉ là đùa giỡn thôi, bởi vì tôi có chuyện cần anh ấy hỗ trợ, nhưng anh ấy không chịu đáp ứng… Uhm, chuyện đó không có hù đến anh chứ?”
Lạc Thần vẫn như cũ đứng ngơ ngác tại chỗ, vẻ mặt hốt hoảng đờ đẫn: “…”
Được rồi, cô đã biết câu trả lời của hắn rồi…
Không có cách nào khác để thanh minh nữa, Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là ra vẻ lấy chuyện công việc để lảng sang chuyện này: “Hai người các anh tìm tôi có việc gì sao?”
Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng đáp: “Tôi ra ngoài nửa đường gặp phải hắn, thấy hắn muốn đi tìm cậu, liền mang theo người đi lên đây.”
Lúc này, Lạc Thần rốt cuộc cũng lắp bắp mở miệng: “Anh Diệp, tôi… Tôi không có chuyện gì… Chỉ là muốn cùng anh bàn chuyện liên quan đến kịch bản một chút mà thôi… Nếu anh ở bên này có khách… Vậy… Anh khác rồi hãy nói…”
Lạc Thần mới vừa nói xong, không kịp chờ đợi câu trả lời của cô liền xoay người chạy không thấy bóng.
Thời điểm chạy ra ngoài Lạc Thần không cẩn thận đầu liền ᴆụng phải cánh cửa, phát ra một thanh âm “Phanh” vang lên…
Diệp Oản Oản nhìn cánh cửa lay động, yên lặng che mặt: “A trời ạ… Tôi CMN mới vừa điều chỉnh mối quan hệ của mình với con cừu nhỏ này a, sao lại gặp tình huống này cơ chứ, ôi CMN mọi công sức của tôi đổ xuống sông xuống biển cả rồi…”
Hàn Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng, trộm nhìn Tư Dạ Hàn đang ngồi ở một bên mặt không biểu tình sửa sang lại vạt áo của mình, ngay sau đó lại nhìn về phía Diệp Oản Oản, hạ thấp giọng mở miệng nói: “Uhm, cậu lần này chơi cũng quá đà rồi… Ngay cả tôi cũng bị cậu hù thiếu chút nữa cũng hiểu lầm, chứ đừng nói tới cậu nhóc mới lớn như Lạc Thần nữa!”
Diệp Oản Oản sắc mặt đen lại nói: “Đừng nói vậy nữa… giờ tôi chỉ muốn hỏi, tôi còn có biện pháp vãn hồi lại tình cảnh này sao?”
Hàn Thiên Vũ sờ lỗ mũi một cái: “Tôi thấy với tình hình này chắc là khó khăn đây… Trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Diệp Oản Oản lập tức truy hỏi.
Hàn Thiên Vũ một bộ giọng nói đùa giỡn, giang tay ra mở miệng nói: “Trừ phi, cậu là con gái ~ “
Diệp Oản Oản: “…”
Trừ phi cô là một người con gái sao?
Trời ạ, cô vốn chính là một người con gái nha, nên chắc chắn cô thích đàn ông được chứ?
Nhưng vấn đề hiện giờ chính là nếu như cô để cho người khác biết được chuyện cô là con gái vậy Tư Dạ Hàn bên kia làm sao bây giờ?
So với con cừu nhỏ như Lạc Thần, rõ ràng đại ma đầu nhà cô ở bên kia càng vướng víu khó giải quyết hơn nhiều nha.
Cho nên thân phận là con gái của cô tuyệt đối không thể bại lộ được!
Vì vậy cô chỉ có thể tìm biện pháp khác để giải thích cùng Lạc Thần mà thôi…
Hàn Thiên Vũ tỏ vẻ muốn giúp mà không giúp được gì, sau đó liền mang theo thùng bia của hắn rời đi, trước khi đi còn quan tâm giúp cô đóng cửa phòng lại nữa.
Trong phòng, Diệp Oản Oản một mặt ai oán mà nhìn về phía Tư Dạ Hàn: “Hiện tại anh hết giận rồi sao?”
Cô đều đã trả giá cao như vậy rồi…
Thân thể thon dài của Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, con ngươi sâu thẳm đột nhiên yên lặng nhìn về phía cô nói: “Em thật sự cho rằng anh để ý đến chuyện giả làm người xấu xí sao?”
Diệp Oản Oản bị ánh mắt kia nhìn lấy, theo bản năng mở miệng nói: “Đó là… Cái gì…”
Tư Dạ Hàn cũng không nói gì, nhưng thời điểm nhìn về phía cô ánh mắt của anh lại để cho cô có loại cảm giác quanh mình hết thảy tất cả đều hóa thành hoang vu vắng lặng.
Cái lạnh giá xa cách này dường như không có chút tình cảm loài người nào vào giờ phút này lại không khỏi cho cô một loại cảm giác cô đơn cùng cô độc…
Diệp Oản Oản nhìn thấy bóng dáng của Tư Dạ Hàn buồn bả, trái tim tự dưng hơi hơi đau xót.
Được rồi…
Cô thừa nhận, chính mình sở dĩ muốn để cho anh đi gặp cha mẹ cô cũng không phải là bởi vì quan hệ của bọn họ đã thành thục đến độ muốn kết hôn, mà cô muốn xem thời điểm Tư Dạ Hàn đến gặp cha mẹ cô cô có thể dò xét thái độ của anh ra sao mà thôi, cô thật sự sợ hãi trong tương lai Tư Dạ Hàn có thể làm ra chuyện tổn thương đến cha mẹ mình…
Cô biết, từ khi trọng sinh tới nay, cô chưa bao giờ có cảm giác an toàn, đối với với người trước mắt cũng chưa từng chân chính rộng mở cánh cửa lòng mình.
Nhưng một phần nguyên nhân chính là quan hệ bất bình đẳng, cô và anh như hai tầng lớp khác biệt vậy thì làm sao cô có thể không giữ lại chút nào của mình mà giao phó toàn bộ bản thân mình cho anh được cơ chứ?
Thậm chí thời điểm vừa mới bắt đầu trọng sinh trở về, cô thậm chí còn có qua ý nghĩ đời này cô phải chịu đựng đến lúc Tư Dạ Hàn ૮ɦếƭ đi thì mới có thể có được sự giải thoát cùng tự do của mình.
Cô nhớ đến kiếp trước trạng thái thân thể của Tư Dạ Hàn không quá hoàn hảo, vào lúc này đã bắt đầu có đủ loại bệnh biến chứng bắt đầu bộc phát ra, một năm kia khi cô và Tư Dạ Hàn ly dị, thân thể của Tư Dạ Hàn đã như dầu cạn đèn đã tắt.
Cô nhớ rõ, kiếp trước thời điểm Tư Dạ Hàn ký giấy ly dị cầm 乃út cơ hồ cũng không cầm được.
Rời khỏi Tư Dạ Hàn, cô từng nghe được tin tức trên báo cũng như lời đồn đãi nhiều lần liên quan đến tin tức bệnh tình nguy hiểm của anh…
Mặc dù nguyên nhân chính là do thân thể của Tư Dạ Hàn nhưng không thể phủ nhận, sự tồn tại của cô làm tăng tốc tử vong của anh.
Kiếp trước, vì cô, anh cùng với cả gia tộc như là kẻ địch, mỗi ngày đều phải xử lý đủ loại loạn trong giặc ngoài thậm chí ám sát, thân thể đã tiêu hao hư nhược quá độ lại càng thêm nhanh chóng bị suy bại đi xuống…
Tình cảm của Tư Dạ Hàn đối với cô quá mức cố chấp thậm chí cực đoan, làm cho cô không thể chịu đựng được, thời thời khắc khắc đều có suy nghĩ muốn trốn khỏi anh.
Nhưng điều không thể phủ nhận là vô luận kiếp trước hay là đời này, dù người đàn ông này ngoài mặt khủng bố đến mức nào nhưng từ đầu tới cuối đều chưa từng làm tổn thương cô cùng với người bên cạnh cô.
Khi cô trọng sinh trở về, cô càng phát hiện ra càng ngày càng nhiều mặt của Tư Dạ Hàn mà ngày trước cô chưa bao giờ thấy được.
Rõ ràng một lòng chỉ muốn đạt được tự do, rõ ràng chỉ là vì muốn bảo vệ tánh mạng…
Nhưng tại sao, vừa nghĩ tới chuyện thân thể anh càng ngày càng kém đi, nghĩ đến bệnh của anh, nghĩ đến khả năng vài năm sau Tư Dạ sẽ đến giai đoạn cuối của bệnh tật, thậm chí… Trái tim cô giống như bị một móng vuốt to lớn lôi xé cực kì khó chịu.
Thật ra thì Tư Dạ Hàn rất rõ ràng anh đều biết rõ, cô cho tới nay đều là đang cố ý ngụy trang….
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc