Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 174

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch lập tức hướng về phía ông lão giả đi tới.
“Mai đại sư, vô cùng vinh hạnh, hôm nay rốt cuộc cũng thấy được hình dáng thật sự của ngài rồi!” Trên mặt Diệp Y Y mang theo vẻ vui mừng, vô cùng nhiệt tình nói.
“Mai đại sư ngài khỏe chứ, con là con trai của Cố Thương Cố Việt Trạch.” Cố Việt Trạch cười rồi tự giới thiệu bản thân mình.
Nghe tiếng, Mai Cảnh Châu gật đầu: “Chào cậu?.”
Cố Thương chủ tịch tập đoàn Cố thị ở Đế Đô, thật sự là ông có nhận biết người này, hai người đã từng có chút ít giao thiệp trước đây, mấy ngày trước Cố Thương còn tới chỗ ở của ông tốn một khoản tiền không nhỏ để mua bức tranh ‘Thu minh sơn cư đồ’ của ông.
Mắt thấy Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch đứng ở hai bên Mai Cảnh Châu, khách mời bên trong phòng tiệc bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Sinh nhật của ông nội mình, không chỉ tặng một bộ thư hoạ của Mai Cảnh Châu đại sư, mà còn có thể mời Mai Cảnh Châu đại sư tự mình tới tham dự bữa tiệc nữa, người cháu gái này cũng đủ tốt mà…”
Cách đó không xa, Diệp Thiệu Đình cũng không ngừng nhìn về hướng của đại sư Mai Cảnh Châu.
Giống như Diệp Hồng Duy cha mình, Diệp Thiệu Đình cũng vô cùng tán thưởng thư hoạ của đại sư Mai Cảnh Châu, đối với đại sư Mai Cảnh Châu đặc biệt tôn kính, sớm đã muốn gặp mặt Mai Cảnh Châu một lần nhưng bất quá Mai Cảnh Châu là người vô cùng khiêm tốn ngày thường cũng rất ít lộ diện, cho nên vẫn không có cơ hội nào cả.
Diệp Oản Oản hai con mắt híp lại, cũng hơi kinh ngạc nói: “Không ngờ hai người bọn họ có thể mới tới đại sư Mai Cảnh Châu…”
Diệp Oản Oản đối với đại sư Mai Cảnh Châu cũng không quen thuộc lắm, nhưng cha cô Diệp Thiệu Đình cùng ông nội Diệp Hồng Duy đối với thư hoạ của đại sư Mai Cảnh Châu vô cùng yêu thích, cho nên cô cũng thường nghe thấy, cũng biết một chút, tự nhiên cũng biết được người này đại biểu cho cái gì.
Sau khi sống lại trong kiếp này, cô không rõ quyền thế của Cố gia đã lớn đến loại trình độ nào mà lại có thể mời được Mai Cảnh Châu đại sư đích thân đến Diệp gia tới chúc thọ cho ông nội cô cơ chứ?
Diệp Thiệu Đình thở dài nói: “Là đại sư Mai Cảnh Châu tự mình tới sẽ không sai đâu.”
Diệp Mộ Phàm liếc mắt nhìn Diệp Oản Oản bộ dạng đang “Sùng bái” một cái rồi nói: “Hừ! Đúng a! Là Mai Cảnh Châu! Vị hôn phu này của cô bản lãnh rất lớn nha!”
“Mai đại sư, bên này.” Cánh tay phải của Cố Việt Trạch đưa ra, làm thành tư thế cung kính mời, tự mình đi trước dẫn đường, đi về phía chỗ ngồi chủ tọa.
Diệp Y Y đi trước Mai Cảnh Châu, cử chỉ ưu nhã, nhẹ giọng báo cho Diệp Hồng Duy biết tình huống đang diễn ra.
Mới vừa tới chỗ ngồi cạnh chủ tọa, một đám lão giả liền rối rít đứng lên cùng Mai Cảnh Châu chào hỏi, tựa như rất quen thuộc chủ động tiến lên bắt tay.
“Ha ha, Diệp lão, bản lĩnh người cháu gái này của ông thật sự không nhỏ, lại có thể mời Mai Cảnh Châu tiên sinh tới.” Một lão giả nào đó mở miệng cười một tiếng, thần sắc hâm mộ nói.
Giờ phút này, Diệp Hồng Duy đã sớm đứng dậy, tiến tới bên người Mai Cảnh Châu, nhìn thấy Mai Cảnh Châu tự mình xuất hiện ở đây dường như vẫn còn có chút khó tin.
“Sinh nhật của Diệp lão tiên sinh, Mai mỗ chuẩn bị một chút tâm ý, mong tiên sinh có thể đón nhận.”
Diệp Hồng Duy quả thật là thụ sủng nhược kinh, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được: “Mai đại sư, ngài có thể tới cũng đã là phúc khí mấy đời mà Diệp gia tu từ lâu mới có được, mong ngài đừng khách sáo quá như vậy.”
Đối với Mai Cảnh Châu, Diệp Hồng Duy vô cùng tôn sùng.
Mai Cảnh Châu cười nhạt, để cho trợ lý tiến lên, lấy ra 2 bức thư hoạ.
Trợ lý đem 2 bức thư hoạ vừa mở ra để ở trước mặt Diệp Hồng Duy.
Bức vẽ đầu tiên được mở ra, đó là một Bạch Hổ uy phong lừng lẫy, tiếng hổ gầm vang cả núi rừng, sự giận dữ dao động cả dòng nước, Bạch Hổ trông rất sống động, dáng vẻ, phảng phất như là muốn thoát ra ngoài khỏi bức tranh.
“Tốt… không hổ là từ tay Mai lão vẽ ra, quả nhiên khiến người khác khâm phục!” Lý Nhạc cùng Chu Thanh Cương quan sát tỉ mỉ, khen không dứt miệng.
Diệp Hồng Duy càng kinh ngạc hơn, bức họa này của đại sư Mai Cảnh Châu so với ‘Thu minh sơn cư đồ’ còn cao hơn một cấp độ.
Rất nhanh, bức vẽ thứ hai liền xuất hiện.
Mây đen tràn ngập, giông tố nổ ầm, trong tầng mây, một thần long màu xanh đẩy ra mây mù, lộ ra đầu long, mắt nhìn xuống thiên địa sơn hà, một tia nhìn vô cùng ngạo nghễ ánh mắt nhìn người bằng nửa con mắt phách tuyệt khí thế, bức vẽ đó giống như để cho người nhìn lạc vào cảnh giới kỳ lạ chỉ muốn ngước nhìn Thanh Long trong tranh mãi thôi.
Một hồi lâu sau ánh mắt Diệp Hồng Duy mới rời khỏi 2 bức tranh đó, không nhịn được thở dài nói: “Tác phẩm của Mai đại sư thật khiến cho người xem mở rộng tầm mắt, bội phục… bội phục!”
“Bức họa này được đặt tên là thiên địa, long là trời, hổ là đất, nhìn như 2 bức riêng biệt nhưng quả thực, 2 bức vẽ bày ra một chỗ mới gọi là một tác phẩm hoàn chỉnh.” Mai Cảnh Châu cười nói.
“Thiên địa… Long vì trời mà sinh ra, hổ vì đất mà đứng đầu… Tên rất hay!”
Một đám lão giả rối rít mở miệng khen ngợi.
“Diệp tiên sinh, 2 bức vẽ này, chính là quà tặng mà Mai mỗ mang đến cho lễ mừng thọ của ngài, mong rằng Diệp tiên sinh nhận lấy.” Mai Cảnh Châu nói.
“Chuyện này… Quá quý trọng…” Diệp Hồng Duy tuy là vô cùng vui mừng, nhưng quà tặng quý trọng như vậy, dĩ nhiên là muốn từ chối một phen.
“Diệp tiên sinh khách khí rồi, chẳng qua đây chỉ là tác phẩm lúc rảnh rỗi làm thôi, ngài thích thì được rồi.” Mai Cảnh Châu cười nói.
“Ông nội, đây là một phần tâm ý của Mai đại sư, ông nội vẫn nên thu nhận đi!” Diệp Y Y ở một bên nói.
Nghe tiếng, Diệp Hồng Duy cũng gật đầu nói: “Thật… Vậy cảm ơn lễ vật này của Mai đại sư, tôi vô cùng cảm ơn về điều này!”
Giờ phút này, mọi người trong buổi tiệc đều vô cùng kinh ngạc, món quà mà Diệp Y Y cùng Cố Việt Trạch đưa tới này thật sự là món quà tốt nhất được đưa ra tối nay rồi.
Một bộ ‘Thu minh sơn cư đồ’ không tính lại tự mình mời được Mai Cảnh Châu tới, rồi lại đưa ra ‘Thiên địa’ …
Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Y Y, ánh mắt cưng chiều, sinh nhật tối nay, cháu gái Diệp Y Y đã cho ông quá nhiều kinh hỉ rồi.
“Diệp lão đầu, ông có người cháu gái ngoan ngoãn như Y Y vậy, thật đúng là có phúc lớn mà.”
“Ha ha, quả thực không nghĩ tới, cháu ông lại đem Mai đại sư mời tới để làm quà chúc thọ cho ông nha…”
“Y Y cùng Cố Việt Trạch hai đứa bé này phần tâm ý đó, để cho người khác không thể chê bai.”
Nghe khách mời chỗ chủ tọa khen ngợi, Diệp Hồng Duy tự nhiên vô cùng hưởng thụ.
Diệp Y Y ôn nhu cười nói: “Ông nội yêu thích là được rồi, chúng con là hậu bối, đương nhiên phải nghĩ hết biện pháp tốt nhất làm ông nội vui thôi.”
Mai Cảnh Châu kính Diệp Hồng Duy một ly rượu sau đó, mọi người vốn muốn cùng ông chuyện trò, lại phát hiện hông xoay người đi tới một hướng khác.
Cách đó không xa, Diệp Oản Oản vô cùng bình tĩnh nhìn một màn này, lúc này, lại thấy Mai Cảnh Châu thân hình chuyển một cái, cùng cô bốn mắt nhìn nhau, sau đó đi về hướng mình đang ngồi.
“Oản Oản tiểu thư, vẫn khỏe chứ?.” Rất nhanh, Mai Cảnh Châu đi tới trước mặt Diệp Oản Oản, mặt lộ vẻ tươi cười nói.
Thấy Mai Cảnh Châu đột nhiên nói chuyện với mình, Diệp Oản Oản nhất thời sửng sốt một chút.
Vẫn khỏe chứ?
Cô dường như chưa từng thấy qua Mai Cảnh Châu đi, với lại cô cũng không khả năng cùng có tư cách có thể nhìn thấy người này a…
“Diệp Oản Oản cũng nhận biết Mai đại sư sao?”
“Có thể để cho Mai đại sư chủ động tiến lên chào hỏi… Chắc là quen biết đi…”
Diệp Hồng Duy bưng ly rượu, cũng đứng ở sau lưng Mai Cảnh Châu, kinh ngạc nói: “Mai tiên sinh, ngài nhận biết Oản Oản sao?”
Nghe lời nói này, Mai Cảnh Châu vuốt càm nói: “Tự nhiên nhận biết, tôi cùng với Oản Oản tiểu thư là anh em kết nghĩa, sớm đã quen biết rồi.”
“Ồ” Diệp Hồng Duy càng kinh ngạc, Diệp Oản Oản lại cùng Mai đại sư quen thuộc như vậy…
Diệp Thiệu Đình cùng Lương Uyển Quân thần sắc cũng giống vậy, bọn họ chưa hề nghe qua chuyện Diệp Oản Oản nhận biết Mai Cảnh Châu…
“Oản Oản tiểu thư, thật ra thì tiểu thư nên sớm chút nói với Mai mỗ, lúc đó Mai mỗ có thể chuẩn bị đầy đủ hơn một chút.” Mai Cảnh Châu lại nói.
Hắc Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không biết Mai Cảnh Châu nói lời này là có ý gì.
Ông ấy thật sự đang nói chuyện với mình sao?
“Mai đại sư… Cái này” Diệp Hồng Duy cùng mọi người giống nhau vẻ mặt không hiểu.
“Làm sao vậy, Diệp tiên sinh còn không biết sao?” Mai Cảnh Châu cười giải thích: “Tối nay Mai mỗ chính là được Oản Oản tiểu thư nhờ, tới lễ mừng thọ của Diệp tiên sinh rồi mang quà đến cho Diệp tiên sinh nữa.”
Mai Cảnh Châu nói mấy câu này, giống như bầu trời phẳng lại dậy sấm, làm cho cả phòng tiệc trong nháy mắt yên tĩnh không tiếng động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc