Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 165

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Cũng không lâu lắm, thọ yến bắt đầu, quản gia Hoàng Minh Khôn mang theo mọi người tiến vào phòng yến hội.
Bên trong phòng yến hội, một ông lão tóc đã bạc ngồi ở vị trí chủ vị – người đó chính là Diệp Hồng Duy.
Diệp Hồng Duy mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh, ánh mắt có thần, giở tay nhấc chân đều mang vẻ quý tộc uy nghiêm, cổ khí thế kia không cần làm gì cũng tự phát uy, để cho mọi người cảm thấy kính nể.
Khi tầm mắt quét qua một nhà Diệp Thiệu Đình trong đám người ở phía dưới, Diệp Hồng Duy chân mày nhất thời nhíu lại, cũng không nói gì liền dời đi tầm mắt, thái độ vô cùng lạnh lùng.
“Ông nội!”
Rất nhanh, Diệp Y Y kéo Cố Việt Trạch xuất hiện dưới ánh nhìn của mọi người.
Chỉ thấy cả người Diệp Y Y từ trên xuống dưới tản ra vẻ yểu điệu mỹ cảm, sắc mặt hơi lộ ra tái nhợt, thái độ tự nhiên hào phóng hướng về phía Diệp Hồng Duy nói mấy câu chúc mừng.
Diệp Hồng Duy cưng chìu nhìn lấy Diệp Y Y cười một tiếng rồi để cho hai người vào chỗ gần mình.
Chỗ ngồi phía trên đều liên quan đến những người thân thuộc của Diệp gia, cũng không có người ngoài, ngoài Hồng Duy vị chủ tịch chiêu đãi bữa tiệc này còn thêm mấy vị khách quý có mặt mũi ở Đế Đô mà thôi.
“Chị Y Y, chị lại xinh đẹp hơn nữa rồi…” Lương Thi Hàm đến gần Diệp Y Y, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Diệp Y Y, một mặt hâm mộ nhìn dung nhan tuyệt đẹp của Diệp Y Y.
Diệp Y Y nhẹ giọng cười một tiếng, ánh mắt ôn nhu nở nụ cười: “Cảm ơn.”
Phương Tú Mẫn nhìn thấy con gái nhà mình cùng Diệp Y Y tiếp cận với nhau, trong lòng rất mừng rỡ, Diệp Y Y này bây giờ là người trẻ tuổi có hi vọng nhất ở Diệp gia, nếu như con gái của mình có thể cùng với Diệp Y Y giao hảo tốt, sau này… có thể vững vàng hơn ôm lấy cây đại thụ Diệp gia này rồi!
Phương Tú Mẫn nói: “Thi Hàm, con nhất định phải lấy Y Y làm gương biết không?”
“Mẹ cần phải nói sao đó là điều đương nhiên mà, chị Y Y là thần tượng của con! Nếu con có thể học được một chút bản lĩnh của chị Y Y thì đời này của con cũng thỏa mãn rồi.” Ngồi ở bên cạnh Diệp Y Y, Lương Thi Hàm đặc biệt nhu thuận miệng cũng ngọt dị thường.
“Trong số những hậu bối của Diệp gia, người ưu tú nhất thuộc về Y Y rồi.” Phương Tú Mẫn trong miệng nói như vậy nhưng ánh mắt lại như có như không hướng về vị trí Diệp Mộ Phàm nhìn lướt qua.
Diệp Y Y cũng phát giác ánh mắt của Phương Tú Mẫn nhưng cô ta chỉ nhu thuận cười một tiếng rất là khiêm tốn.
Cái âm thanh không lớn không nhỏ kia trực tiếp truyền vào tai Diệp Mộ Phàm, sắc mặt anh ta lạnh giá, trong hậu bối Diệp gia ngoại trừ Diệp Y Y cũng chỉ còn lại có Diệp Oản Oản và anh ta, Phương Tú Mẫn nói như vậy…
“Y Y à, nghe nói chuyện của cháu và Việt Trạch sắp công bố rồi?” sau đó Phương Tú Mẫn lại nói.
Nghe vậy, Diệp Y Y gật đầu, ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Cố Việt Trạch ngồi ở một bên, trong mắt thật giống như đều viết lên vẻ nhu tình vô tận.
Cố Việt Trạch nhìn lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Diệp Y Y, mắt đầy vẻ trìu mến, lúc này mới cười nói: “Uhm, trên thực tế cháu từ lâu đã có dự định này rồi, chẳng qua là quá mức chiếu cố đến cảm thụ của người khác cho nên mới kéo dài đến bây giờ…”
Lời nói của Cố Việt Trạch hàm súc kín đáo nhưng chỉ cần là người sáng suốt nghe một chút liền biết trong miệng anh ta là Diệp Y Y muốn anh ta chiếu cố đến là ai.
Hiện nay, hôn ước giữa Cố Việt Trạch cùng Diệp Oản Oản vẫn còn, mặc dù ở trong mắt người ngoài, Diệp Oản Oản vốn là hoành đao đoạt ái, danh bất chính ngôn bất thuận, bây giờ gia thế lại vô cùng hỗn loạn như vậy, cho nên Oản Oản đã sớm không phải người trong cùng thế giới với Cố Việt Trạch rồi, nhưng Oản Oản vẫn mang danh là vị hôn thê lại chẳng biết xấu hổ mà níu lấy.
Ngược lại Diệp Y Y còn nhớ tới tình cảm chị em lâu năm vẫn muốn chiếu cố tới cảm thụ của Diệp Oản Oản.
Hai đối tượng được đưa ra để so sánh ở đây là Diệp Y Y cùng Diệp Oản Oản.
Nếu Diệp Y Y để cho người khác bao nhiêu trìu mến hâm mộ thì Diệp Oản Oản lại để cho người khác chán ghét bấy nhiêu!
“Y Y sao cháu lại thiện tâm quá vậy cho nên trước đây mới bị một người như vậy khi dễ, nói cho cùng, hai người các cháu mới thật là trai tài gái sắc, so với vị hôn thê trước kia của Việt Trạch – Diệp Oản Oản không biết tốt hơn bao nhiêu lần nữa…” Nói đến đây, Phương Tú Mẫn như chợt cảm thấy không đúng liền vội vàng dừng lại.
Nhưng mà Phương Tú Mẫn dùng giọng nói quá mức chói tai khó nghe, lần này không đợi Diệp Mộ Phàm mở miệng, sắc mặt Lương Uyển Quân đã lạnh xuống, Lương Uyển Quân trước đây chưa từng chịu đựng bất kì lời đồn đãi vô căn cứ nào, nghe được mấy lời nói kia, sau đó nhìn lấy Phương Tú Mẫn nói: “Phương Tú Mẫn, em nói vậy là có ý gì?!”
“Chị à, có ý gì là có ý gì chứ… Em có nói gì đâu!” Phương Tú Mẫn bĩu môi cũng không cho là mình nói có gì không đúng.
“Em mới vừa nói cái gì chị đều nghe được!” Lương Uyển Quân hô hấp có chút khó khăn, bà đã không thể nhịn được nữa rồi, dù sao Diệp Oản Oản cũng là con gái của bà, cho dù có chỗ nào không tốt, nhưng trên đời này làm gì có người mẹ nào có thể dễ dàng tha thứ cho người khác nói con trai cùng con gái mình không phải là người tốt cơ chứ!
Mấy người bên kia nói vợ chồng bọn họ cái gì cũng được, Lương Uyển Quân đều có thể nhịn xuống nhưng duy nhất chỉ chuyện hạ nhục con gái của bà thì bà không thể nhẫn nhịn được!
“Chị, Tú Mẫn chính là người miệng thẳng tâm nhanh mà thôi, thật ra thì cô ấy không có ác ý…” Mắt Lương Gia Hào thấy sắc mặt của Lương Uyển Quân không đúng, liền vội vàng giảng hòa.
“Bọn em… Làm sao có thể như vậy được chứ?…” Lương Uyển Quân nhìn em trai mình đang một mực cố gắng giảng hòa, âm thanh khẽ run.
Diệp Y Y ngồi ở một bên ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Uyển Quân cùng Phương Tú Mẫn đang tranh chấp, trên vẻ mặt đoan trang ưu nhã lại mơ hồ lộ ra một nụ cười.
“Nhà chúng tôi như thế nào?!” Bỗng nhiên, Lương Thi Hàm đang ngồi ở trước người Diệp Y Y đứng dậy nói: “Cô với dượng ăn của nhà ba tôi, ở cũng nhà ba tôi, mấy năm nay, nếu không phải là ba mẹ tôi có lòng tốt nuôi hai người thì hai người đã sớm lưu lạc nơi đầu đường góc chợ rồi! Con gái của mình có đức hạnh gì, tự trong lòng cô dượng chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Diệp Oản Oản vốn chính là tiểu thái muội, dáng dấp xấu xí như vậy không học vấn lại không nghề nghiệp, chẳng lẽ không để cho người ta nói sao…”
“Thi Hàm, tại sao con lại nói chị Oản Oản của con như vậy được?!” Lương Gia Hào trợn mắt nhìn Lương Thi Hàm một cái.
“Ba! Con nói không sai, huống chi, con cùng Oản Oản là đồng học, dựa vào cái gì không thể nói chứ, chị ta nếu thật sự có bản lãnh thì để cho chị ta tới đem ba mẹ mình đón đi đi a, suốt ngày ăn uống tại nhà chúng ta vậy thì tính như thế nào đây? Chúng ta nuôi ba mẹ chị ta nhiều năm như vậy, ba xem mấy người nhà bọn họ có một chút ý tứ cảm ơn nào sao?
Nhiều năm như vậy, nếu không phải là bởi vì bọn họ thì ba và mẹ cũng sẽ không cãi nhau!” Lương Thi Hàm không nhường nửa bước, trong lòng đối với một nhà Diệp Thiệu Đình sớm đã chán ghét tới cực điểm.
Lương Gia Hào nhìn Lương Thi Hàm bên cạnh Diệp Y Y, đối với với con gái bảo bối của mình quả thực có một chút bất đắc dĩ.
Cuối cùng, Lương Gia Hào thở dài một tiếng không muốn nhiều lời nữa.
Lương Uyển Quân đối mặt với chỉ trích của Lương Thi Hàm, chỉ có đau kiệt liệt nhấm lại hai mắt trong lòng đau đớn vô cùng.
Diệp Mộ Phàm hai quả đấm nắm chặt nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt trong lòng đè nén đến cực hạn.
Giờ phút này, khách khứa mấy bàn bên cạnh đưa ánh mắt khác thường nhìn về hướng bên này.
Lương Thi Hàm nhìn về phía mấy người nhà Diệp Thiệu Đình trầm mặc xuống, cười lạnh nói: “Nếu như là ba mẹ của tôi, tôi chắc chắn sẽ không để mặc ba mẹ mình mà chẳng quan tâm gì như vậy đâu.”
“Thi Hàm, vậy con sẽ làm thế nào?” Phương Tú Mẫn giống như là cố ý hỏi lại.
“Khẳng định là sẽ cố gắng kiếm tiền, cho ba mẹ mình một ngôi nhà cố định, dù như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không để cho ba mẹ mình ở trong nhà người khác mấy năm như vậy được, có nhà rồi sẽ không gây thêm phiền toái cho người khác được nữa.” Lương Thi Hàm trả lời như đó là chuyện đương nhiên.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc