Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 147

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Một là người có tiền đồ thật tốt ngôi sao tương lai mới – Lâm Hạo, một là một người suốt ba năm không có tác phẩm nào thành công đã sớm bị người khác quên lãng tại xó xỉnh – Lạc Thần người như anh ta…
Bất kể là ai đều sẽ biết nên lựa chọn thế nào…
Anh ta sớm phải biết… Sớm nên biết…
Chu Văn Bân nói không sai… Toàn bộ Hoàn Cầu này… Ai dám muốn anh ta cơ chứ… Ai sẽ muốn anh ta…
Anh ta đời này… Cũng sớm đã xong rồi…
Chu Văn Bân thấy đối phương đồng ý, âm thầm lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, sách, bất quá là một nghệ sĩ nhỏ hạng ba thôi mà đã liền thỏa hiệp rồi, Diệp Bạch này tính ra cũng có chút kiến thức.
Chu Văn Bân giọng nói ngạo nghễ, giọng nói bố thí nói: “Nếu là người đại diện cũng không ý kiến, vậy chuyện kia cứ quyết định như vậy đi, tôi sẽ để cho người khác đem hợp đồng của Lâm Hạo lấy tới đổi cho cậu nha!”
“Chậm đã!” Diệp Oản Oản lại cắt đứt lời nói của Chu Văn Bân.
Chu Văn Bân cau mày, tựa như có bất mãn “Làm sao cậu còn có yêu cầu gì khác hả?”
Diệp Oản Oản tự tiếu phi tiếu hướng về Chu Văn Bân nhìn một cái, trong con ngươi sáng chói thoáng qua một tia nhìn bằng nửa con mắt cùng khinh miệt “Đổi người tự nhiên có thể, chẳng qua là, Chu tổng giám, Lâm Hạo sợ là không đủ tư cách đâu nếu ngài muốn đổi… Liền lấy Cung Húc để đổi đi!”
Nghe xong, Chu Văn Bân ngẩn người một chút mới phản ứng lại được điều mà Diệp Bạch nói cái gì, ngay sau đó đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng tại chỗ giận dữ hét lên: “Diệp Bạch! Khẩu khí của cậu cũng thật là lớn nha! Thật sự cho rằng tôi không dám làm gì cậu sao, Chử tổng ngài nghe được lời tiểu tử này nói rồi chứ cậu ta chính là cố ý gây chuyện mà!”
Lại là một tên không biết điều, cậu ta lại dám lấy Cung Húc người nghệ sĩ đang nổi tiếng nhất dưới tay ông ta so với một tay nghệ sĩ hạng ba như Lâm Hạo, rồi còn muốn ςướק lấy Cung Húc của ông ta nữa sao!
Quả thật là quá cuồng vọng mà!
Đừng nói là Chu Văn Bân, ngay cả Lạc Thần chính tai mình nghe thấy đều ngẩn ra một lúc, một đôi con ngươi sạch sẽ mờ mịt tràn đầy không cách nào tin tưởng được điều mình vừa nghe là chính xác…
Sắc mặt của Diệp Oản Oản lại không thay đổi chút nào, liên tục cười lạnh mà mở miệng nói: “Tôi thực sự không biết người gây chuyện hiện giờ rốt cuộc là ai đây Chử tổng, ngài đã chính miệng mình hạ lệnh, để cho tất cả mọi người ở Quang Diệu phối hợp với công tác của tôi…”
Nói tới chỗ này, trong nháy mắt ánh mắt thờ ơ của Diệp Oản Oản tiêu tan, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên hướng về Chu Văn Bân bắn tới, nghiêm nghị mà mắng: “Nhưng Chu tổng giám ông ấy thì sao chẳng lẽ ông ấy không phải là người của truyền thông Quang Diệu sao, không phải là thuộc hạ của Chử tổng à, hay Chu tổng giám ông cho rằng là Quang Diệu chính là thiên hạ của ông, ông có thể thay Chử tổng một mình đơn độc đưa ra quyết định, vì vậy lời nói của Chử tổng ông đều không coi vào đâu rồi nhiều lần muốn ngăn trở người khác làm việc, đúng không?!”
Diệp Oản Oản dĩ nhiên sẽ không nói chuyện Chu Văn Bân ૮ưỡɳɠ éρ Lạc Thần, bởi vì cô biết có nói cũng vô ích mà thôi.
Một là người đại diện kim bài, một là nghệ sĩ không có chút giá trị nào cả, Chử Hồng Quang sẽ đứng về phía người nào mọi người đều đã rõ ràng, ở trong giới giải trí loại chuyện như thế này là quá bình thường, nếu cô làm không cẩn thận còn có thể bị Chu Văn Bân đánh ngược một cái nói là Lạc Thần chủ động câu dẫn ông ta.
Cho nên cô phải lấy thứ mà Chử Hồng Quang để ý nhất. Đó chính là thứ gì đây?
Chỉ có quyền uy và địa vị của ông ta mà thôi.
Tư thế bây giờ của Chu Văn Bân tựa như phiên vương cách xa kinh thành, cố thủ ở đất phong, cầm binh tự cao tự đại.
Mà ở trong giới giải trí, kiêng kỵ nhất chính là người đại diện tự tạo cho mình bè phái lớn, đã có biết bao nhiêu công ty giải trí có thực lực cường thịnh cũng là bởi vì người đại diện trốn đi đồng thời lại mang theo nhóm lớn nghệ sĩ thủ hạ của mình mà ngay trong một đêm phân băng chia rẽ, công ty phá sản sụp đổ hoàn toàn…
Nghe đối phương nói một tràng tiếng chất vấn, trong con ngươi của Chu Văn Bân dần dần hiện lên một tia hốt hoảng, lạnh giọng nổi giận nói: “Diệp Bạch! Cậu bớt ở chỗ này khích bác ly gián đi! Tôi nói qua lời như vậy lúc nào cơ chứ?”
Phải biết điều mà Chử Hồng Quang kiêng kỵ nhất chính là có người khiêu chiến quyền uy của ông ta, muốn thoát khỏi sự khống chế của ông ta.
Quả nhiên, trong video Chử Hồng Quang đã bắt đầu thay đổi sắc mặt.
Cho dù Chử Hồng Quang biết rõ Diệp Bạch chính là cố ý khích bác ly gián nhưng lời nói của Diệp Bạch ông ta nghe vẫn hiểu được.
Khoảng thời gian này Chu Văn Bân đúng là có chút quá đáng, nhiều lần không đem ông ta là chủ tịch công ty này coi ra gì, ông ta thậm chí còn nghe nói, Chu Văn Bân cùng người của tập đoàn Diệp thị âm thầm tiếp xúc qua lại…
Nghĩ tới đây, Chử Hồng Quang rốt cuộc mở miệng nói: “Văn Bân, cậu đem thủ tục còn có hợp đồng giao ra đi, chuyện này tôi đã quyết định rồi không cần bàn cãi gì nữa.”
“Nhưng là, Chử tổng…”
Sắc mặt của Chử Hồng Quang đột nhiên âm trầm xuống: “Làm sao hiện tại ngay cả một nghệ sĩ nhỏ tôi đều không có quyền điều động được sao nếu cậu không nguyện ý vậy liền đem Cung Húc đổi cho người đại diện Diệp đi!”
Lại có thể nói ra được những lời này, có thể thấy Chử Hồng Quang thực sự đã tức giận lắm rồi.
“Sao lại thế… Chử tổng tôi không phải là có cái ý này… Tôi… Tôi liền đi sắp xếp đây…” Để tránh tiếp tục chọc giận Chử Hồng Quang, Chu Văn Bân chỉ có thể nhượng bộ.
Chử Hồng Quang lạnh giọng rên lên một tiếng, cúp cuộc gọi video.
Xem ra, đem Diệp Bạch qua đó là đúng, nếu ở Quang Diệu tiếp tục để cho Chu Văn Bân một mình độc quyền chiếm lĩnh như vậy dù sao đó cũng không phải là dấu hiệu tốt lành gì, một khi Chu Văn Bân có dị tâm, toàn bộ Quang Diệu cơ hồ đều sẽ bị móc sạch.
Nhưng tiểu tử tên Diệp Bạch này còn quá trẻ khí thịnh, hành động theo cảm tính quá nhiều, vì muốn lấy người kêu là Lạc Thần kia mà ngay trước mặt Chu Văn Bân nói chuyện thẳng thắn như vậy, thật sự là đáng chú ý, cậu ta có thể kềm chế được Chu Văn Bân trong một khoảng thời gian đây.
Kết thúc cuộc gọi video xong, Chu Văn Bân hung tợn gọi điện thoại, để cho trợ lý cùng luật sư qua tới xử lý tiếp nhận những công việc có liên quan tới Lạc Thần.
Thời điểm ký tên, ánh mắt của Chu Văn Bân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản quả thật là hận không thể đưa cô đi ăn tươi nuốt sống.
Đáng ૮ɦếƭ, thịt vịt đã đến miệng rồi còn bị bay đi!
Toàn bộ họp đồng của Lạc Thần được chuyển tới danh nghĩa của cô đều đã được xử lý xong sau đó, Diệp Oản Oản cầm lấy họp đồng quơ quơ, câu môi đứng lên nói “Chu tổng giám, đa tạ!”
Sự tình phát sinh đến mức này thật sự là quá đột ngột, cho đến khi trong họp đồng mới ký xuống tên của mình, Lạc Thần vẫn như cũ có chút chưa tỉnh hồn lại được, nhìn thấy Diệp Bạch đã xoay người rời đi, mới chợt thanh tỉnh lại, theo bản năng liền đi theo cô.
Mới vừa bước chân ra khỏi phòng, sau lưng liền truyền tới âm thanh âm trầm của Chu Văn Bân: “Lạc Thần, cậu tốt nhất là suy nghĩ cho kỹ càng đi! Cậu thật sự muốn làm với người đại diện này, chưa dứt sữa lại không có chút tư chất nào như vậy sao?”
Bước chân của Lạc Thần dừng lại một chút, bất quá chỉ một giây, liền theo phương hướng của Diệp Bạch mà đi…
“Phanh ——” một tiếng vang thật lớn, trong phòng làm việc truyền tới âm thanh đạp ngã bàn của Chu Văn Bân.
Trong công ty đứa trẻ thuận mắt ông ta còn lại rất nhiều, ông ta muốn chơi ai bộ dáng gì không có cơ chứ
Lạc Thần đều đã hai mươi mốt tuổi rồi, đã sớm không thể so được với năm đó, ông ta chẳng qua chỉ là bởi vì không chiếm được nên mới một mực nhớ nhung nhất định phải đoạt tới tay, ai biết được tiểu tử này lại có thể không biết phải trái như vậy cơ chứ!
Được! Rất tốt! Ông ta ngược lại muốn nhìn một chút xem nếu Lạc Thần đi theo Diệp Bạch có thể có được loại kết quả gì!
Trong phòng làm việc ở lầu hai.
Dù sao cũng là Chử Hồng Quang tự mình đưa người xuống, ngoài mặt vẫn là phải làm đúng mức, phòng làm việc của Diệp Oản Oản mặc dù không có lớn hay xa hoa như Chu Văn Bân, nhưng điều kiện cũng tương đối khá, rộng rãi giản lược, ánh sáng quang đãng đầy đủ.
“Tự mình xử lý một chút đi” Diệp Oản Oản từ trong một cái trong ngăn kéo lôi ra một cái hòm thuốc.
Lạc Thần vùi đầu xuống, không nói một tiếng nào tự mình rửa sạch vết thương cho chính mình, sau đó đơn giản tại chỗ băng bó lại vết thương một chút.
Diệp Oản Oản kéo ghế ra, ngồi trước bàn làm việc, ung dung thản nhiên mà quan sát người đàn ông trước mắt một cái.
Nói là đàn ông, cô ngược lại cảm thấy dùng từ thiếu niên càng thích hợp hơn.
Bởi vì giờ khắc này Lạc Thần mà cô nhìn thấy cũng giống như người trong hình ba năm trước đây người thiếu niên kia cơ hồ không có chút nào khác biệt hết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc