Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Nhi*p Vô Danh bên cạnh, nhưng trong lòng thì âm thầm chửi thề.
Với sự lý giải của mình đối với Nhi*p Vô Danh, nói hắn không có tiền, chuyện này là không thể nào...
Không nói đến Nhi*p Vô Danh từ nhỏ đã tinh thông lừa gạt, chỉ riêng bản tính thích kiếm lời, một phân tiền có thể kiếm ra được mười khối tiền, coi như là tiết kiệm cũng có thể dư ra được cả mớ! Làm sao sẽ có thể không có tiền?
"Đội trưởng, anh không có tiền, nhất định có thứ khác đi?" Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Nhi*p Vô Danh, thử hỏi dò.
Nghe Thần Hư Đạo Nhân nói vậy, khóe miệng Nhi*p Vô Danh khẽ nhếch lên, mặt đầy tự tin: "Cậu nói vậy coi như cũng đúng!"
"Đội trưởng, rốt cuộc anh có cái gì?" Thần Hư Đạo Nhân lập tức tỉnh táo hẳn lên.
Sau một hồi yên lặng, lúc này Nhi*p Vô Danh mới nói: "Tôi có khát vọng."
"Đội trưởng, anh nhìn xem lúc này trời đã không còn sớm nữa, chúng tôi còn có chút việc còn chưa xử lý xong... Như vậy đi, lần sau lại nói chuyện, lần sau tôi mời anh ăn cơm." Thần Hư Đạo Nhân cười nói.
Lúc này, Nhi*p Vô Danh liếc Thần Hư Đạo Nhân mấy lần: "Tôi hiểu rồi, cậu đang gợi ý tôi... mời cậu ăn cơm."
Thần Hư Đạo Nhân: "..." Hắn đưa ra gợi ý lúc nào chứ?
"Gần đây có một thành phố." Một bên, Lăng Miểu nhẹ giọng nói: "Đúng lúc tôi cũng có một số vấn đề muốn thỉnh giáo hai vị."
"Mỹ nhân cũng đã mở lời, đi thôi!" Nhi*p Vô Danh một tay nhấc Nhất Chi Hoa lên.
"Ồ, cô ấy không phải là cô họ của anh sao?" Nhất Chi Hoa mặt đầy hiếu kỳ.
"Là cô họ tôi thì sao?" Nhi*p Vô Danh hỏi ngược.
"Là cô họ anh, anh không gọi cô ấy là cô họ, mà lại gọi là mỹ nhân?" Nhất Chi Hoa nói.
"Này, cô họ tôi không đẹp sao?" Nhi*p Vô Danh hỏi ngược lại.
"Đẹp thì có đẹp..."
"Vậy thì nói gì nữa!"
Nhất Chi Hoa: "..." Nói thì nói vậy, nhưng sao vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
...
Tới gần chạng vạng tối, mấy người cuối cùng cũng tới được thành phố ở gần đó.
"Nói đi, ăn cái gì, hôm nay tôi mời khách." Nhi*p Vô Danh nói đầy hào khí.
"Đội trưởng, không bằng chúng ta đi ăn..."
Còn không đợi Thần Hư Đạo Nhân nói xong, Nhi*p Vô Danh bỗng nhiên chỉ vào một quán ăn nhỏ ven đường: "Tôi mời các cậu ăn cơm chiên trứng được chứ? Mỗi người một quả trứng chiên, lại nói chủ tiệm cho một phần cơm thêm."
Thần Hư Đạo Nhân: "..."
Nhất Chi Hoa đưa mắt liếc nhìn Nhi*p Vô Danh: "Anh cũng quá keo rồi đi! Coi như là chúng tôi đồng ý ăn cơm chiên trứng, mỹ nhân bên cạnh anh cũng chưa chắc muốn ăn đâu!"
"Cơm chiên trứng thì đã sao? Cô họ xinh đẹp của tôi chưa bao giờ kén ăn." Nhi*p Vô Danh lạnh giọng cười một tiếng, chợt nhìn về phía Lăng Miểu: "Cô họ xinh đẹp, em muốn ăn cơm chiên trứng với dưa muối không?"
Nghe hỏi, Lăng Miểu lắc đầu một cái: "Bốn ngày liên tiếp anh cho em ăn cơm chiên trứng với dưa muối rồi, đổi khẩu vị một chút đi."
Ăn cơm chiên trứng và dưa muối bốn ngày?
Nhất Chi Hoa và Thần Hư Đạo Nhân trố mắt nhìn nhau, mặt đầy mộng bức.
"Hic, đội trưởng, không bằng chúng ta đi ăn món Âu đi, chi bằng để Nhất Chi Hoa mời." Thần Hư Đạo Nhân nhìn về phía Nhi*p Vô Danh đề xuất.
"Hả, cái gì?" Nhất Chi Hoa trợn to cặp mắt: "Dựa vào cái gì bắt tôi mời, các người chơi bùn lớn lên, thật vất vả nhiều năm như vậy mới gặp lại nhau! Để cho một người ngoài như tôi mời khách, các người có cần thể diện không? Có biết xấu hổ, ngại ngần hay không?"
"Cậu xem lại lời mình nói mà xem, đều là người trong giang hồ, không quan tâm những thứ lễ nghi phiền phức kia, chủ yếu là cao hứng, ai mời đều được! Tôi không thèm để ý." Nhi*p Vô Danh cười nói.
"Tôi để ý!" Nhất Chi Hoa nói thẳng.
"Được rồi, để em mời khách." Sau một hồi, Lăng Miểu lên tiếng nói.
"Đừng đùa, anh không mời nổi sao, không cần em mời đâu!" Nhi*p Vô Danh cau mày nói, sau đó liếc nhìn Thần Hư và Nhất Chi Hoa một cái, cười lạnh nói: "Hai người kia thật sự quá keo kiệt mà."
Nhất Chi Hoa: "..."
Thần Hư Đạo Nhân: "..."
Rõ ràng là chính Nhi*p Vô Danh chủ động nói mời cơm, bây giờ lại nói hai người bọn họ keo?
Rất nhanh, mấy người tìm tới một nhà hàng món Âu giá cả bình dân.
Sau khi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đưa mấy tờ thực đơn cho đám người Nhi*p Vô Danh.
"Đội trưởng, tôi ăn thịt bò bít tết... gan ngỗng kiểu Pháp, súp đặc, và cả salad trộn." Thần Hư Đạo Nhân gọi món.
"Tôi cũng giống vậy." Nhất Chi Hoa nói.
"Ăn thịt bò bít tết gì cơ, ăn gan ngỗng gì cơ, không tốt cho sức khỏe có biết không? Người tập võ chúng ta, lưỡi đao liếm máu, nhất định phải ăn uống thanh đạm một chút! Lỡ như lúc đang giao thủ với kẻ địch, bị đau bụng, thì biết làm sao bây giờ?" Nhi*p Vô Danh hơi nhíu mày, chợt nhìn về phía nhân viên phục vụ: "Vậy đi, cậu cho bọn họ một dĩa cơm chiên trứng, một dĩa dưa muối."
Nhất Chi Hoa: "..."
Thần Hư Đạo Nhân: "..."
Lăng Miểu: "..."
Thần sắc nhân viên phục vụ có chút nhăn nhó: "Tiên sinh, chỗ chúng tôi là nhà hàng món Âu, không có cơm chiên trứng và dưa muối. Thịt bò bít tết ở nhà hàng chúng tôi rất không tồi, hay là ngài thử xem?"
"Vậy cậu cho bọn họ hai phần salad trộn!" Nhi*p Vô Danh nói.
"Tiên sinh, ngài xác định chỉ gọi hai phần salad trộn sao?" Nhân viên phục vụ nhìn Thần Hư Đạo Nhân và Nhất Chi Hoa một cái, chợt hướng về Nhi*p Vô Danh hỏi.
"Đúng vậy." Nhi*p Vô Danh trả lời.
"Được, vậy ngài và quý cô này muốn gọi món gì đây?" Nhân viên phục vụ tiếp tục hỏi.
"Cho vị mỹ nhân này một phần thịt bò bít tết, gan ngỗng kiểu Pháp, salad trộn, súp đặc, và đồ ngọt tráng miệng. Cho tôi một phần thịt bò bít tết." Nhi*p Vô Danh nói.
Thần Hư Đạo Nhân: "..."
Nhất Chi Hoa: "..."
Vừa mới nói không tốt cho sức khỏe đấy? Vừa mới nói ăn xong sợ đau bụng đấy?
"Vậy... về đồ uống, mấy vị có muốn uống rượu không?" Phục vụ viên hỏi.
"Đội trưởng, chúng ta đã nhiều năm không gặp như vậy, không nói nhiều, nhất định là phải uống rượu nha!" Thần Hư Đạo Nhân vội vã nói.
"Ừm, cậu nói có đạo lý! Như vậy đi, chúng tôi gọi loại rượu ngon nhất, sang nhất, đắt tiền nhất." Nhi*p Vô Danh gật đầu một cái.
"Tiên sinh, chỗ chúng tôi loại rượu đắt tiền có không ít, không biết anh muốn uống loại rượu nào?" Nhân viên phục vụ cười nói.
"Cho chúng tôi hai bình rượu Mao Đài, lấy loại ngon nhất, chọn loại đắt tiền nhất!" Nhi*p Vô Danh vung tay lên.
Nghe Nhi*p Vô Danh nói vậy, khóe miệng nhân viên phục vụ hơi co rúm lại: "Thật có lỗi tiên sinh, nơi này của chúng tôi không có Mao Đài."
"Không có Mao Đài?" Nhi*p Vô Danh thở dài: "Cái này các người cũng không có, cái kia cũng không có, có tiền mà không tiêu được, còn làm ăn gì nữa!"
"Hết sức xin lỗi, tiên sinh, nhưng chỗ chúng tôi là nhà hàng Âu... Rượu vang có được không?" Phục vụ viên hỏi.
"Chờ chút." Nhi*p Vô Danh cầm lấy menu, lật tới trang rượu, sau khi nhìn một lát, nói: "Được rồi được rồi, rượu vang thì rượu vang! Cho tôi một bình Louis XIII sản xuất năm 1874."
Trên mặt của nhân viên phục vụ nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Tiên sinh, không có."
"Vậy thì lấy một chai vang đỏ Chateau Lafite cổ kiền năm 1787." Nhi*p Vô Danh nói.
Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ tản đi: "Tiên sinh, loại rượu ngài gọi này, sợ rằng còn đắt hơn cả nhà hàng chúng tôi, chúng tôi thật sự không lấy ra được."
"Không có gì cả! Làm ăn kiểu gì vậy!" Nhi*p Vô Danh sắc mặt không vui: "Cho 4 ly nước lọc!"
"Tiên sinh, thật sự xin lỗi." Nhân viên phục vụ thở dài nói.
"Xin lỗi liền coi như xong à? Như vậy đi, các người tặng miễn phí 2 suất ăn đi, coi như lời xin lỗi." Nhi*p Vô Danh nói.
"Đội trưởng, hay là để tôi mời..." Thần Hư Đạo Nhân mặt đầy mộng bức nhìn về phía Nhi*p Vô Danh.
"Đùa gì thế! Tôi đã nói tôi mời, đương nhiên, nếu như cậu thực sự muốn mời, thì cậu cứ trả tiền cũng được." Nhi*p Vô Danh nhìn về phía nhân viên phục vụ: "Cho vài bình rượu ngon nhất của quán, sau đó lấy cho riêng tôi thêm một phần thịt bò bít tết, một phần gan ngỗng, súp đặc, món tráng miệng. Cậu ta mời!"