"Chửi mắng các ngươi thì đã sao, kẻ ngươi dẫn theo chính là một thằng chó ૮ɦếƭ, thứ hèn nhát, phế vật!" Bàn Đôn cười lạnh.
"Haizz..." Nhi*p Vô Danh thở dài, hướng về rừng cây nhỏ phía sau nói: "Thúc thúc, xin mời đi ra đi!"
Một giây kế tiếp, một người đàn ông cầm nịt da trong tay, từ phía sau nhanh chân bước ra ngoài.
Sau khi nhìn thấy ông ta, toàn thân Bàn Đôn run lên, gương mặt nhất thời biến sắc.
Làm thế nào Bàn Đôn cũng không nghĩ ra, người mà Nhi*p Vô Danh dẫn theo... lại là cha hắn...
Nhìn Bàn Đôn bị người đàn ông cầm dây nịt da đuổi trốn khắp nơi, Nhi*p Vô Danh móc hạt dưa từ trong túi ra: "Thúc thúc đừng khách khí, trẻ con thì phải dạy từ nhỏ! Nhỏ như vậy đã học đòi hẹn đánh nhau rồi, lớn lên còn thế nào nữa? Muốn sau này không bị đánh ૮ɦếƭ, phải giáo dục từ sớm."
"Tiểu súc sinh, mới bây lớn đã học đòi hẹn đánh lộn rồi! Không học vấn không nghề nghiệp, đưa ngươi đi học lại dám cúp cua?"
Người đàn ông cầm dây nịt da trong tay, đầy тһô Ьạᴏ quất thẳng vào người Bàn Đôn.
"Úi úi... Cha, con không dám... á á, con cũng không dám nữa..." Trong miệng Bàn Đôn truyền ra từng tiếng kêu rên, trên người đã bị dây nịt da quất trúng mấy lần.
"Ngươi xem hôm nay lão tử thu thập ngươi như thế nào, để cho ngươi khắc cốt ghi tâm dài dài!" Ông bố gằn giọng, một bộ ngữ khí hận rèn sắt không thành thép.
Đám “đồng bọn” được Bàn Đôn mang tới, từng tên hai mắt nhìn nhau, trợn mắt há mồm. Không một ai có thể ngờ được, cái tên Nhi*p Vô Danh chủ động hẹn đánh nhau kia, da mặt lại sẽ có thể dày đến loại trình độ này, lại có thể gọi người lớn, hơn nữa lại còn gọi... cha!
Rõ ràng là hắn hẹn đánh lộn trước có được hay không? Làm sao lại vô sỉ tới mức này vậy hả!
Cách đó không xa, Nhi*p Vô Danh cắn hạt dưa, bỏ vào trong miệng, nói: "Hic, thật là chán ngán, còn nhỏ tuổi không lo học hành cho tốt, lại đi học theo người xấu! Lấy người xấu làm gương, sau này trưởng thành cũng là sâu mọt của xã hội. Thúc thúc, con của chú ép buộc cháu, bảo cháu giới thiệu cô họ của mình cho hắn làm quen. Cháu không nguyện ý hắn liền chửi cháu, còn đánh cháu..."
Bàn Đôn vốn muốn nói gì, nhưng ngay lập tức lại ăn một nịt, chỉ có thể tiếp tục chạy trối ૮ɦếƭ.
"Hic, không chỉ là như thế, mỗi ngày bà cô cháu đưa cho cháu một ít tiền mua đồ ăn, đều bị hắn đoạt đi, nói cái gì mà nộp phí bảo kê cho hắn... Cháu không đưa tiền cho hắn, hắn liền đánh cháu, nhiều lần đánh cháu khóc..." Nhi*p Vô Danh thở dài.
Bàn Đôn vừa gào thét bi thương vừa hung tợn nhìn Nhi*p Vô Danh chằm chằm. Con mịa nó, thằng ranh con này rõ ràng là lừa tiền của mình mới đúng...
"Cha, là nó lừa tiền của con..." Bàn Đôn la lớn.
Nhưng mà, vừa dứt lời, người đàn ông lại quất một nịt da lên lưng của Bàn Đôn: "Còn học nói láo đúng không? Ngươi xem người ta mới bây lớn, ngươi bao lớn? Ngươi nói người ta lừa tiền ngươi, xem lão tử hôm nay không quất ૮ɦếƭ ngươi!"
Bàn Đôn khóc không ra nước mắt, mặt đầy oan ức.
"Còn buộc Vô Danh hẹn cô họ nó ra gặp đúng không? Thằng khờ, ngươi muốn làm gì, ngươi muốn lên trời sao? Ngươi năm nay mới bao lớn!" Người đàn ông càng nói càng giận, vung nịt da lên, tiếp tục đuổi theo Bàn Đôn.
Ước chừng sau nửa giờ đánh cho Bàn Đôn bầm dập, người đàn ông mới đem dây nịt bị đánh tét vất sang một bên, đi tới bên cạnh Nhi*p Vô Danh: "Thằng mập nhà chú ςướק của cháu bao nhiêu tiền?"
"Ừm... Thật ra thì cũng không có bao nhiêu, chỉ là tiền bà cô cháu đưa cháu mua thức ăn mỗi ngày... Đại khái... nhiều như thế này này..." Nhi*p Vô Danh đưa ra mấy ngón tay.
"Thật ngoan, còn nhỏ tuổi đã biết giúp đỡ làm việc nhà, còn có thể tự mình đi mua thức ăn." Người đàn ông liếc Bàn Đôn nhà mình, bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đây là tiền thúc thúc trả lại cho cháu, sau này nếu nó lại khi dễ cháu, cứ tới nói với chú!" Người đàn ông nói.
"Vâng, tạ ơn thúc thúc!" Nhi*p Vô Danh gật đầu liên tục.
"Anh đi khắp phố phường, kiếm được không ít tiền, đừng ai cản anh đây, để anh kiếm nhiều một chút..."
Nhi*p Vô Danh nhìn tiểu Bàn Đôn bị cha của mình đánh một trận thê thảm, dường như tâm tình không tệ, nhận lấy tiền cha tiểu Bàn Đôn cho mình, khe khẽ hát một bài trong miệng, đầy vui vẻ trở về nhà.
Xa xa, Lăng Miểu đã sớm âm thầm đi theo Nhi*p Vô Danh tới rừng cây nhỏ, sau khi nhìn thấy tình cảnh vừa rồi, cũng không biết nên nói gì. Nhi*p Vô Danh xuất hiện, thực sự đã giúp nàng thấy được một thế giới mới.
Sau chuyện này, thiếu niên mười mấy dặm chung quanh, không ai không biết Nhi*p Vô Danh, cũng không còn có ai nguyện ý đi trêu chọc cậu ta.
...
"Bà cô Lăng, bà thấy cháu chạy nhanh không?"
Bên trong biệt thự, Nhi*p Vô Danh dùng hết tốc độ chạy tới chạy lui.
"Nhanh." Nghe tiếng, bà Lăng bưng khay trái cây đặt ở trên bàn trà.
"Võ công của cháu, đã đạt đến đỉnh phong, cháu là vô địch rồi!" Nhi*p Vô Danh cười nói.
Nhi*p Vô Danh vừa dứt tiếng, Lăng Miểu và bà Lăng mặt đầy mộng bức. Con gà cùi bắp này, từ lúc nào lại vô địch rồi vậy hả?
"Không phải là cháu chỉ chạy nhanh một chút thôi sao?" Bà Lăng mở miệng nói.
Nhi*p Vô Danh nhìn về phía bà Lăng, khẽ mỉm cười, mặt đầy cao thâm khó dò: "Võ công thiên hạ, chỉ có nhanh là không phá được!"
Bà Lăng: "..."
Lăng Miểu: "..."
Cuộc sống như thế, kéo dài không biết bao lâu. Nhi*p Vô Danh lại có thể càng ở lâu càng quen thuộc, thậm chí, còn vô cùng hưởng thụ.
Thoáng cái đã rất nhiều năm.
Một vùng đất hoang vu nào đó.
Chàng trai tướng mạo tuấn tú, thân hình cao lớn, một thân đồ thể thao.
Cô gái thần sắc lạnh tanh, tựa như không thích nói cười, khí chất như sông băng, phảng phất như nữ thần cao cao tại thượng, khiến người ta không dám tùy tiện tiếp cận.
"Lăng Miểu, em nói xem bà cô Lăng nghĩ như thế nào, để cho chúng ta đánh cái đám lính đánh thuê chó má gì đó? Đánh lính đánh thuê thì coi như xong đi, lại còn không trả tiền nữa cơ đấy? Xem chúng ta như lao động không công sao?" Nhi*p Vô Danh than phiền.
Lăng Miểu nhìn Nhi*p Vô Danh một cái: "Nếu như anh không thích, có thể trở về."
"Vậy không được! Trở về bà cô Lăng còn không đấm ૮ɦếƭ anh sao? Thôi cứ vậy đi! Sau khi làm xong đơn hàng này, nhất định anh sẽ khiến bà ấy trả tiền công cho anh." Sau một hồi trầm tư, Nhi*p Vô Danh mở miệng nói.
...
"Một nam một nữ kia, sẽ không phải là lính đánh thuê do người phụ nữ kia mời tới đấy chứ?"
Xa xa, hai chàng trai mi thanh mục tú, hướng về Nhi*p Vô Danh và Lăng Miểu quan sát.
"A Di Đà Phật, theo bần tăng thấy, hẳn là như vậy rồi." Chàng trai mặc trang phục đạo gia, mở miệng nói.
"Quản bọn họ có phải hay không, trước cứ Gi*t ૮ɦếƭ! Gã thanh niên kia tướng mạo cũng không tệ lắm... Hừ, cậu xem cô gái bên cạnh hắn, nhìn liền biết chính là một ả hồ ly tinh, đồ lẳng lơ, một con hàng chỉ biết câu dẫn đàn ông! Phải khiến ả ta sống không bằng ૮ɦếƭ!" Một gã thanh niên khác mặc áo đỏ rực nói.
"A Di Đà Phật, hẳn là vì cậu thấy người ta đẹp đi?" Đạo nhân cười nói.
"Đánh rắm! Cô ta đẹp chỗ nào? So với tôi, không bằng một phần vạn." Chàng trai mặc đồ đỏ cười lạnh.
Dứt lời, thanh niên áo đỏ trong nháy mắt chạy như bay tới bên cạnh Nhi*p Vô Danh và Lăng Miểu.
"Đường này là tôi mở, cây này là tôi trồng, muốn từ đường này qua, để lại mạng mình trước!" Thanh niên áo đỏ nói đầy nghiêm túc.
"Cậu là ai?"
Nhi*p Vô Danh liếc gã đàn ông áo đỏ một cái.
"Ngay cả danh hiệu của tôi đều chưa từng nghe qua? Trong vạn bụi rậm có một bông hoa!" Thanh niên đồ đỏ nói.
"Cậu họ Vạn... tên là Bụi-Rậm-Một-Bông-Hoa?" Nhi*p Vô Danh hiếu kỳ hỏi.
"Lão nương tên là Nhất Chi Hoa!" Thanh niên đồ đỏ quát lên.
"Ồ, Nhất Chi Hoa, vậy cậu có chuyện gì?" Nhi*p Vô Danh hỏi.
"Đường này là tôi mở, cây này là tôi trồng, muốn từ đường này qua, để lại mạng mình đi!" Nhất Chi Hoa lặp lại một lần.
Lúc này, Nhi*p Vô Danh hướng về bốn phía quan sát: "Ở đây cũng không có cây mà?"