Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1248

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Bảo vệ nó?" Nhi*p Vô Danh cười lạnh một tiếng: "Đợi tôi lợi hại rồi, tôi sẽ trở về đánh ૮ɦếƭ nó, để cho nó biết anh nó lợi hại!"
Nhi*p Vô Danh và Lăng Miểu chơi ở vòng đu quay đến mãi tận ban đêm, mãi đến khi phía dưới truyền tới một tiếng gầm phẫn nộ kinh thiên động địa.
"Hai cái đứa kia mau nhanh lăn xuống cho ta, ngày hôm nay nếu ta không đánh ૮ɦếƭ các ngươi, ta liền đổi sang họ các ngươi!"
Vừa dứt tiếng, sắc mặt Lăng Miểu nhất thời biến đổi: "Thôi xong rồi... Bị mẹ phát hiện rồi."
"Sợ cái gì, để cho tôi tới!" Nhi*p Vô Danh đứng dậy hướng về phía dưới hô: "Tới đây, bà già ác độc, nếu bà có bản lãnh thì leo lên đây bắt chúng tôi đi!"
"Thằng nhãi ranh, khá lắm!"
Bà Lăng bị chọc giận, ở dưới ánh mắt khó tin của Nhi*p Vô Danh, vậy mà thực sự dùng thời gian cực ngắn trong nháy mắt leo lên, giống như con thằn lằn.
"Bà cô Lăng, không có liên quan tới cháu, đều là do cô ấy... là do cô Lăng Miểu!! Cô ấy đánh cháu, nhất định đòi dẫn cháu đi ra ngoài chơi, cháu đây là bị ép... Úi úi... Đừng đánh mặt..."
...
Biệt thự, bên trong đại sảnh.
Nhi*p Vô Danh và Lăng Miểu xách thùng nước, hai người bị bà Lăng trừng phạt.
"Cậu nói xem, dù gì tôi cũng là người đàn ông duy nhất trong cái nhà này của chúng ta, bà cô Lăng không tôn trọng tôi một chút nào! Không cho tôi lấy một chút thể diện, như vậy thích hợp sao... Tôi phải phản kháng, bà ấy còn ác hơn cả mẹ tôi!" Nhi*p Vô Danh lầm bầm trong miệng, tràn đầy vẻ không phục.
"Đây là sự trừng phạt chúng ta đáng phải nhận." Lăng Miểu bình thản lên tiếng.
"Tôi thấy là cậu bị đàn áp đã quen! Loại tư tưởng này của cậu quá đáng sợ, cái gì gọi là đáng phải nhận trừng phạt? Tôi nói với cậu, nên phản kháng đi! Giống lúc tôi ở Độc Lập Châu, cha mẹ bảo tôi đi học, tôi liền không đi, bọn họ có thể làm gì tôi!" Nhi*p Vô Danh ngạo nghễ khoe.
"Vậy... Sau đó thì sao?" Lăng Miểu tràn đầy hiếu kỳ, loại chuyện phản kháng này, đối với nàng mà nói, quá mức xa xôi.
"Sau đó... bọn họ liền thuê gia sư tại gia cho tôi... Hic..." Nhi*p Vô Danh khóc không ra nước mắt.
"Ồ, vậy vẫn là không nên phản kháng thì hơn." Lăng Miểu lắc đầu một cái.
"Sai rồi, phản kháng, là một loại thái độ." Nhi*p Vô Danh mặt đầy cao thâm khó dò.
"Ngươi muốn phản kháng đúng không?"
Bỗng nhiên, trên lầu truyền tới tiếng quát của bà Lăng.
"Bà cô Lăng, là cô Lăng Miểu muốn phản kháng, bà ngàn vạn lần đừng nóng giận, cháu đang làm giáo dục tư tưởng cho cô ấy, đảm bảo có hiệu quả, giúp cho cô ấy thành tâm sám hối!"
Nhi*p Vô Danh vội vàng hô vang.
Lăng Miểu: "..."
Sau khi bà Lăng bên kia hoàn toàn an tĩnh, Nhi*p Vô Danh không nhịn được nhìn về phía Lăng Miểu: "Tôi nói này, cậu đúng là không biết phản kháng mà! Tôi đổ oan cho cậu như vậy, cậu cũng không nói gì?"
Lăng Miểu nhìn về phía Nhi*p Vô Danh: "Không phải cậu nói, tôi là cô họ của cậu sao? Nhường cậu một chút, cũng không có vấn đề gì."
...
Sáng sớm hôm sau, Nhi*p Vô Danh được an bài cùng Lăng Miểu học tập.
"Ban ngày sẽ học văn hóa, do đích thân ta, người mẹ hiền và cũng là bà cô họ vĩ đại nhất, đáng kính nhất của hai đứa, tự mình dạy dỗ." Bà Lăng nhìn Nhi*p Vô Danh và Lăng Miểu đang ăn điểm tâm, nói.
"Trình độ văn hóa của bà cô đến mức nào, mà lại có thể dạy học?" Nhi*p Vô Danh nhìn bà Lăng hỏi.
Nghe tiếng, bà Lăng hơi sững sờ, mặt đầy vẻ suy nghĩ: "Khi còn bé từng đi học qua 2 năm..."
"Vậy thì nói cách khác, theo cách tính hiện tại... cũng đồng nghĩa là... trình độ học vấn mẫu giáo?" Nhi*p Vô Danh mặt đầy mộng bức.
"Làm sao, có ý kiến à?" Bà Lăng hung ác trợn mắt nhìn Nhi*p Vô Danh một cái.
"Bà cô Lăng, thật là quá tốt rồi, cháu rất thích loại trình độ văn hóa này của bà! Nhất định cháu sẽ chăm chỉ học thật tốt..."
Nhi*p Vô Danh thề, đây là lớp văn hóa thoải mái nhất từ lúc sinh ra tới nay hắn từng học. Thì ra, học văn hóa còn có thể... ít kiến thức như vậy!!
"Nhóc con, trình độ tính toán cũng không tệ nhỉ?"
Bà Lăng nhìn chằm chằm Nhi*p Vô Danh.
Giờ phút này, khóe miệng Nhi*p Vô Danh khẽ nhếch lên, vậy mà lại lấy ra một cái bàn tính cổ xưa từ trong иgự¢: "Bà cô Lăng, bà đi Độc Lập Châu hỏi thăm một chút, có ai mà không biết Nhi*p Vô Danh này chính là vua tính toán, là thiên tài trong thiên tài. Bà biết Thẩm gia Độc Lập Châu không, chính là nhà giàu nhất Độc Lập Châu. Đợi đó đi, sớm muộn cũng có một ngày cháu dùng đầu óc buôn bán và khả năng tính toán không ai địch lại của mình, đánh bại bọn họ."
Khóe miệng bà Lăng khẽ co giật: "Rốt cuộc ta cũng biết tại sao cha mẹ cháu muốn đưa cháu tới đây... Thiên phú cháu tốt như vậy, chuyện nên làm không làm, lại muốn đi làm ăn?"
"Bà cô Lăng, bà quá ngu ngốc." Nhi*p Vô Danh thở dài, mặt đầy nghiêm túc: "Làm ăn rất tốt nha! Cháu muốn làm đại gia, học võ có ích lợi gì? Đợi sau khi cháu thành đại gia, cháu có thể mời vô số cao thủ võ đạo làm việc cho mình. Cháu còn có thể thành lập một đội lính đánh thuê. Cháu có tiền, cháu là ông chủ, những cao thủ kia đều phải nghe lời của cháu!"
"Có đạo lý!" Bà Lăng gật đầu một cái: "Chỉ bất quá... Đạo lý này của cháu, tại Độc Lập Châu, sợ rằng không mấy thích hợp thì phải?"
Nếu như là ở bên ngoài, vậy thì ý tưởng của Nhi*p Vô Danh hoàn toàn không sai. Nhưng Độc Lập Châu là địa phương nào? Thẩm gia hoàn toàn là một trường hợp đặc biệt, không phải là tất cả mọi người đều có thể trở thành Thẩm gia.
"Lại nói, Nhi*p gia còn thiếu tiền sao? Gia nghiệp to lớn, chỉ còn thiếu cao thủ trấn tộc. Có thể là cha mẹ cháu hy vọng cháu có thể học nên thành tựu. Đừng suy nghĩ nhiều những thứ vô dụng như vậy! Bà sẽ tịch thu bàn tính." Bà Lăng nói xong, trực tiếp lấy đi bàn tính của Nhi*p Vô Danh.
"Không sao." Nhi*p Vô Danh nở nụ cười đầy kiêu hãnh, lại lấy ra một đồ vật nào đó từ trong túi: "Cháu còn có máy tính!"
"Cũng thu nốt."
Bà Lăng một tay đem máy tính đoạt lấy.
"Bà...!" Nhi*p Vô Danh nhất thời mù quáng.
"Nếu dám nói tục ta vả vỡ mồm!" Bà Lăng hung tợn đe dọa.
"Bà... Bà trông rất xinh đẹp..." Nhi*p Vô Danh nhất thời như quả bóng da xì hơi.
Một bên, trên khuôn mặt như phủ băng vạn năm của Lăng Miểu, chợt lộ ra một nụ cười trêu chọc hiếm thấy. Nàng cũng không hiểu tại sao chàng trai này lại khiến mình cảm thấy có chút vui vẻ. Chỉ cần nhìn hắn, thật giống như đang xem một bộ phim hài.
"Bà cô Lăng, bà tịch thu mất những vật quý giá nhất của cháu, cuộc đời này của cháu không còn ý nghĩa. Cháu cảm thấy như vậy rất không công bằng!" Nhi*p Vô Danh tựa hồ vẫn nuốt không trôi cục tức này.
"Vậy cháu muốn thế nào, tiểu tử ngốc, nếu có bản lãnh cứ tới đoạt lại xem!" Bà Lăng bĩu môi.
"Cháu là người có học thức, có tư cách, cháu sẽ dùng đồ vật có giá trị tương đương để trao đổi." Nhi*p Vô Danh cho thấy bản sắc thương nhân của mình.
Không đợi Bà Lăng mở miệng, Nhi*p Vô Danh tiếp tục nói: "Bà Lăng, vật quý nhất của bà là cái gì?"
"Con gái ta." Bà Lăng bật thốt lên.
"Cháu đây muốn lấy cô Lăng Miểu, để trao đổi với máy tính và bàn tính của mình." Nhi*p Vô Danh vội vàng nói.
"Giá trị của tôi chỉ bằng một cái máy tính và bàn tính sao?" Lăng Miểu nhìn về phía Nhi*p Vô Danh, khẽ nhăn mặt.
"Cháu lấy Lăng Miểu làm cái gì?" Bà Lăng mặt đầy hiếu kỳ.
"Bà lấy máy tính và bàn tính của cháu làm cái gì?" Nhi*p Vô Danh hỏi ngược lại.
"Làm sao ta biết." Bà Lăng đáp.
"Vậy cháu đây làm sao biết! Nói chung đều là vật quý nhất, cháu không thua thiệt là được." Nhi*p Vô Danh nói.
Bà Lăng: "..."
"Được, vậy cứ vui vẻ quyết định vậy đi! Bà cô Lăng, sau này cô Lăng Miểu chính là của cháu rồi! Sau này nếu như bà muốn phạt cháu, trước tiên cứ tính hết tội cho cô Lăng Miểu, để cho cô ấy thay cháu chịu phạt." Nhi*p Vô Danh suy nghĩ một chút, nói.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc