Chàng trai siết chặt chiếc áo khoác trên người. Chợt, không có bất kỳ do dự nào, nhanh chân đi vào trong căn phòng.
"Rầm"!
Kỷ Tu Nhiễm vừa tiến vào, cửa phòng liền bị người ta đóng chặt lại.
"Kỷ Tu Nhiễm, tại sao anh lại tới đây, có phải là anh ngốc hay không?!" Nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, thiếu nữ đã rơm rớm nước mắt. Anh ấy... sẽ ૮ɦếƭ!
Nhưng mà, chàng trai cũng không hề đáp lại lấy một lời, đảo mắt nhìn qua đám người một vòng: "Không biết, các vị dùng loại phương pháp này hẹn ta tới đây, có chuyện gì quan trọng?"
"Thì cũng chẳng có chuyện gì, bất quá đã lâu không gặp Kỷ Hoàng, hết sức nhớ nhung! Chủ yếu là muốn ôn chút chuyện." Lý Thuần nói.
"Hừ!" Gia chủ Chu gia hừ lạnh một tiếng: "Kỷ Tu Nhiễm, năm đó ngươi Gi*t ૮ɦếƭ con ta, giá họa cho Đồng gia, để cho ta và Đồng gia lưỡng bại câu thương... Hẳn ngươi không ngờ tới, mình cũng sẽ có hôm nay!!"
Nghe lời nói này, khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm khẽ nhếch lên, thờ ơ không đếm xỉa tới nói: "Là các ngươi quá ngu, chỉ như vậy mà thôi."
"Ha ha, giờ đã đến lúc nào rồi, ngươi còn mạnh miệng như thế... Được, ngươi có thể vì ả đàn bà này tới chịu ૮ɦếƭ, ta cũng kính ngươi là một tên nam tử hán. Năm đó ngươi Gi*t con ta, ngày hôm nay ta liền muốn nữ nhân này, ૮ɦếƭ ở trước mắt ngươi!" Gia chủ Chu gia dứt lời, hướng về phía người đàn ông trung niên ở bên cạnh ra lệnh: "Trước chọc mù một con mắt của ả cho ta, coi như là tặng lễ ra mắt cho Kỷ Hoàng!"
Nghe tiếng, người đàn ông trung niên gật đầu một cái, dao găm trong tay trong nháy mắt đâm thẳng về phía Nhi*p Vô Ưu.
Giờ phút này, Nhi*p Vô Ưu có thể cảm nhận được thanh âm dao găm xé gió, khiến cho người ta kinh hãi.
Cơ hồ theo bản năng, thiếu nữ nhắm hai mắt lại.
"Phập"!
Là âm thanh hung khí cắm vào trong da thịt.
Trên mặt của cô gái, cảm nhận được mấy giọt máu nóng bỏng.
Lúc này, Nhi*p Vô Ưu mở hai mắt ra. Một màn trước mắt, lại khiến cho con ngươi nàng đột nhiên co rụt lại.
Chàng trai ngăn ở trước người của nàng, tóc dài tung bay.Chẳng qua là, mái tóc đen như mực kia, cũng đã có vết máu dính vào.
Dao găm xuyên qua lòng bàn tay của chàng trai. "Tí tách" "Tí tách", từng giọt máu thuận theo đầu ngón tay Kỷ Tu Nhiễm nhỏ xuống trên mặt đất.
"Tu Nhiễm ca ca!!"
Trong lúc nhất thời, nước mắt Nhi*p Vô Ưu đã không cách nào át chế.
Chàng trai quay đầu, khóe miệng vẫn vậy, nở một nụ cười mỉm đầy ấm áp với thiếu nữ. Vẫn là nụ cười quen thuộc như vậy, nơi đáy mắt dạt dào vô vàn ôn nhu, phảng phất như vẫn còn là cậu hàng xóm nhà bên với nụ cười tỏa nắng năm nào.
"Ha ha ha, không hổ là Kỷ Hoàng! Nếu như không phải là trận doanh bất đồng, Kỷ Hoàng, ta thật sự muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu... Sau khi ngươi ૮ɦếƭ, chắc chắn ta sẽ giúp ngươi hậu táng, ngươi đúng là một người đàn ông đích thực!" Lý Thuần hướng về Kỷ Tu Nhiễm nói.
Người đàn ông với thân phận tôn quý này, lại dùng bàn tay của mình, giúp cô gái đỡ lấy một dao trí mạng.
Lập tức, Kỷ Tu Nhiễm tung một chưởng đánh bay gã đàn ông trung niên, cũng không quay đầu, đi tới bên cạnh Nhi*p Vô Ưu, nhìn những vết thương trên người nàng, chàng trai khẽ hỏi: "Rất đau phải không?"
"Không đau... Em không đau, anh đi mau đi! Kỷ Tu Nhiễm, anh đi đi!" Thiếu nữ dùng hết tất cả khí lực, hướng về chàng trai hô lên.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, chàng trai lại ôm lấy cô gái: "Thật có lỗi... Là anh không tốt..."
"Không mà... Thật sự là không mà..." Nước mắt làm ướt cả áo khoác ngoài của chàng trai, thiếu nữ cuộn tròn trong иgự¢ của anh, liều mạng lắc đầu.
"Vô Ưu... Đừng sợ! Vô luận em ở đâu, trải qua cái gì... anh đều sẽ ở bên em." Chàng trai khẽ cười nói.
"Em không sợ, chỉ cần anh ở đây, em sẽ không sợ... Tu Nhiễm ca ca, em không sợ, nhưng nếu như kết cục là ૮ɦếƭ, em không hy vọng anh cũng đi theo..." Ở trong иgự¢ của chàng trai, cho tới bây giờ cô gái vẫn chưa từng buông lỏng tinh thần. Không Sợ Minh Chủ Bạch Phong kiên cường, ở bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm, từ đầu đến cuối vẫn luôn là cô bé năm nào.
Nhìn thấy đồ ăn ngon sẽ chảy nước miếng, mệt mỏi sẽ để cho chàng trai cõng lấy nàng sau lưng, mặt sẽ đỏ... sẽ làm nũng.
"Cho dù ૮ɦếƭ, anh cũng vẫn luôn ở bên em." Chàng trai nói.
Trong mắt thiếu nữ chan hòa nước mắt, nhìn chằm chằm chàng trai: "Em không muốn để cho anh ૮ɦếƭ..."
"Vô Ưu, anh sẽ không để cho em ૮ɦếƭ." Chàng trai cho thiếu nữ một nụ cười yên tâm.
Không cho Nhi*p Vô Ưu mở miệng, Kỷ Tu Nhiễm nói: "Nói cho anh biết, là ai làm tổn thương em?"
"Không quan trọng..." Thiếu nữ cười lắc đầu.
"Với anh mà nói, quan trọng." Kỷ Tu Nhiễm mặt không chút thay đổi nói.
Chợt, ánh mắt thiếu nữ, rơi vào trên người gã đàn ông trung niên mới vừa cầm dao nọ.
"Phải không?"
Lúc này, Kỷ Tu Nhiễm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt cũng rơi vào trên người hắn ta.
"Ha ha ha, Kỷ Tu Nhiễm, có phải là ngươi không ý thức được tình cảnh và hiện trạng của mình hay không?" Người đàn ông trung niên nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm, không sợ chút nào.
Hắn ta vừa dứt tiếng, cả người Kỷ Tu Nhiễm trong nháy mắt biến mất tại chỗ, đi tới bên cạnh hắn ta.
"Xoẹt"!
Không có bất kỳ lời nói nhảm dư thừa, tay phải Kỷ Tu Nhiễm phất lên, một giây kế tiếp, máu tươi phun ra.
Nụ cười trên mặt gã trung niên lập tức nhanh chóng cứng đờ, liền bị sự hoảng sợ thay thế.
Hai tay gã trung niên che lấy cổ, máu tươi vẫn như cũ không cách nào ngừng.
Người đàn ông trung niên bị Kỷ Tu Nhiễm cắt đứt yết hầu, cho đến ૮ɦếƭ, hắn cũng không rõ ràng là Kỷ Tu Nhiễm làm sao làm được.
Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm thờ ơ nói: "Tình cảnh của ta, và việc ngươi tổn thương nàng, không có bất cứ liên quan nào."
"Ha ha ha, không hổ danh là Kỷ Hoàng! Đều nói Kỷ Hoàng thực lực cường đại, vốn tưởng rằng là tin đồn nhảm! Đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy Kỷ Hoàng tự mình ra tay, coi như là mở rộng tầm mắt." Lý Thuần cười vỗ tay.
Kỷ Tu Nhiễm cũng không đáp lại, xoay người đi tới bên người cô gái, dùng dao găm cởi trói cho cô.
"Còn có thể đi sao?" Kỷ Tu Nhiễm hỏi nhỏ.
Nhi*p Vô Ưu lắc đầu một cái: "Không được... Hiện tại em... không thể nhúc nhích..."
"Tới đây." Kỷ Tu Nhiễm khom người xuống.
"Không được, Tu Nhiễm ca ca! Em van anh đấy... Anh đi đi! Nếu như không mang theo em, em tin rằng... anh có thể an toàn rời đi!" Nhi*p Vô Ưu không nỡ.
Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái, một tay giữ lấy cô gái, cõng cô lên người.
"Kỷ Tu Nhiễm, đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi cúi đầu khom người... Vì một ả đàn bà, đáng giá sao... Dù phải đổi bằng tính mạng?" Hàn quang trong mắt Lý Thuần lóe lên.
Chỉ bất quá, chàng trai cũng không đáp lời, cõng thiếu nữ ở sau lưng, từng bước một tiến về phía trước.
"Gi*t."
Lý Thuần ra lệnh một tiếng.
Ánh đao kiếm ảnh, thật giống như một vòng tuần hoàn vô hạn lóe lên.
Chàng trai xuất thủ, giống như giao long xuất hải, trong nháy mắt đánh bay mấy người gần nhất.
"Một đám ngu xuẩn! Xương sườn mềm của Kỷ Tu Nhiễm là Bạch Phong." Lý Thuần cười lạnh nói.
Nghe tiếng, mọi người thay đổi mục tiêu, chém về phía Nhi*p Vô Ưu.
"Phập"!
Không bao lâu, trên người chàng trai đã dính đầy máu tươi, áo khoác ngoài nhuộm đỏ một màu máu.
Thân thể chàng trai khẽ run, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì.
"Tu Nhiễm ca ca... Không nên ђàภђ ђạ em như vậy! Đừng có tiếp tục ngăn cản đao giúp em... Em van anh đấy..." Ở sau lưng chàng trai, thiếu nữ đã sớm khóc không thành tiếng.
Lập tức, chàng trai quay đầu lại, trên mặt mang theo một nụ cười ôn nhu: "Anh không đau."
"Anh không đau... Nhưng em đau!" Thiếu nữ cuồng loạn.
"Vô Ưu... Anh sẽ dẫn em đi ra." Sau một hồi yên lặng, chàng trai mở miệng nói.
"Kỷ Tu Nhiễm, ta ngược lại muốn nhìn xem, làm sao ngươi có thể còn sống mà đi ra khỏi đây!" Lập tức, Lý Thuần nhảy lên một cái, dao găm trong tay đâm thẳng về phía sau lưng Nhi*p Vô Ưu.
Dưới con mắt mọi người, Kỷ Tu Nhiễm trong nháy mắt xoay người.
"Phập" một tiếng, dao găm đâm vào Ⱡồ₦g иgự¢ của Kỷ Tu Nhiễm.
"Lý Thuần, ngươi cho rằng là... Ngươi thắng rồi sao?" Chàng trai mặt không đổi sắc nói.