Từ phòng bếp trở lại hậu viên, ánh nắng rực rỡ, gió nhẹ thổi lất phất, vô cùng dễ chịu.
Kỷ Tu Nhiễm ngồi ở bên trong sân nhà, tay nâng sách thánh hiền, từ từ lật xem. Nhi*p Vô Ưu thì lại ngồi ở bên cạnh Kỷ Tu Nhiễm, thỉnh thoảng lại nhìn trộm chàng trai ở bên cạnh.
"Sách đẹp như vậy sao?" Nhi*p Vô Ưu hỏi.
"Còn không bằng một phần vạn của em." Kỷ Tu Nhiễm thuận miệng trả lời.
Còn không đợi thiếu nữ tiếp tục nói gì, Kỷ Tu Nhiễm buông sách xuống: "Không Sợ Minh, dường như cũng không thuận lợi."
Nghe lời nói này, thiếu nữ lại có chút trầm ngâm.
Quả thực, trở ngại mà Không Sợ Minh phải đối mặt, thật sự là quá lớn! Hơn nữa chạm đến lợi ích của một số thế lực lão làng, có thể nói là sinh tồn trong kẽ hở.
"Không có gì, thật ra cũng rất thuận lợi!" Cô gái mạnh mẽ nở một nụ cười.
"Ừm, thuận lợi là tốt rồi." Kỷ Tu Nhiễm khẽ gật đầu.
...
Đợi sau khi Nhi*p Vô Ưu rời đi.
"Khô Cốt."
Kỷ Tu Nhiễm hô.
Kỷ Tu Nhiễm vừa dứt tiếng, một người đàn ông hình thể gầy gò xuất hiện.
Kỷ Tu Nhiễm mắt không chớp, nhìn chăm chú sách trong tay, vừa lật xem, ngoài miệng lại nói: "Bất kỳ tồn tại có uy Hi*p đối với Không Sợ Minh, toàn bộ xóa bỏ, không chừa một mống!"
"Vâng."
Một giây kế tiếp, nam nhân rời đi.
"Thiếu gia..."
Kỷ Duyệt nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm: "Bây giờ tình huống của chúng ta cũng không lạc quan cho lắm! Tàn quân Đồng gia và Chu gia đã liên hệ người lãnh đạo thế lực ngầm tiền nhiệm Lý Thuần. Bây giờ không thích hợp dính vào nhiều chuyện."
Chỉ bất quá, Kỷ Tu Nhiễm lại không ngẩng đầu lên, chẳng qua chỉ thờ ơ không đếm xỉa tới nói: "Làm chuyện ngươi nên làm đi!"
"Thiếu gia... Hic, được rồi." Kỷ Duyệt có chút bất đắc dĩ.
Thiếu gia nhà mình, chẳng lẽ đã điên rồi phải không? Trong khoảng thời gian gần đây, là thời kì mấu chốt nhất của thiếu gia. Có thể hoàn toàn nắm được “hoàng triều” thế lực ngầm hay không, phải xem khoảng thời gian này! Hơn nữa, Đồng, Chu hai nhà, mắt lom lom đối với Kỷ Tu Nhiễm! Muốn bắt giặc phải bắt vua trước, trước tiên trừ khử Kỷ Tu Nhiễm! Vậy mà thời khắc nước sôi lửa bỏng này, còn điều đám người Khô Cốt đi giúp cái tổ chức mới thành lập Không Sợ Minh.
...
Đêm khuya, tổng bộ của một thế lực lớn nào đó.
Mấy vị cao tầng như gặp đại địch. Những người này, lại có thể lặng lẽ không một tiếng động lẻn vào tổng bộ, thành công tránh thoát mọi tai mắt, khiến bọn họ không có một chút tin tức nào. Đến tột cùng là làm sao làm được?
Khô Cốt sắc mặt âm trầm, đứng ở bên cạnh một chàng trai.
Chàng trai khoác một chiếc áo khoác, tay đeo một chiếc găng tay bằng da thật.
"Ta nghe nói, các ngươi dùng kế, tổn thương Bạch Phong Không Sợ Minh?" Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm mang theo một nụ cười châm biếm. Nhưng mà, lại làm người ta phát rét trong lòng.
Khô Cốt nhìn về phía ông chủ nhà mình, một nụ cười này, chính là đại biểu người đàn ông này, đang hiếm thấy nổi giận.
"Bạch Phong?"
Một vị cao tầng nhất thời cười lạnh: "Ta cho là ai, thì ra là người của Không Sợ Minh! Cho là đột nhập vào tổng bộ chúng ta thì có thể như thế nào? Nói cho các ngươi biết, nơi này đã bố trí thiên la địa võng! Tất cả mọi người các ngươi, đều phải ૮ɦếƭ!"
"Thiên la địa võng của các ngươi, đã sớm bị xử lý sạch sẽ. Nếu không, chúng ta vào bằng cách nào?" Một bên, Kỷ Duyệt lạnh lùng nói.
"Cái gì?"
Nghe tiếng, sắc mặt mấy vị cao tầng nhất thời biến đổi, đùa gì thế!
"Kỷ Hoàng, xử trí như thế nào?"
Khô Cốt hỏi.
"Kỷ Hoàng?"
Nhìn thấy xưng hô đối với chàng trai nọ, con ngươi của mọi người tại đây nhất thời co rụt lại. Bọn họ gọi người đàn ông này là... Kỷ... Kỷ Hoàng?
"Kỷ Hoàng... Chẳng lẽ ngươi là... Kỷ Tu Nhiễm... Kỷ gia?"
Một vị cao tầng trong đám toàn thân run lên. Không có khả năng! Làm sao Kỷ Tu Nhiễm lại sẽ đi cùng Không Sợ Minh, dính dáng cùng con ả Bạch Phong đó! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!
Kỷ Tu Nhiễm là người nào? Mặc dù rất ít lộ diện tại Độc Lập Châu, rất nhiều người chưa từng thấy qua bộ mặt thật của Kỷ Tu Nhiễm. Nhưng, từ rất sớm khi Kỷ Tu Nhiễm vẫn là một thiếu niên, hung danh của cậu ta... cũng sớm đã vang dội khắp Độc Lập Châu!
"Sau này, tại Độc Lập Châu xoá tên." Kỷ Tu Nhiễm lãnh đạm thờ ơ lên tiếng.
...
Rất nhanh, tổng bộ nơi này nổi lên lửa lớn rừng rực, toàn bộ bị thiêu rụi trong biển lửa.
Bất cứ tồn tại nào làm tổn thương nàng, anh sẽ không tha thứ, chỉ có khiến cho chúng biến mất, không còn tồn tại.
Chàng trai khoác áo khoác ngoài, tựa như khí trời có chút lạnh, anh đem áo khoác ngoài nhẹ nhàng che kín một chút. Chợt, dẫn theo mọi người chậm rãi rời đi, chưa từng quay đầu lại.
Độc Lập Châu
Trời đông giá rét cắt thịt, cả ngày tuyết lớn, như như là lông ngỗng nhẹ bay lượn phiêu vũ trên không, rơi xuống.
Tổng bộ thế lực Kỷ Hoàng, sân nhà sau núi.
Chỉ thấy, Kỷ Tu Nhiễm mặc áo khoác ngoài, mái tóc dài màu đen đã sớm tùy ý tung bay sau lưng.
Giờ phút này, chàng trai ngồi xuống, tỉ mỉ chăm sóc cho những cây cải non tự tay mình trồng.
"Tu Nhiễm ca ca, anh đây là dự định giải giáp quy điền * à?"
* Quy ẩn giang hồ, về quê làm ruộng
Nhi*p Vô Ưu đang ngồi ở trong sân nhà, nhìn trên người Kỷ Tu Nhiễm đã dính không ít mưa tuyết, nhẹ giọng mở miệng nói.
Nàng không hiểu, vì sao chàng trai phải trồng vườn rau cải này.
"Giải giáp quy điền sao..." Kỷ Tu Nhiễm thoáng sững sờ, trong miệng nhẹ nhàng nỉ non.
"Ừm, giải giáp quy điền." Nhi*p Vô Ưu cười nói.
"Sao vậy, đó là cuộc sống mà em mong muốn sao?" Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Nhi*p Vô Ưu.
"Cuộc sống mà em mong muốn..." Nhi*p Vô Ưu chống cằm trầm tư, một lát sau, nói: "Vài mẫu ruộng tốt, ba bữa cơm dưa muối, an nhiên đón mặt trời lặn... Thanh thanh thản thản."
Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười: "Bỏ được sao?"
"Làm sao em lại không nỡ bỏ! Ngược lại là anh đấy, bỏ được sao?" Nhi*p Vô Ưu hướng về Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
Nghe câu hỏi này, Kỷ Tu Nhiễm sửng sốt một chút: "Tương lai, cũng có anh sao?"
"Dĩ nhiên!" Nhi*p Vô Ưu nhanh chóng tiến lên, nắm lấy cánh tay của chàng trai: "Bất kỳ người nào không có cũng không sao... Chỉ là không thể... không có anh."
"Nhưng anh không bỏ được." Kỷ Tu Nhiễm lại lắc đầu một cái.
Chàng trai vừa dứt tiếng, niềm mong đợi nơi đáy mắt Nhi*p Vô Ưu, trong nháy mắt hóa thành tâm tình khó có thể dùng lời diễn tả được.
"Anh không nỡ bỏ để cho em phải ba bữa cơm dưa muối, không bằng thêm một phần xương sườn non dấm đường sốt tiêu, thấy thế nào?" Kỷ Tu Nhiễm nhẹ giọng cười một tiếng.
Nhi*p Vô Ưu: "..." Trời má, chàng trai này, xảy ra chuyện gì!
"Tu Nhiễm ca ca, anh thật sự bỏ được sao, buông tha tất cả..." Nhi*p Vô Ưu có chút khó tin.
Tại Độc Lập Châu, anh giống như một hoàng giả quân lâm thiên hạ, cơ hồ có quyền thế đỉnh cao.
Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái, chậm rãi đứng dậy, đem áo khoác choàng lên người cô gái bên cạnh mình: "Không bỏ được, trừ phi dùng em để đổi."
"Thật sao?" Nhi*p Vô Ưu đứng tại chỗ, nhìn cử động của chàng trai trước mặt, nhìn ngắm đôi mắt khiến cho người ta si mê, muốn cuộn tròn ngủ say bên trong đó, nội tâm đã sớm bị cảm giác ấm áp hòa tan.
"Em nói xem." Chàng trai dùng ngón tay điểm nhẹ chóp mũi Nhi*p Vô Ưu một cái.
"Đi vào trước đi, có chút lạnh." Kỷ Tu Nhiễm xoay người, hái một cây rau non do chính tay mình trồng: "Đây là do chính anh trồng. Người bên cạnh làm anh không yên tâm! Sau này thường tới dùng cơm, những thứ này đều rất tươi ngon."
"Anh... trồng toàn bộ vì em?" Nhi*p Vô Ưu thần sắc kinh ngạc.
Khóe miệng chàng trai khẽ mấp máy, đáy mắt hiện ra một nụ cười. Sau khi hái rau, chậm rãi tiến lên, nắm tay của cô gái, đi về phía phòng bếp.
Bây giờ, tài nấu nướng của Kỷ Tu Nhiễm, đã càng thêm tinh tế, sắc hương vị đều đủ, vô cùng ngon miệng. Đặc biệt là món sườn xào chua ngọt, Nhi*p Vô Ưu đã hận không thể ăn sạch cả một mâm.
Chỉ bất quá, thiếu nữ lại không thích ăn chay, chỉ ăn thịt, trừ rau cải Kỷ Tu Nhiễm trồng.
Chạng vạng tối, đỉnh núi tổng bộ thế lực Kỷ Hoàng, từ nơi này nhìn xuống, huy hoàng khắp chốn, nhìn không sót một thứ gì.
Chàng trai ngồi ở đỉnh núi, thiếu nữ ngồi ở bên cạnh của chàng trai.
"Vì những thứ này, anh đã nỗ lực thật lâu." Thiếu nữ nhẹ giọng nỉ non.
"Đúng vậy, bắt đầu từ khi còn thiếu niên, đến nay còn chưa kết thúc." Kỷ Tu Nhiễm gật đầu.
"Hiện tại Không Sợ Minh của em cũng rất lợi hại. Thật kỳ quái, mấy thế lực trước đó chèn ép bọn em, vậy mà hiện tại đều biến mất toàn bộ rồi..." Nhi*p Vô Ưu nói.
"Vậy thì tốt rồi!" Kỷ Tu Nhiễm cười nói.
"Ồ... Không phải là anh làm đấy chứ?" Thiếu nữ nhìn về phía Kỷ Tu Nhiễm.
"Không phải!" Chàng trai lắc đầu một cái.
"Khả nghi!" Nhi*p Vô Ưu chép chép miệng.