Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1241

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Thứ không có mắt!"
Thanh niên tung một cước đem thi thể lính đánh thuê đào ngũ đá bay, chợt nhìn về phía bé gái.
Mới vừa rồi, thiếu gia nhà mình từng nói, cô bé gọi là Vô Ưu, Nhi*p Vô Ưu của Nhi*p gia...
"Híc, Vô Ưu tiểu thư, làm sao cô lại một thân một mình xuất hiện ở cái địa phương này?" Thanh niên có chút không hiểu.
Nghe tiếng, cô bé lại yên lặng không nói.
Kỷ Tu Nhiễm khẽ mỉm cười. Hỏi câu hỏi này, có chút thừa thãi.
Với tính cách ông ngoại của Vô Ưu, nhất định là lão nhân gia người cố ý để cho Nhi*p Vô Ưu tới chỗ này, rèn luyện tâm tính của cô bé.
Có lẽ, hẳn là ông ngoại Vô Ưu đang ở gần đây, nếu như Vô Ưu thật sự gặp nguy hiểm gì, nhất định là ông ấy sẽ nhanh chóng hiện thân.
"Đi thôi!" Kỷ Tu Nhiễm nhìn bé gái, nở một nụ cười đầy ôn nhu.
Nghe tiếng, sắc mặt cô bé bỗng đỏ lên, chậm chạp không chịu đứng dậy.
Khóe mắt Kỷ Tu Nhiễm đảo qua, lại phát hiện trên chân cô bé chỉ còn lại một chiếc giày, một chiếc còn lại hẳn là bị mất trong lúc đánh nhau.
"Giày, rớt rồi..." Sau một hồi, cô bé đỏ mặt nói.
"Không có việc gì, tới đây, Vô Ưu tiểu thư, để tôi cõng cô!" Thanh niên nói với cô bé.
Nhưng mà, cô bé cứ ngồi im, mãi không có động tác gì.
"Đứng lên."
Kỷ Tu Nhiễm ngồi xổm người xuống, nhẹ nhàng nói.
Lập tức, sắc mặt cô bé đỏ hơn, hai cánh tay ôm lấy cổ của thiếu niên, được thiếu niên cõng đi.
"Tu Nhiễm ca ca, chúng ta đi đâu vậy?" Cô bé hỏi.
"Dẫn em về nhà." Kỷ Tu Nhiễm mỉm cười đáp.
"Vâng." Cô bé gật đầu một cái.
...
Sau một hồi đi đường, mấy người ngồi xuống nghỉ ngơi cạnh một dòng suối.
"Đói không?" Kỷ Tu Nhiễm ngồi ở thượng nguồn con suối, dùng nước rửa tay sơ qua, sau đó quay sang hỏi bé gái.
"Ừm, có một chút..." Cô bé trả lời.
"Kỷ Duyệt." Lúc này, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía thanh niên bên cạnh.
"Thiếu gia, đây chính là bữa trưa của cậu..." Kỷ Duyệt vội la lên.
Nghe tiếng, Kỷ Tu Nhiễm khẽ nhíu mày.
Thấy vậy, Kỷ Duyệt sợ hết hồn, chỉ có thể đem bữa trưa của Kỷ Tu Nhiễm giao cho cô gái, là một củ khoai sọ, còn có thịt trâu chín được bọc trong túi chân không.
Kỷ Tu Nhiễm cầm lấy củ khoai sọ, lột vỏ, sau đó đưa cho cô bé.
"Tu Nhiễm ca ca, anh ăn đi." Cô bé nhìn củ khoai sọ, chảy nước miếng.
Nhìn thấy bộ dáng của cô bé, Kỷ Tu Nhiễm bỗng cười một tiếng, vuốt ve mái đầu nhỏ của cô: "Không có việc gì, anh không đói bụng, em ăn hết đi, không nên lãng phí."
"Làm sao có thể không đói bụng? Cả ngày cũng chưa ăn gì rồi." Cách đó không xa, Kỷ Duyệt nhẹ giọng lầm bầm một câu.
Sau khi thiếu nữ ăn no xong, Kỷ Tu Nhiễm lần nữa khom người cõng cô bé lên, ba người hướng về phương xa đi tới.
...
Mỗi lần nghĩ đến ngày chính thức gặp Kỷ Tu Nhiễm năm đó, Nhi*p Vô Ưu sẽ không khỏi thất thần.
Kỷ gia, hậu viên.
Nhiều năm sau, thiếu niên và bé gái năm nào, đã sớm trở thành quá khứ.
Nhi*p Vô Ưu nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm chuyên tâm học bài, không khỏi bĩu môi: "Đại thánh nhân."
"Tới rồi."
Kỷ Tu Nhiễm phục hồi lại tinh thần, đem sách trong tay buông xuống, nhìn về phía Nhi*p Vô Ưu, khẽ mỉm cười.
"Trời má, sách thánh hiền thật sao, anh đây thật đúng là muốn làm Thánh Nhân!" Nhi*p Vô Ưu trêu đùa.
Kỷ Tu Nhiễm cũng không tức giận, chẳng qua chỉ cười nói: "Trong lúc rảnh rỗi, chỉ có thể chiêm ngưỡng trí tuệ của cổ nhân."
Nhi*p Vô Ưu đến gần bên người Kỷ Tu Nhiễm, nói: "Người nào không biết Tu Nhiễm ca ca của chúng ta dùng từ ‘văn thao vũ lược’ cũng không đủ để hình dung? Trí tuệ của cổ nhân, sợ rằng đã sắp không theo kịp Tu Nhiễm ca ca anh rồi."
"Vô Ưu, anh nghe nói, gần đây em đang xây dựng một thế lực gọi là Không Sợ Minh?" Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân.
"Chuyện này... anh cũng biết?" Thiếu nữ hơi sững sờ.
"Sao vậy, có anh chơi với em còn chưa đủ, còn cần thêm Không Sợ Minh à?" Kỷ Tu Nhiễm đến gần cô bé, một đôi mắt giống như là câu hồn đoạt phách.
Nhi*p Vô Ưu nhìn chằm chằm đôi mắt sáng lấp lánh như ánh sao sáng ngời của chàng trai, đôi con ngươi gần như câu hồn đoạt phách, trong lúc nhất thời, cũng chẳng biết tại sao, nhịp tim có chút gia tốc, mặt mũi ửng hồng.
Người đàn ông này, sao lại đẹp mắt như vậy, quả thực là một lời nguyền...
"Chơi cái gì?"
Nhi*p Vô Ưu mau chóng thu hồi ánh mắt.
Thấy vẻ mặt này của Nhi*p Vô Ưu, Kỷ Tu Nhiễm nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫn cứ như lúc còn bé, cưng chìu vuốt ve mái đầu của Nhi*p Vô Ưu: "Đều có thể thỏa mãn em."
"Em đói rồi, vậy anh nấu cơm cho em đi!" Nhi*p Vô Ưu nói.
"Không biết." Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái.
Nhi*p Vô Ưu: "..."
"Nhưng anh có thể học." Kỷ Tu Nhiễm cười một tiếng, nhìn Nhi*p Vô Ưu: "Theo anh đi."
"Đi đâu?" Nhi*p Vô Ưu hiếu kỳ hỏi.
"Phòng bếp." Kỷ Tu Nhiễm dứt lời, xoay người đi về phía trước.
...
Kỷ gia, phòng bếp.
"Thiếu gia!"
Bên trong phòng bếp, sau khi đám người làm bận rộn nhìn thấy Kỷ Tu Nhiễm, thần sắc kinh ngạc. Làm sao thiếu gia lại tới chỗ này?
"Vô Ưu tiểu thư."
Chợt, mọi người hướng về Nhi*p Vô Ưu sau lưng Kỷ Tu Nhiễm chào hỏi.
"Thiếu gia đói không, muốn ăn cái gì, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị."
Kỷ Tu Nhiễm nói: "Không cần đâu, tất cả đi xuống đi."
"Vâng."
Mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng đối với mệnh lệnh của Kỷ Tu Nhiễm, lại không một ai dám nghi ngờ hay trái lại.
Rất nhanh, phòng bếp lớn như vậy, cũng chỉ còn lại mình Kỷ Tu Nhiễm và Nhi*p Vô Ưu hai người.
Đợi sau khi mọi người rời đi, Kỷ Tu Nhiễm lại ở trong phòng bếp tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn.
"Anh còn nhớ... Em thích ăn xương sườn non dấm đường sốt tiêu." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Nhi*p Vô Ưu.
"Em thích ăn cái gì, anh cũng biết..." Nhi*p Vô Ưu có chút ngạc nhiên.
Kỷ Tu Nhiễm nhếch miệng mỉm cười, cũng không nói thêm gì.
Nhìn chàng trai lui cui ở bên trong nhà bếp, chẳng hiểu tại sao không hề giống một yêu nghiệt Kỷ gia uy chấn Độc Lập Châu, vô cùng nổi tiếng ở bên ngoài. Một chàng trai thậm chí sắp trở thành bậc đế vương thống thị toàn bộ “hoàng triều” thế lực ngầm dưới lòng đất, lại không làm giá chút nào. Anh giống như chàng thanh niên nhà bên cực kỳ ấm áp, giống như tia nắng mặt trời mùa xuân, khiến cho người khác cảm thấy yên tâm vạn phần.
Ở trên đời này... Chỉ cần có anh, chỉ cần anh ở đây, mọi thứ liền tốt...
Từ đầu đến cuối, mong muốn của nàng, chỉ có anh.
"Tu Nhiễm ca ca, anh sẽ không thật sự định xuống bếp đấy chứ?"
Nhi*p Vô Ưu nhìn chằm chằm Kỷ Tu Nhiễm hỏi.
"Có gì mà không thể?" Trong tay Kỷ Tu Nhiễm cầm chiếc tạp dề làm bếp, nhìn về phía Nhi*p Vô Ưu.
"Anh chính là Kỷ Tu Nhiễm, nếu như thật sự xuống bếp vì em, em sợ là em tiêu hóa không nổi." Thiếu nữ cười nói.
"Đương nhiên là có điều kiện." Nụ cười ấm áp như gió xuân kia của Kỷ Tu Nhiễm, khiến cho thiếu nữ như si như say.
"Điều kiện gì?" Nhi*p Vô Ưu hỏi.
"Qua đây!" Kỷ Tu Nhiễm nói.
Theo bản năng, Nhi*p Vô Ưu hướng về Kỷ Tu Nhiễm đi tới.
"Giúp anh đeo đi!" Kỷ Tu Nhiễm đem tạp dề làm bếp đưa cho Nhi*p Vô Ưu.
"Em sẽ không giúp anh mặc đồ đâu." Nhi*p Vô Ưu nhìn Kỷ Tu Nhiễm chằm chằm, cười đểu nói: "Nếu như là cởi ra, em còn có thể xem xét một chút."
"Được." Trên mặt Kỷ Tu Nhiễm lộ ra một nụ cười vô hình. Ở trong mắt thiếu nữ, một nụ cười châm biếm này cũng không hề ôn nhu, mà tràn đầy tà mị.
Thấy chàng trai từng bước một tiến đến gần mình, thiếu nữ vốn đang chiếm cứ ưu thế và quyền chủ đạo, lại trong nháy mắt hoảng hồn, ánh mắt vậy mà lại không chỗ né tránh.
Sau khi chàng trai đến gần, chậm rãi nắm lấy bàn tay của cô gái.
Vào thời điểm Nhi*p Vô Ưu có chút không biết làm sao, Kỷ Tu Nhiễm lại đem tạp dề làm bếp đưa cho Nhi*p Vô Ưu: "Ngoan nào, giúp anh đeo vào."
"Ư... Nha..."
Bất tri bất giác, Nhi*p Vô Ưu đã sớm đỏ mặt, trải qua trận tỷ đấu mới rồi, đã hoàn toàn thua trận, chỉ có thể ngoan ngoãn đeo tạp dề cho chàng trai.
...
Bận rộn rất lâu, Kỷ Tu Nhiễm đem xương sườn non dấm đường đưa cho Nhi*p Vô Ưu, cùng với một chén cơm.
"Ăn thật ngon..."
"Ăn thêm chút rau cải."
Nhìn vẻ cưng chìu nơi đáy mắt chàng trai, thiếu nữ chỉ cảm thấy, thật giống như chính mình đã có cả thế giới.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc