Trong phòng, Diệp Oản Oản đang nằm ở khe cửa nhìn lén quả thật là trợn mắt há mồm.
"Tôi nhổ vào! Có lầm hay không vậy! Con mịa nó đây là thành tâm gây chuyện đấy!"
Vạn vạn không ngờ tới, nguyên lai com lê quá nhiều sẽ tạo nên tình huống nghiệp chướng như vậy...
...
Tư Dạ Hàn nhìn một đám phía trước này, trên mặt cuối cùng cũng bình lặng lại.
"Cửu ca... Thế này cũng quá đáng rồi đi? Tôi thấy căn bản là bọn họ không muốn để cho anh và Cửu tẩu kết hôn đấy!" Lâm Khuyết lầm bầm, kiểu này ai mà chịu nổi chứ.
"Vậy... có phải là không cần chuẩn bị tiền mừng nữa hay không?" Giang Ly Hận khẽ cười một tiếng.
Giang Ly Hận vừa dứt lời, bỗng cảm nhận được một ánh mắt cũng không tính là thân thiện cho lắm của Tư Dạ Hàn.
Giang Ly Hận cười ha hả: "Đùa thôi, tiền mừng nhất định là phải gửi."
"Tôi nói này, hiện tại việc cần thiết trước mắt, hẳn là chúng ta làm thế nào mới có thể an toàn hộ giá, đem chú rể đưa vào nhà." Lâm Khuyết nhìn về phía đám người Giang Ly Hận nói.
"Đưa vào sao..."
"Làm sao mà đưa? Nhiều người đang giữ cửa như vậy, tôi thấy là rất khó."
"Nếu như không được, hay là chúng ta đánh vào đi!"
"Cậu lên đi, chúng tôi ở phía sau cổ vũ cho cậu."
...
Ngay tại thời điểm đoàn người Tư Dạ Hàn bị cản, đột nhiên một người từ trong nhà đi ra.
Chỉ thấy Nhi*p Vô Danh trực tiếp xuyên qua đám người cản trước cửa kia, sau đó đi tới chỗ Tư Dạ Hàn.
"Hôm nay ai muốn cản em rể tôi, trước qua ải này của tôi!"
Thấy Nhi*p Vô Danh lại có thể đi về phía Tư Dạ Hàn bên kia, mọi người nhất thời trợn to hai mắt.
"Mẹ nó! Nhi*p Vô Danh!"
"Hắn có ý gì vậy hả?"
Thẩm Thiên Trần thấy vậy la hét ầm lên, "Này này Nhi*p Vô Danh, anh làm vậy có thấy sai sai không hả! Anh là bên đằng gái nhà tân nương, hẳn là nên đứng ở bên tân nương mới đúng chứ!"
Tư Dạ Hàn nhìn thấy anh rể, khẽ gật đầu, lên tiếng chào hỏi: "Đại ca!"
Nhi*p Vô Danh nghe vậy, nhất thời vui vẻ ra mặt, "Em rể cứ yên tâm, có anh ở đây, hôm nay không ai ngăn cản được."
Một bên, Lâm Khuyết, Tạ Chiết Chi, Giang Ly Hận, Tạ Thiên Xuyên: "..."
Khó trách bình tĩnh như thế, thì ra là có tay trong rồi!
Lâm Khuyết chậc chậc chắt lưỡi: "Cửu ca, vẫn là anh lợi hại!"
Nhi*p Vô Danh dứt tiếng, đám người giữ cửa nhất thời không vui, còn không ngăn được? Chỉ có mấy người bọn họ, như thế vẫn chưa đủ nhét kẽ răng có được không!
"Được nha, nếu có bản lãnh thì cứ thử một chút đi, hôm nay để cho các người tiến vào dễ dàng như vậy, tên của tôi viết ngược lại!" Diệp Mộ Phàm cười lạnh một tiếng.
"Không sai, muốn đi vào, không dễ dàng như vậy!" Bắc Đẩu luôn miệng phụ họa.
"Ai cũng đừng hòng đi vào..."
Bên phía Tư Dạ Hàn, Lâm Khuyết nhất thời nổi nóng: "Tôi bực rồi nha! Nhiều người thì ghê gớm lắm đúng không? Không phục thì chiến, tôi cũng không tin chúng ta không thể đưa chú rể vào trong!"
Lâm Khuyết vừa dứt tiếng, Nhi*p Vô Danh lườm Lâm Khuyết một cái: "Tại sao phải đánh nhau?"
Lâm Khuyết mặt đầy mộng bức: "Không đánh nhau làm sao vào trong? Anh cho rằng là bọn họ sẽ để cho chúng ta qua dễ dàng như vậy sao, suy nghĩ nhiều..."
Nhi*p Vô Danh than khẽ: "Có từng nghe tới một câu nói..."
"Nói cái gì?" Lâm Khuyết hỏi theo bản năng.
Nhi*p Vô Danh cũng không trả lời Lâm Khuyết, mà nhanh chân đi về phía trước, thần sắc lạnh lùng, đưa tay vào trong иgự¢.
"Anh ta muốn làm gì... Không phải là muốn móc súng chứ... Không đến nỗi, không đến nỗi..." Lâm Khuyết sợ hết hồn, Nhi*p Vô Danh hùng hổ như vậy, còn không phải là muốn tìm người ta liều mạng sao?
Giờ phút này, Nhi*p Vô Danh đi tới bên cạnh đám người Diệp Mộ Phàm và Bắc Đẩu, đảo mắt nhìn mọi người một vòng.
Chợt, ở dưới con mắt mọi người, Nhi*p Vô Danh lấy ra một chồng bao tiền lì xì, cười hì hì: "Các vị, cho tại hạ chút thể diện nho nhỏ."
Bắc Đẩu đem bao tiền lì xì mở ra, sau khi nhìn thấy những đồng tiền lẻ 2 tệ và 5 tệ * trong bao tiền lì xì, khóe miệng hơi co rúm lại.
*Tương đương khoảng 6.500 đồng và 16.500 đồng.
Khuôn mặt Cung Húc có chút vặn vẹo, Diệp Mộ Phàm thì mặt đầy mộng bức.
Thế này... thế này con mịa nó, cũng quá xem thường người khác đi!
Nhiều bao tiền lì xì như thế, mệnh giá lớn nhất chỉ là tiền giấy 5 tệ, nhỏ nhất chính là đồng 1 tệ! Hơn nữa, tiền giấy 1 tệ chiếm 90% trở lên!
Nhiều bao tiền lì xì như vậy, tổng số tiền bên trong cộng lại sợ rằng cũng chưa tới 200 tệ!
"Anh... đang nghiêm túc sao?" Diệp Mộ Phàm nắm tờ tiền giấy 1 tệ trong tay, theo bản năng bật thốt lên.
"Số tiền này coi như tiền mua đường, cho chút thể diện!" Nhi*p Vô Danh khẽ cười nói.
"Cho cái rắm chứ cho! Dù gì cũng phải có chút thành ý, không nói nhiều, một bao tiền lì xì ít nhất phải 100 tệ! Anh đưa có 1 đồng tiền lẻ, còn bảo chúng tôi cho anh chút mặt mũi..." Diệp Mộ Phàm cảm thấy иgự¢ như lửa đốt.
Cái tên này... con mịa nó là anh ruột sao?
"100 tệ?"
Chân mày Nhi*p Vô Danh khẽ nhíu lại: "Một bao tiền lì xì 100, nhiều bao tiền lì xì vậy biết bao nhiêu tiền? Sao các người không đi ςướק luôn cho nhanh?"
Lâm Khuyết: "..."
Giang Ly Hận: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Mọi người tại đây: "..."
"Con bà nó, SpongeBob!"
SpongeBob là cái gì?
Bỗng nhiên, Bắc Đẩu trợn mắt há mồm hướng về phía trước nhìn lại.
Đúng như dự đoán, một con SpongeBob to đùng đang đi thẳng về phía này.
"Hể?" Lâm Khuyết nhìn chằm chằm SpongeBob chạy tới bên cạnh mình, đây là cái quỷ gì?
"Ai vậy?" Giang Ly Hận hiếu kỳ hỏi.
Tại sao ở nơi này, sẽ có người mặc đồ thú nhồi bông SpongeBob chạy tới?
"Tôi."
Một âm thanh cũng không có tình cảm gì từ bên trong SpongeBob truyền ra.
Nghe được âm thanh cực kỳ đặc thù này, thân thể Lâm Khuyết nhất thời run lên. Đây là... âm thanh của Cẩu Tạp Chủng?
"Dịch huynh, sao anh lại mặc đồ này chạy tới?" Giang Ly Hận có chút không cách nào hiểu được, làm sao lại tạo hình kiểu này vậy hả?
"Ừm... Tôi đi đến dự hôn lễ." Dịch Thủy Hàn nói.
"Nhưng mà... Hẳn là hôn lễ còn chưa được cử hành cơ mà..." Khóe miệng Lâm Khuyết khẽ co giật.
"Tôi đi hơi sớm." Dịch Thủy Hàn nói.
"Hay nói cách khác... Anh bị nhầm thời gian?"
"Ừm." Dịch Thủy Hàn đáp.
Mọi người tại đây: "..."
Nơi Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn kết hôn là một công viên chủ đề hoạt hình (anime). Hôm nay được bọn họ bao toàn bộ, thành viên tham gia hôn lễ, vào trong cần mặc quần áo thú nhồi bông chủ đề hoạt hình.
Xem ra là Dịch Thủy Hàn lầm thời gian, đã sớm tới nơi tổ chức hôn lễ, hơn nữa còn mặc quần áo thú nhồi bông.
"Vậy tại sao anh không cởi ra đi?" Giang Ly Hận hỏi.
"SpongeBob" trầm tư chốc lát, chợt đáp: "Phiền toái."
Giang Ly Hận: "..." Đúng là thật phiền toái.
"Cẩu Tử, cậu tới thật đúng lúc, nhanh giải quyết những người này, bọn họ không cho vào." Nhi*p Vô Danh hướng về "SpongeBob" hô.
"Chỉ bằng một tên SpongeBob?"
"Coi như là Dịch Thủy Hàn, mặc quần áo thú nhồi bông lớn như vậy, chúng ta cũng không sợ! Nhìn tôi làm gì, anh có bản lĩnh thì cứ mặc quần áo thú nhồi bông kia tới đánh chúng tôi đi!" Bắc Đẩu cười lạnh một tiếng.
Lúc này, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão, và cả đám người Thất Tinh hết sức ăn ý hướng về phía sau lui lại mấy bước, chừa lại một mình Bắc Đẩu cô độc đứng phía trước.
Bắc Đẩu: "..."
"Đều đứng yên đó cho tôi! Muốn ngăn cản đúng không! Hôm nay ai dám ngăn cản lão nương kết hôn, tôi cắn ૮ɦếƭ hắn —— "
Bỗng nhiên, đúng lúc này, Diệp Oản Oản ăn mặc áo cưới xách váy lao vọt ra.
"Mẹ nhà nó... Còn có kiểu tân nương tự mình lao ra?" Diệp Mộ Phàm hoàn toàn bối rối, nội dung cốt truyện này có chút không phù hợp rồi!
"Ôi chao, khảo nghiệm khó đi nữa cũng không chống nổi trái tim nao nức muốn gả đi." Dịch Linh Quân lắc đầu một cái.
...
Tác giả: Toát mồ hôi! Tôi đã cân nhắc viết hôn lễ rất nhiều lần, những gì có thể viết đều đã viết hết! Vốn chỉ tính toán viết tới phần Ân Duyệt Dung là xong, nhưng mà, vì muốn cho mọi người một cái kết viên mãn, cho nên vẫn quyết định viết phần này. Bất quá không muốn viết quá thông thường, cho nên mới từng bước từng bước viết rườm rà như vậy! Nhân vật quá nhiều, cũng không cách nào viết tất cả, chỉ viết một số nhân vật thú vị và đặc sắc, hy vọng mọi người xem vui vẻ ~
Tóm lại, hôn lễ vẫn đang tiếp tục, phía sau sẽ có “tiểu trứng màu” (Easter egg – ý chỉ chi tiết ẩn thú vị) nha ~!