Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1232

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Sau khi rời khỏi Kim Đô Bích Hải, Tư Dạ Hàn trở lại Tư gia, thăm bà nội trước, sau đó lên xe đi đến Cẩm Viên, buổi tối ở lại nơi này.
Ngồi máy bay cả một ngày, có chút mệt mỏi, buổi tối, Diệp Oản Oản nằm ở trên giường.
Vừa mới chuẩn bị để điện thoại di động xuống đi ngủ, ánh mắt bỗng liếc thấy ngày tháng hiển thị trên điện thoại. Vì vậy, nàng xoay người, trở mình bò dậy.
Hôm nay là ngày 21 tháng 12, như vậy ngày mai sẽ là ngày 22 tháng 12! Ngày đông chí, cũng chính là... sinh nhật của Tư Dạ Hàn!
Bắt đầu từ lúc nàng quen biết Tư Dạ Hàn cho đến nay, anh chưa bao giờ nhắc tới sinh nhật của mình, cũng chưa từng có thói quen tổ chức sinh nhật.
Diệp Oản Oản cũng biết anh cũng không thích nhắc lại thời gian mình sinh ra đời, vì vậy trước đây đều cố ý tránh không đề cập tới.
Sau đó, Đường Đường ở chỗ Ân Duyệt Dung một đoạn thời gian, dường như cậu bé trò chuyện với Ân Duyệt Dung rất nhiều thứ, trong đó có một số chuyện có liên quan tới Tư Dạ Hàn.
Sau khi trở về, nàng và Đường Đường cùng nói chuyện phiếm. Nghe Đường Đường nói, A Cửu ra đời vào một đêm mùa đông rất lạnh.
Khi đó nàng liền lưu ý, nhờ Đường Đường gọi điện thoại cho Ân Duyệt Dung hỏi về ngày sinh nhật của Tư Dạ Hàn.
Đường Đường bảo bối thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, dò xét được sinh nhật của Tư Dạ Hàn... Chính là ngày 22 tháng 12.
Hôm nay đúng dịp trở về nước thăm cha mẹ, thẳng thắn giải thích cùng bọn họ, không rảnh quan tâm đến chuyện khác, vì vậy suýt chút nữa nàng đã bỏ lỡ mất.
Diệp Oản Oản nhanh chóng nhìn thời gian trên điện thoại di động, bây giờ là 10 giờ tối, khoảng cách đến 12 giờ còn hai tiếng nữa.
Cũng còn may! Vừa kịp!
Diệp Oản Oản lập tức xoay mình ngồi dậy, bạch bạch bạch chạy đến chỗ Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân, nhanh chóng mượn sổ hộ khẩu, sau đó lại gõ cửa phòng của Diệp Mộ Phàm.
"Anh! Mở cửa, mở cửa, mở cửa!"
Diệp Mộ Phàm mang dép chậm rãi đi ra, "Sao vậy? Anh vừa mới chuẩn bị ngủ..."
"Cho em mượn xe dùng một chút, em không có nhiều thời gian!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.
Diệp Mộ Phàm cau mày, "Giữa đêm, em không ngủ mà làm gì vậy?"
Diệp Oản Oản đáp thật nhanh, "Ngày mai là sinh nhật của Bảo Bảo nhà em, còn 2 tiếng nữa là tới 12 giờ đêm. Em muốn chạy đến cho anh ấy một niềm vui bất ngờ. Sau đó cùng nhau thức trắng đêm chờ ở trước trụ sở phường, trở thành cặp đôi đầu tiên đăng ký kết hôn của ngày mới, có phải là rất lãng mạn hay không?"
Bất ngờ không kịp đề phòng bị ném một thùng thức ăn cho chó, khiến cho Diệp Mộ Phàm bị nghẹn đến suýt chút nữa hít thở không thông, hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần nói, "Em là một cô gái đấy, có thể dè đặt một chút hay không???"
Diệp Oản Oản mặt đầy không tưởng tượng nổi, "Anh, anh đùa sao? Bảo Bảo nhà em ưu tú như vậy, nếu như em dè đặt, làm sao còn có thể tới lượt mình chứ! Mau mau nhanh, đưa cho em chìa khóa!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Lúc này, tựa hồ Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân nghe được động tĩnh, cũng từ trong phòng đi ra.
Diệp Mộ Phàm lập tức bắt lấy cơ hội tố cáo, "Cha, mẹ, hai người nhanh nhìn con gái mình một chút đi! Hơn nửa đêm trộm sổ hộ khẩu trốn ra ngoài tìm trai kết hôn, hai người cũng không quản con bé một chút?"
Diệp Thiệu Đình nghe vậy lườm con trai một cái, "Cái gì mà trộm, sổ hộ khẩu là cha đưa!"
Diệp Mộ Phàm: "...?"
Lương Uyển Quân ôn nhu mở miệng nói, "Người trẻ tuổi có cảm xúc cuồng nhiệt cũng là chuyện tốt! Mộ Phàm, vào lúc này quá muộn, Oản Oản đi một mình không an toàn, con lái xe chở con bé đi!"
Diệp Mộ Phàm: "...???"
"Cảm ơn cha, cảm ơn mẹ!" Diệp Oản Oản mặt đầy đắc ý thúc giục, "Đi mau, đi mau! Nếu không không kịp thời gian đâu! Em muốn canh chúc mừng sinh nhật Bảo Bảo nhà em lúc 12 giờ! À đúng rồi, nếu như anh có thể chuẩn bị thêm cho em một thùng pháo hoa thì càng hay hơn!"
Diệp Mộ Phàm quả thật là muốn đập ૮ɦếƭ nàng, "Pháo hoa, pháo hoa cái *beep*! Đế Đô cấm đốt pháo có được không!"
Cuối cùng, dưới sự “áp bức” của cha mẹ, Diệp Mộ Phàm đành nhận mệnh mặc quần áo tử tế, thức dậy lái xe đưa Diệp Oản Oản đi.
Cũng đúng! Nàng lái xe đi một mình không an toàn... Không an toàn cho những người đi đường vô tội!!
Diệp Mộ Phàm trước tiên đưa Diệp Oản Oản đến nhà cũ Tư gia, để cho Diệp Oản Oản lấy sổ hộ khẩu từ chỗ bà nội.
"Ai mà thích được một người cháu dâu hung hãn như vậy chứ! Hù dọa cho bà nội sợ chạy cho mà xem! Em chờ đó xem, khẳng định là bà cụ sẽ đuổi em ra khỏi cửa ngay và luôn!" Diệp Mộ Phàm ghét bỏ lầm bầm.
Kết quả, 10 phút sau, Diệp Oản Oản đã đi ra, trong tay cầm sổ hộ khẩu đỏ chói, bên cạnh là một bà cụ gương mặt đầy hiền hòa.
Bà cụ ý cười đầy mặt nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gái, "Mau đi đi, đi đường nhớ cẩn thận một chút! Có cần bà nội nói tài xế đưa con đi hay không?"
"Không cần đâu bà nội, anh con đi cùng con, để anh ấy chở con đi là được rồi!"
"Được được được..."
Diệp Mộ Phàm nhìn một màn vô cùng hài hòa trước mắt, "..."
Tại sao kịch bản hoàn toàn bị lật đổ, là hắn theo không kịp được bước chân của cái thời đại này rồi sao???
...
Diệp Oản Oản liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại di động, đoán chừng còn thừa lại một chút thời gian.
"Mau mau nhanh, giúp em đi mua pháo hoa! Ngoại ô có thể đốt pháo được đấy!" Diệp Oản Oản thúc giục.
Vẫn không quên vụ này cơ à!
Diệp Mộ Phàm cắn răng, "Trọng điểm là có thể thả hay không sao? Đang giữa đêm, anh đi nơi nào mua pháo cho em bây giờ! Em không cảm thấy quá đáng đối với con “cẩu độc thân” này hay sao?"
Hắn đã tạo cái nghiệt gì mà phải đi theo nàng, bị một đường nhét thức ăn cho chó.
"Hì, ai bảo anh là anh trai em cơ chứ!" Diệp Oản Oản cười híp mắt nói, "Anh, em biết anh đối với em tốt nhất, so với anh trai ruột em còn tốt hơn! Không đúng, anh chính là anh trai ruột của em đấy!"
Diệp Mộ Phàm liếc mắt nhìn nàng một cái, che giấu vui mừng nơi đáy mắt, "Thật sao?"
"Đó là đương nhiên là sự thực nha!"
"Anh nhớ là gần đây có một tiệm nhỏ có thể mua được, đi thử vận may một chút đi!"
...
Cuối cùng, vận khí của bọn họ không tệ, vậy mà Diệp Mộ Phàm thực sự giúp mua được một rương pháo hoa.
Hai người chất đầy pháo hoa trong cốp sau, đi thẳng một đường đến Cẩm Viên.
"Anh, nhờ anh nhé! Sau khi em vào, anh đi đến chỗ hồ nhỏ nhé, chỗ đó thích hợp nhất! Đợi một chút, anh liền bắt đầu thả!" Diệp Oản Oản dặn dò.
"OK! Giao cho anh!"
Diệp Oản Oản giao phó xong, không đi cửa chính, vì muốn tạo niềm vui bất ngờ cho Tư Dạ Hàn, trèo tường, lẻn vào trong từ đường phía sau hậu viên.
Cẩm Viên đã từng bị nàng đập đi, sau đó sửa sang lại, trồng đầy cây ăn quả và rau cải.
Giờ phút này, mặc dù là mùa đông, Diệp Oản Oản vẫn có thể nhìn thấy không ít trái cây, thậm chí cách đó không xa còn thấy được một vườn rau cải tươi tốt.
Thổ nhưỡng nơi này, trồng trọt cũng tốt quá đấy chứ!
Xem ra khoảng thời gian này nàng không có ở đây, Hứa quản gia quản lý cực kỳ có tâm, vườn tược cây cối tốt tươi, một khung cảnh thật thanh bình an nhiên.
"Người nào ——??"
Diệp Oản Oản đang đi dạo khắp nơi, bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng quát đầy nghiêm nghị, sau đó là tiếng xé gió vun ✓út đánh tới.
Diệp Oản Oản vươn cánh tay, đỡ lấy đòn công kích.
"Oản... Oản Oản tiểu thư!" Sau khi thấy rõ người tới là ai, Hứa Dịch mặt đầy vui mừng.
"Oản Oản tiểu thư, sao cô lại tới đây!"
"Tôi không thể tới?" Diệp Oản Oản nhíu mày.
"Có thể, đương nhiên có thể rồi! Nhưng mà, làm sao... làm sao cô lại trèo tường vào?"
"Sắp sửa tới 12 giờ chính là sinh nhật của Cửu gia nhà anh rồi, tôi muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ!"
"Ngày mai là sinh nhật của Cửu gia?"
Tư Dạ Hàn quả thật chưa bao giờ tổ chức sinh nhật, cho nên ngay cả Hứa Dịch cũng không biết được sinh nhật của Tư Dạ Hàn là lúc nào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc