Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1229

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nếu như mỗi một bộ com lê đều tổ chức một lần mà nói, nhân sinh sau này của nàng, đại khái sẽ phải tiếp diễn trong những cuộc hôn lễ không bao giờ dứt...
Thấy Tư Dạ Hàn lại có thể thật sự nghiêm túc suy tính tới vấn đề này, Diệp Oản Oản sợ quá đỗi, vội vàng chuyển đề tài.
"Khục, dừng lại dừng lại! Nghĩ gì vậy hả! Làm gì có ai sẽ cử hành hôn lễ nhiều lần như vậy? Em chỉ muốn tổ chức hôn lễ tại Hoa quốc, dùng thân phận của Diệp Oản Oản cử hành có được không!" Diệp Oản Oản vội vàng nói.
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: "Hôn lễ tại Hoa quốc tất nhiên là phải cử hành, nhưng Độc Lập Châu bên này..."
Diệp Oản Oản nào dám để cho anh nói xong, trực tiếp cắt ngang, "Rất đơn giản, tất cả bằng hữu thân nhân Độc Lập Châu bên này cũng đều mời tới Hoa quốc là được! Cha mẹ em và ông ngoại bên kia, em cũng đã nói hết rồi, hết thảy bọn họ đều tôn trọng ý kiến của chúng ta!"
Sau khi pháp luật được sửa đổi, hạn chế giữa Hoa quốc và Độc Lập Châu đã sớm không còn nhiều như trước, lui tới rất thuận lợi.
Tư Dạ Hàn nhíu chặt chân mày: "Xác định không muốn tổ chức thêm mấy lần ở Độc Lập Châu?"
"Tổ chức thêm... lại còn mấy lần?" Diệp Oản Oản xạm mặt lại: "Bảo Bảo, anh tỉnh táo một chút!"
Tư Dạ Hàn thản nhiên nhìn nàng một cái: "Anh rất tỉnh táo."
Diệp Oản Oản: "..."
Tỉnh táo cái rắm!
Rất tỉnh táo mà lại muốn tổ chức hôn lễ một trăm lần sao?
...
Mấy ngày sau, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn ngồi máy bay trở về Hoa quốc.
Nguyên bản dự tính ban đầu của Diệp Oản Oản tới Độc Lập Châu chính là vì muốn tìm hiểu thân thế của mình. Bây giờ đã biết rõ mọi chuyện, nàng rốt cuộc cũng biết mình là ai, đương nhiên phải trở về, cho cha, mẹ, và cả Diệp Mộ Phàm một câu trả lời.
Mấy năm nay khi ký ức bị thay đổi, nàng đều sống tại Hoa quốc, lấy thân phận của Diệp Oản Oản sinh hoạt. Trong những năm này, nàng cũng đã hoàn toàn xem mình như Diệp Oản Oản.
Mặc dù thân phận là giả, nhưng tình cảm trải qua trong khoảng thời gian này đều là thật.
Hoa quốc còn rất nhiều người đang chờ nàng, chờ Diệp Oản Oản.
Nàng nhất định phải trở về, giải thích rõ hết thảy những chuyện cần giải thích.
Nếu không, chuyện này với bọn họ mà nói, quá không công bằng!
Đại khái là tâm tình có chút khẩn trương, dù cho Diệp Oản Oản đã sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng đã châm chước chọn lời rất lâu về việc sẽ giải thích như thế nào. Nhưng mà, khi máy bay hạ xuống, vẫn khó tránh khỏi có chút khẩn trương.
Những năm này cùng nhau trải qua, ông bà Diệp yêu thương hết mực với nàng, nàng đã sớm coi bọn họ như ngươi thân của mình. Kể cả ông anh trai hết lòng yêu thương em gái Diệp Mộ Phạm kia nữa...
Thật ra là nàng thật sự không biết nên nói với bọn họ như thế nào về sự thật tàn nhẫn này! Làm sao có thể nói cho bọn họ biết, cô con gái vẫn luôn ở bên cạnh, thật ra không phải là con gái của mình? Mà cốt nhục ruột thịt của họ, đã sớm ૮ɦếƭ ở trong vụ đánh bom năm đó, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không tìm ra được?
Nếu như bọn họ không thể nào tiếp thu được, nàng chỉ có thể... đem thân phận vốn không thuộc về chính mình này, vĩnh viễn xóa nhòa.
Đại khái là phát giác được tâm trạng của cô gái, Tư Dạ Hàn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
"Oản Oản —— "
Diệp Oản Oản đang thất thần, từ trước mặt truyền tới thanh âm đầy hưng phấn của Diệp Mộ Phàm.
Bên cạnh Diệp Mộ Phàm, Diệp Thiệu Đình và Lương Uyển Quân tất cả cũng đều tới, đang đầy trông ngóng nhìn về hướng đám người vừa xuống máy bay. Ngay khi thấy hình bóng của nàng, ánh mắt nhất thời sáng lên.
"Cha... Mẹ..."
"Anh..."
Diệp Oản Oản nhanh chân chạy về phía ba người. Tư Dạ Hàn đi ở phía sau, giúp nàng xách hành lý.
"Oản Oản!!!"
Lương Uyển Quân vừa nhìn thấy con gái, vành mắt liền đỏ cả lên, đưa một tay ôm Diệp Oản Oản thật chặt trong иgự¢, "Trở về là tốt rồi... Trở lại là tốt rồi..."
Lương Uyển Quân quan sát kỹ một vòng cô con gái đã lâu không gặp, vừa quen thuộc lại cực kỳ xa lạ, bả vai nhu nhược khẽ run, "Oản Oản, mẹ cho là... cho là con sẽ không trở lại nữa..."
Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình ở bên cạnh cũng kích động không thôi, nghe vậy quay lưng lại lau nước mắt.
Khóe mắt Diệp Oản Oản cay cay, nghe thấy lời của Lương Uyển Quân, mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng. Nhưng bởi vì suy nghĩ trong đầu quá nhiều, nên cũng không nghĩ sâu, nghe vậy vội vàng đáp, "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Làm sao con lại có thể không bao giờ quay trở lại nữa? Con chính là con gái bảo bối của mẹ, còn ở bên mẹ cả một đời đấy!"
Lương Uyển Quân nghe nói như vậy, nhất thời nước mắt cũng không kìm được nữa, lã chã chảy xuôi xuống, "Oản Oản..."
Diệp Thiệu Đình vỗ bả vai của Lương Uyển Quân một cái, "Được rồi, đừng khóc, không phải là con trở về rồi sao? Em nhìn lại mình xem, đừng dọa con sợ!"
Diệp Mộ Phàm cũng nhanh chóng chạy đến trấn an, "Đúng vậy, không phải là Oản Oản trở về rồi sao, chúng ta về nhà rồi trò chuyện tiếp!"
"Mẹ, chúng ta về nhà đi!"
"Được... được... Về nhà..."
...
Kim Đô Bích Hải.
Rất nhanh, mọi người cùng nhau đi xe về tới biệt thự.
"Oản Oản, sau khi con về nước... dự định sẽ ở đâu?" Dường như Lương Uyển Quân có chút khẩn trương hỏi.
Diệp Oản Oản nắm lấy cánh tay của Lương Uyển Quân, vội mở miệng nói, "Ở trong nhà, con muốn ở bên mọi người nhiều hơn một chút!"
"Được được được..." Trên mặt của Lương Uyển Quân lập tức tràn đầy nụ cười, "Mộ Phàm, nhanh giúp em gái con đem hành lý bỏ vào phòng của con bé!"
"Biết rồi!" Diệp Mộ Phàm ai oán lầu bầu, "Mẹ, không phải là con đã nói với mẹ, số nụ cười của mẹ khi ở bên em gái nửa ngày, còn nhiều hơn ở với con một tháng!"
Lương Uyển Quân nguýt hắn một cái, "Em gái con biết điều, nghe lời lại hiểu chuyện như vậy, còn có một cậu bạn trai ưu tú nữa, con thì sao? Đến bây giờ ngay cả nửa cô bạn gái cũng chưa dẫn tới ra mắt với mẹ!"
Diệp Mộ Phàm cạn lời, "Mẹ, mẹ có chuyện gì cứ nói, làm sao có thể công kích cá nhân! Lúc trước con dẫn về nhiều cô như vậy, tại sao lại không nói?"
Lương Uyển Quân: "Con còn không thấy ngại nhắc lại chuyện lúc trước! Ngày ngày dẫn về toàn là thứ người gì đâu! Nếu không phải là em gái quản con tốt, bây giờ sợ là con đã bị đám phụ nữ lung tung kia lừa đến chẳng còn lại gì!"
Sắc mặt của Diệp Mộ Phàm nhất thời đen như đáy nồi, "Mẹ rõ ràng đang thiên vị! Rõ ràng trước đó em gái còn kém hơn cả con, mắt chọn đàn ông so với con chọn bạn gái, còn cặn bã hơn gấp trăm lần có được không!"
Lương Uyển Quân không nói hai lời liền nhéo lấy lỗ tai Diệp Mộ Phàm: "Sao lại nói em mình như vậy hả!"
Diệp Thiệu Đình cũng lập tức trừng mắt một cái, "Tiểu tử thúi! Có phải là bị ngứa da hay không?"
...
Diệp Oản Oản nhìn một nhà ba người đối thoại, không hiểu sao lại có một loại cảm giác thật thân thuộc trào dâng.
Đây quả thực tuy có chút khác biệt so với cách nói chuyện giữa cha mẹ nàng và Nhi*p Vô Danh, nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu!
Chẳng qua là, nhìn cảnh người một nhà hòa hợp ấm áp ở chung một chỗ cười đùa, Diệp Oản Oản bỗng nghĩ đến lời lát nữa mình sắp nói, khó tránh khỏi càng thêm khó mà mở lời...
Sau khi cất hành lý xong, mọi người cùng ngồi xuống ghế sa lon phòng khách.
"Chuyện em trở về nước, Yên Nhiên và Cung Húc bọn họ biết không?" Diệp Mộ Phàm hỏi.
Diệp Oản Oản: "Còn chưa có nói, em định âm thầm trở về, cho bọn họ một niềm vui bất ngờ!"
"Đúng rồi, kịch bản lần trước em chọn giúp Cung Húc không tệ, phỏng chừng lần này có thể nhận được đề cử giải thưởng lớn ở nước ngoài!" Diệp Mộ Phàm mở miệng nói.
"Ồ..."
"Yên Nhiên cũng thật lợi hại, mọi bước đi đều luôn vững vững vàng vàng, đặc biệt khiến cho người ta bớt lo!"
"Yên Nhiên dĩ nhiên là em yên tâm."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc