Buổi tối Diệp Oản Oản ngủ ở nhà. Ban đêm, nàng lại thành khẩn trò chuyện thật lâu cùng cha mẹ mình, cuối cùng thái độ của hai người không còn phản đối mạnh mẽ như vậy nữa.
Dĩ nhiên... Có ông ngoại ở đó cho bọn họ chỗ dựa, dường như cha mẹ có phản đối cũng không có tác dụng gì.
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Diệp Oản Oản đang định đi tìm Tư Dạ Hàn bàn bạc.
"Mẹ, mẹ định đi ra ngoài sao?" Đường Đường bảo bối thấy dường như mẹ muốn đi ra ngoài, lập tức đứng lên.
Diệp Oản Oản xoa xoa đầu của cậu bé một cái: "Đúng vậy!"
Đường Đường: "Đi nơi nào?"
Diệp Oản Oản: "Đến chỗ cha con."
Đường Đường nghe nói như vậy, dường như trong con ngươi to tròn nhất thời hiện lên vẻ khẩn trương: "Khi nào mẹ trở lại?"
Diệp Oản Oản: "A... Tìm cha con bàn bạc một số chuyện, có thể sẽ hơi lâu."
"Ồ..." Cậu bé không vui thấy rõ.
"Bảo bối ngoan nào, mẹ sẽ cố gắng nhanh trở về với con. Hay là, con và mẹ cùng đi?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.
"Không đi!" Cậu bé đáp như chém đinh chặt sắt.
"A..." Diệp Oản Oản có chút dở khóc dở cười: "Giận cha rồi hả?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Đường có chút cứng đờ, "Không có!"
Thấy không hỏi được gì từ chỗ con, Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là trước hết đi tìm Tư Dạ Hàn.
A Tu La, trong vườn hoa.
Thời điểm Diệp Oản Oản đến, Tư Dạ Hàn đang xem một tập ảnh thật dầy. Diệp Oản Oản tùy ý liếc một cái, liền phát hiện ra là album áo cưới...
Thấy Diệp Oản Oản đến, trên mặt của Tư Dạ Hàn cực nhanh lộ ra vẻ mất tự nhiên, ngay sau đó ung dung thản nhiên đóng tập album lại, "Tối hôm qua em ổn không?"
"Có ông ngoại ở đó, có thể có vấn đề gì? Huống chi còn có anh trai và Đường Đường bảo bối trợ công, em lại làm nũng với cha mẹ, đã giải quyết xong toàn bộ!" Diệp Oản Oản vừa cười vừa nói, "Đúng rồi, A Cửu, anh và Đường Đường có chuyện gì sao? Có phải là tối hôm qua anh nói gì với con hay không? Sao em có cảm giác Đường Đường càng không chào đón anh rồi vậy hả?"
Sắc mặt Tư Dạ Hàn không có bất kỳ khác thường: "Không có gì."
Hai con ngươi Diệp Oản Oản híp lại: "Làm sao lại không có gì? Nhất định là xảy ra cái gì rồi! Buổi sáng em vừa nói với Đường Đường muốn tới chỗ anh, con liền bày ra vẻ mặt đầy ai oán! Em hỏi con có muốn đi chung hay không, con liền trực tiếp cự tuyệt!"
Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản một cái, đáp: "Tối hôm qua, anh hỏi Đường Đường tại sao không thích anh."
Ánh mắt Diệp Oản Oản nhất thời sáng lên. Đối với vấn đề này, nàng cũng rất muốn biết: "Vậy... Đường Đường trả lời thế nào?"
Tư Dạ Hàn: "Đường Đường nói, bởi vì em yêu thích anh hơn."
Diệp Oản Oản: "..."
Má ơi...
Nàng còn tưởng rằng nhất định là Đường Đường có lý do đặc biệt gì, thật là vạn vạn không ngờ tới mà...
Không hổ là cha con ruột, tật xấu y chang nhau!
Diệp Oản Oản vội vàng hỏi thăm: "Vậy anh trả lời thế nào?"
Không hiểu tại sao, lại có một loại dự cảm xấu...
Tư Dạ Hàn: "Anh nói, em là vợ của anh, đương nhiên là phải yêu thích anh hơn rồi!"
Diệp Oản Oản: "Ha ha..."
Quả thật là Diệp Oản Oản cũng không biết nên nói gì! Bởi! Bị Đường Đường ghét thật là không hề oan chút nào!
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ che trán: "Anh không thể dỗ dành con một chút sao?"
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: "Lời anh nói đều là sự thật."
Nói xong còn bày ra một bộ dáng "Chẳng lẽ em không cảm thấy là anh đang nói sự thật sao", trừng trừng nhìn chằm chằm nàng.
Diệp Oản Oản nào dám nói không phải là đang nói thật...
Thật là cạn lời với ông chồng này rồi.
Diệp Oản Oản chỉ có thể thở dài, vội vàng trả lời: "Dạ dạ dạ, không sai, là nói thật là nói thật! Em yêu anh nhất..."
Ánh mắt Diệp Oản Oản liếc xéo qua, nhìn tập album trên bàn trước mặt Tư Dạ Hàn, con ngươi đảo nhanh như chớp.
Thật không ngờ Tư Dạ Hàn lại sẽ có thể lén xem áo cưới một mình nha...
Tất nhiên là nàng sẽ không nói toạc ra... Không có khả năng!
Diệp Oản Oản cười hì hì tiến tới, giống như lơ đãng đem tập ảnh mở ra, "Bảo Bảo, anh đang xem áo cưới à! Anh thích em mặc bộ nào?"
Diệp Oản Oản nói xong, ánh mắt dừng ở trên một bộ có phong cách phục cổ, tương đối xa hoa, "Em cảm thấy bộ này không tệ. Bảo Bảo, anh cảm thấy thế nào?"
Tư Dạ Hàn nhìn một cái: "Cái này anh đã đặt rồi."
"Anh cũng nhìn trúng cái này?" Diệp Oản Oản kinh ngạc vui mừng, nháy mắt một cái.
Diệp Oản Oản nói xong, ngay sau đó lại tiếp tục lật xem, chỉ một bộ váy đuôi cá màu trắng, "Bộ này cũng được!"
Tư Dạ Hàn: "Bộ này cũng đã đặt xong."
Diệp Oản Oản kinh ngạc ngẩng đầu, "Anh lại đoán được cái em thích? Không hổ là Bảo Bảo nhà em, hiểu em rất rõ! Nhưng mà... bộ váy xòe dài màu bạc này cũng đẹp! Thật là khó chọn mà!"
Những bộ áo cưới trong album này là các tác phẩm kinh điển của những nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới, cho nên quả thật mỗi một bộ đều rất đẹp. Diệp Oản Oản xem mà muốn hoa cả mắt.
Kết quả, Tư Dạ Hàn nghe vậy, bình tĩnh đáp: "Đều đã đặt trước hết rồi."
Liên tục chọn ba bộ, Tư Dạ Hàn lại đều có thể biết trước, đặt may hết? Diệp Oản Oản ngẩng đầu lên, mặt đầy kinh ngạc: "Bảo Bảo, chúng ta thần giao cách cảm đến vậy sao?"
Tư Dạ Hàn: "Tất cả kiểu mẫu trong album này, anh đều đã đặt may sẵn mỗi loại một bộ."
Diệp Oản Oản sắc mặt ngẩn ngơ, ngay sau đó khóe miệng không ngừng co quắp: "..."
Hóa ra cái anh chàng này đã đặt mua tất cả các kiểu mẫu có trong bộ album này?
Quả nhiên, biện pháp tốt nhất để giải quyết khó khăn khi phải chọn lựa, chính là mua sạch sao?
Diệp Oản Oản quả thật là cực kỳ cạn lời: "Mua nhiều bộ như vậy, xưởng giấm ế quá, nên anh chuyển nghề mở tiệm áo cưới sao?"
Cặp con ngươi lấp lánh điên đảo chúng sinh kia của Tư Dạ Hàn nhấp nháy, bỗng nhiên nghiêng người, hôn lên trên môi của nàng, thì thầm qua làn môi: "Mỗi một bộ... đều muốn em mặc cho anh xem."
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Vào giờ phút này, trái tim Diệp Oản Oản đập nhanh cứ như thể vừa trải qua một trận quyết đấu sống còn với Cẩu Tạp Chủng vậy.
Thật là vạn vạn không ngờ tới mà!
30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, không ngờ sẽ có ngày bị Tư Dạ Hàn tán đổ triệt để như vậy.
Diệp Oản Oản che lấy gương mặt ửng hồng càng lúc càng nóng lên, "Khục, nhưng vậy cũng mua hơi nhiều quá rồi? Em phải mặc tới lúc nào đây?"
Tư Dạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve lọn tóc đen nhánh bên tai nàng, "Nhiều sao? Dù sao đời này anh chỉ kết hôn có một lần, em có thể từ từ mặc."
Diệp Oản Oản: "..." Anh thắng rồi.
"Ồ đúng rồi, suýt chút nữa quên nói với anh chuyện chính. Em đến tìm anh, là có chuyện muốn thương lượng với anh. Hôn lễ của chúng ta, có khả năng... em sẽ không lấy cái thân phận Nhi*p Vô Ưu này để tổ chức... cũng không tổ chức ở Độc Lập Châu..." Diệp Oản Oản cân nhắc chọn lời một hồi, ngay sau đó mở miệng nói.
Đối với chuyện này, dường như Tư Dạ Hàn không hề có chút dị nghị nào, trực tiếp đáp ứng: "Cũng được. Vô luận em muốn ở nơi nào, lấy thân phận nào, đều được hết. Nếu như mỗi một thân phận em muốn tổ chức một lần, đương nhiên cũng có thể! Anh sẽ thu hồi câu, sẽ chỉ kết hôn một lần, vừa nói."
Diệp Oản Oản: "...!!!"
Nhưng mà em cũng không muốn kết hôn nhiều lần như vậy, cảm ơn!
Com lê của chính nàng, cộng thêm com lê của anh, mỗi một bộ com lê kết hôn một lần, vậy thì phải kết hôn đến bao giờ?
Diệp Oản Oản: Em cũng không muốn kết hôn nhiều lần như vậy, cảm ơn!
Tư Dạ Hàn: Anh muốn.