Buổi hội nghị cuối cùng cũng kết thúc.
Đây chính là một buổi hội nghị có ý nghĩa trọng đại nhất Độc Lập Châu.
Rất nhanh, tin tức này sẽ truyền khắp toàn bộ Độc Lập 12 Châu.
Rời khỏi Cao ốc Trọng Tài Hội, Ân Duyệt Dung ngẩng đầu lên, nhìn lấy bầu trời xanh thẳm nơi đỉnh đầu.
Cả đời này của bà, nửa đời trước đều theo đuổi Tư Hoài Chương, nửa đời sau lại theo đuổi quyền lực và địa vị. Cả đời đều chưa từng có được niềm vui, chưa từng bao giờ sống vì chính bản thân mình. Hiện tại, bà đã mệt mỏi.
Mặc dù làm chuyện trái với nguyên tắc và bản tâm của mình, nhưng mà, nội tâm lại cảm thấy thư thái và nhẹ nhàng trước giờ chưa từng có.
Thì ra, có lúc thỏa hiệp cũng không có nghĩa là thất bại, mà là biển rộng trời cao.
Trong nháy mắt khi tin tức được truyền ra, Diệp Oản Oản lập tức gửi tin nhắn thông báo cho Nhi*p Vô Danh về tin vui này.
Nàng vừa đi ra ngoài, còn vừa đang cảm thán cùng Tư Dạ Hàn, "Cái kết quả này, thật sự là làm cho người ta kinh ngạc. Em đã đoán chắc chắn mẹ anh sẽ không thông qua, nhưng không ngờ bà ấy sẽ lại từ bỏ quyền biểu quyết! Em còn chuẩn bị tâm lý sẽ chiến đấu lâu dài rồi cơ đấy!"
Tư Dạ Hàn: "Anh cũng không ngờ tới."
Khoảng thời gian này, quả thật Ân Duyệt Dung đã làm quá nhiều chuyện nằm ngoài tầm hiểu biết của anh.
Hai người mới vừa đi ra khỏi cao ốc, đúng dịp thấy Ân Duyệt Dung đang chờ xe ở cửa.
Ba người mặt đối mặt, trong lúc nhất thời bầu không khí có chút yên lặng, không biết nên nói cái gì.
Lúc này, một chiếc xe màu đen lái tới. Tài xế của Ân Duyệt Dung đã đến, cuối cùng mới phá vỡ sự yên lặng đầy lúng túng này.
Ân Duyệt Dung thu tầm mắt lại, cất bước đi về phía chiếc xe.
Trước khi cất bước lên xe, Ân Duyệt Dung lại đột nhiên dừng chân lại, xoay người, nhìn về phía Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản ở sau lưng.
Sau đó, ánh mắt rơi ở trên người Tư Dạ Hàn: "A Cửu, thật ra thì năm đó, mẹ vẫn luôn mong đợi khoảnh khắc con được sinh ra. Con mang theo tất cả niềm hi vọng của mẹ..."
Nghe thấy lời của Ân Duyệt Dung, con ngươi của Tư Dạ Hàn trong chớp mắt co rút lại.
Ân Duyệt Dung chưa từng bao giờ nói với anh những lời này...
"Chẳng qua là... Cho tới nay, đều là mẹ quá hèn yếu rồi. Bản thân bị giam cầm trong một tình yêu thất bại, còn muốn ôm lấy con nhốt cùng với mẹ ở trong Ⱡồ₦g giam không thấy ánh sáng này... Muốn con mãi ở cùng mẹ trong bóng tối u ám đó..."
Ân Duyệt Dung khẽ nhấc con ngươi lên, nhìn về phía con trai trước mặt, chậm rãi nở một nụ cười thật buồn, "A Cửu, thật ra, chẳng qua là vì mẹ... quá cô độc..."
"A Cửu, xin lỗi con..."
Nghe Ân Duyệt Dung chậm rãi nói tới đây, hai tay Tư Dạ Hàn siết lại, tạo thành nắm đấm thật chặt.
Diệp Oản Oản đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang run lên của anh.
Thật ra... mặc dù Tư Dạ Hàn không nói ra ngoài miệng, nhưng mẹ anh vẫn luôn là khúc mắc lớn nhất trong tim anh.
Tư Dạ Hàn vẫn mãi không hiểu, tại sao là một người mẹ, lại có thể tàn nhẫn đối với đứa con ruột thịt của mình đến vậy? Ngay từ đầu, anh vẫn còn ôm chút hy vọng. Anh rất muốn biết tại sao, nhưng lần lượt thất vọng hết lần này tới lần khác.
Đến một lúc nào đó, cuối cùng anh không còn bao giờ hỏi nữa, cũng không còn bất kỳ hy vọng nào.
Nhưng mà, sâu trong nội tâm, vẫn mong muốn nhận được sự giải thích vừa rồi của Ân Duyệt Dung. Khúc mắc nhiều năm như vậy, bất quả cũng chỉ mong muốn được nghe ba chữ "Xin lỗi con..." mà thôi.
Ân Duyệt Dung nhìn về phía cô gái ở bên cạnh Tư Dạ Hàn một cái: "A Cửu, ánh mắt nhìn người của con, tốt hơn mẹ nhiều."
Sau khi nói xong câu này, Ân Duyệt Dung liền lên xe. Xe chậm rãi chạy, biến mất khỏi tầm mắt.
Diệp Oản Oản nắm tay Tư Dạ Hàn, dịu dàng nói, "Trước đó em vẫn luôn suy nghĩ mãi, tại sao Đường Đường có thể khiến cho mẹ anh có thay đổi lớn như vậy. Hiện tại thật giống như đột nhiên hiểu ra. Chắc hẳn là... bởi vì yêu..."
Ân Duyệt Dung bị tình yêu biến thành bộ dáng lạnh giá kia, cuối cùng được tình yêu làm tan chảy và thay đổi.
Sau khi hội nghị kết thúc, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn mời Dịch Linh Quân ăn một bữa cơm, coi như là tiệc chia tay.
Vốn chuẩn bị ngày mai mới trở về, kết quả Vân Thành bên kia có tin truyền đến, bởi vì Diệp Oản Oản và Đường Đường biến mất thời gian quá dài, Nhi*p Vô Danh đã không thể che dấu được nữa. Cha mẹ đã biết được chuyện họ tới Thiên Thủy thành.
Vì vậy một nhà ba người liền lập tức lên đường, về lại Vân Thành.
Sau khi đến Vân Thành, Tư Dạ Hàn mang theo Oản Oản và Đường Đường đi thăm hỏi ông ngoại trước, kể cho lão nhân gia nghe rõ ràng tất cả mọi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này.
Sự thật chứng minh, cái quyết định này của Tư Dạ Hàn là tương đối chính xác.
"Được rồi ta biết rồi, mục đích hôm nay các con tới đây tìm ta, ta cũng biết. Cha mẹ con bên kia, ta sẽ đi một chuyến giúp các con xử lý!"
"Cảm ơn ông ngoại, ngoại là tốt nhất!" Diệp Oản Oản nhất thời đầy vui vẻ ôm lấy cánh tay của ông ngoại.
"Đúng rồi, ông ngoại, về phần Tư Hạ ngoại cũng đừng lo lắng. Cũng còn may khi đó kịp thời ngăn cản cậu ta, không tạo thành ảnh hưởng gì quá lớn. Sau khi giam giữ một thời gian sẽ được thả ra, chẳng qua là sẽ bị đuổi khỏi Độc Lập Châu mà thôi."
"Có thể giữ lại được cái mạng đã coi như không tệ." Ông ngoại thở dài.
Hơn nữa, thời gian Tư Hạ sinh hoạt tại Hoa quốc còn dài hơn Độc Lập Châu, có lẽ sẽ thích ứng tốt hơn với cuộc sống tại Hoa quốc.
Trò chuyện một hồi cùng ông ngoại, rất nhanh Nhi*p Vô Danh đã chạy tới đón người.
"Em gái! Cuối cùng các em cũng trở lại rồi!" Nhi*p Vô Danh vừa nói vừa chạy đến trước mặt Đường Đường, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, "Cũng còn khá cũng còn khá! Vị tiểu tổ tông này không có việc gì là được!"
Nói xong, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy là lạ ở chỗ nào, đưa tay ra nhéo nhéo gương mặt bầu bĩnh của cậu bé, "Sao anh lại thấy Đường Đường mập ra nhỉ? Không phải là bị bắt cóc sao? Anh còn tưởng rằng sẽ gầy đi cơ đấy! Làm sao khuôn mặt nhỏ nhắn lại tròn thêm rồi vậy hả?"
Đường Đường đầy ghét bỏ đẩy cánh tay Nhi*p Vô Danh ra, từng chữ từng chữ một nói: "Xin chú ý chọn lời!"
Nhi*p Vô Danh nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn một hồi, đã phi thường thỏa mãn, không dám lại tiếp tục tìm ૮ɦếƭ, nhìn về phía Tư Dạ Hàn nói, "Em rể, chuyện lần này thật sự là rất cảm ơn em, Lăng Miểu vẫn chưa thể xuống giường, nhờ anh thay cô ấy nói một tiếng cảm ơn với em và Oản Oản!"
Tư Dạ Hàn đáp: "Ừm."
Nhi*p Vô Danh vỗ иgự¢ nói, "Em rể em yên tâm, chuyện em kết hôn với em gái anh, anh bao thầu toàn bộ. Nhất định anh sẽ toàn lực đứng về phía các em! Về phần cha mẹ anh sẽ giúp các em khuyên nhủ, tiệc rượu tiệc cưới anh sẽ đặt giúp các em. Hôm rước dâu anh sẽ giúp em đánh trận đầu! Anh xem ai dám ngăn em vào cửa, đêm động phòng hoa chúc anh giúp em trông chừng, ai dám náo động phòng, anh đánh gãy chân hắn. Em cứ thật vui vẻ lấy em gái anh về nhà!"
Nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn nở rộ ý cười: "Cảm ơn."
Diệp Oản Oản ở trong xe nghe mà xạm mặt lại, "Này này! Anh nói chuyện gì mà xa cách quá vậy! Cái cùi chỏ này của anh, sao lại hướng về phía ngoài như vậy hả? Rốt cuộc anh là anh trai của ai vậy hả?"
Nhất thời Nhi*p Vô Danh mặt đầy không tán thành đáp lại, "Em gái, xem lời này của em xem! Cái gì gọi là hướng về phía ngoài! Không phải mọi người đều là người một nhà sao! Lại nói không phải là anh đây đang giúp em sao? Chẳng lẽ em không muốn thuận thuận lợi lợi đem em rể lấy về nhà? Toàn bộ quá trình này anh đều cung cấp dịch vụ 5 sao, còn không thu phí em nữa đấy!"
Diệp Oản Oản: "Ok, anh thắng rồi!"
Nửa giờ sau, cuối cùng xe cũng lái đến Nhi*p gia.
Đường Đường bảo bối ngủ thi*p đi ở trên xe, Diệp Oản Oản trước tiên ẵm nhóc lên phòng ngủ ở trên lầu, sau đó mới đi xuống lầu.
Trong phòng khách bên dưới lầu, Diệp Oản Oản, Tư Dạ Hàn, Nhi*p Vô Danh, ông ngoại, cha mẹ đều có mặt.
Nhi*p phu nhân và Nhi*p Hoài Lễ hai người đều không vui nhìn Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn, chẳng qua là vì ngại có cha mình ở đây, cho nên mới không tiện lên tiếng.