Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1212

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Trong biệt thự của Tư Dạ Hàn.
Sau khi trải qua mấy ngày điều tra và chuẩn bị, Tư Dạ Hàn đã xác định được vị trí hiện tại của Đường Đường, biết rõ tình hình bài bố thủ vệ tại Vạn Mai sơn trang. Cùng lúc đó, nhân lực cũng đã được triệu tập đầy đủ, tùy thời có thể hành động.
Vừa nghĩ tới phải tấn công địa phương đáng sợ nhất Thiên Thủy thành, Vạn Mai sơn trang, Lâm Khuyết cũng không khỏi sợ hãi, "Vạn Mai sơn trang là nơi Ân Duyệt Dung chuyên dùng để nuôi Cổ, độc trùng khắp nơi, toàn bộ cánh rừng chung quanh tràn ngập chướng khí. Thiên Thủy thành căn bản là không ai dám đến gần..."
Diệp Oản Oản nói: "Tôi đã nhờ anh tôi để cho Tử Quỷ chuẩn bị sẵn thuốc giải, một lát nữa anh phát cho tất cả mọi người, có thể kháng lại độc trùng và chướng khí."
Vừa nghĩ tới Đường Đường phải đợi lâu ở một nơi đáng sợ như vậy, lòng Diệp Oản Oản cũng như lửa đốt.
Ban đầu nàng vẫn cho rằng Ân Duyệt Dung chẳng qua chỉ gây khó dễ vì thể diện, qua mấy ngày nhất định sẽ dùng Đường Đường để trao đổi lấy Ân Hành.
Ai ngờ đâu, Dịch Linh Quân bên kia thử thăm dò Ân Duyệt Dung nhiều lần, mà bà ta đều bất động như núi.
Dù sao nơi này cũng là đại bản doanh của Trọng Tài Hội, nếu như làm huyên náo lớn lên, chắc chắn Trọng Tài Hội sẽ không mặc kệ, đến lúc đó Dịch Linh Quân cũng sẽ khó xử.
Cho nên mấy ngày nay nàng an ủi Tư Dạ Hàn, nhưng vẫn luôn nhẫn nại, đợi tin tức của Dịch Linh Quân.
Kết quả 7 ngày trôi qua, Ân Duyệt Dung vẫn còn chưa thả người! Bây giờ bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng biện pháp mạnh.
"Cửu ca, Cửu tẩu, vậy... chúng ta có nên chờ sắc trời tối thêm một chút nữa hay không? Nửa đêm hành động sẽ ổn hơn!" Lâm Khuyết khuyên nhủ.
Ánh mắt Tư Dạ Hàn không có chút ba động nào: "Thông báo tất cả mọi người, lập tức lên đường!"
Hiện tại trễ nãi thêm một khắc, Đường Đường sẽ chịu thêm một phần nguy hiểm.
Thần sắc Diệp Oản Oản đầy bất đắc dĩ, "Anh cho rằng Ân Duyệt Dung sẽ không có chuẩn bị sao? Thật ra thì hành động ban ngày hay ban đêm, cơ bản không khác gì nhau cả."
Lâm Khuyết: "Ặc..."
Đối với lời này của Diệp Oản Oản, hắn không cách nào phản bác. Đây chỉ đơn thuần là xin đi tìm ૮ɦếƭ trễ hơn một chút mà thôi...
Cuối cùng, Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản tự mình dẫn một đội quân tinh nhuệ, trực tiếp thằng tiến Vạn Mai sơn trang.
Vạn Mai sơn trang.
Kiều Mẫu sai người đi mua nguyên liệu nấu ăn tươi ngon, thậm chí còn chuẩn bị cả tạp dề nấu ăn.
Ân Duyệt Dung thay đồ ở nhà, rửa tay, mặc tạp dề, sau đó bắt đầu chuẩn bị cơm tối ở trong phòng bếp.
Đã không nhớ rõ bao nhiêu năm chưa xuống bếp, vốn cho rằng sẽ rất xa lạ. Nhưng mà, lúc cầm con dao lên, cảm giác quen thuộc lại quay trở về.
Giờ phút này bà mới phát hiện, những ký ức kia thật ra chưa bao giờ biến mất hay phai mờ, chẳng qua chỉ là bị bà giấu ở chỗ sâu trong tim.
Bà chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình lại sẽ có một ngày xuống bếp vì một người nào đó...
Phòng bếp nhiều khói, Ân Duyệt Dung không cho phép Đường Đường đi vào, vì vậy cậu bé chỉ có thể giương mắt chờ ở phòng ăn.
"Tiểu thiếu gia, phu nhân đang nấu ăn, cậu ngoan ngoãn ngồi chơi ở chỗ này, chờ một chút nha!" Kiều Mẫu dịu dàng nói.
Đường Đường: "Được."
Kiều Mẫu dặn dò tiểu thiếu gia xong, liền quay trở lại phòng bếp, tiếp tục giúp Ân Duyệt Dung.
Kết quả, mới vừa đi được nửa đường, bên ngoài đột nhiên có người hoang mang rối loạn chạy vào, "Kiều quản gia! Kiều quản gia! Không xong rồi!"
Kiều Mẫu khẽ nhíu mày: "Ồn ào gì đó!? Xảy ra chuyện gì?"
Gã hộ vệ thở hổn hển nói: "Bên ngoài có người tự tiện xông vào, hơn nữa tốc độ rất nhanh, vào lúc này đã đến dưới chân núi rồi..."
Kiều Mẫu nhất thời giận dữ, "Ngươi nói cái gì? Ai gan to như vậy, ngay cả Vạn Mai sơn trang cũng dám xông vào!"
"Nhân số đối phương đông đảo, lại đều là cao thủ, sợ rằng người của chúng ta không cản được bao lâu!" Hộ vệ lo lắng báo cáo.
Kiều Mẫu sắc mặt lạnh lùng, "Lập tức dẫn tôi tới! Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, người nào chán sống như vậy!"
Hộ vệ nuốt nước miếng, cẩn thận từng li từng tí trả lời, "Kiều Mẫu, tôi thấy người cầm đầu, dường như... dường như là Đại thiếu gia..."
Kiều Mẫu nhất thời sửng sốt, "Cậu bảo sao?"
Hộ vệ: "Là Đại thiếu gia, bên cạnh còn có một người phụ nữ dung mạo rất đẹp..."
Đại thiếu gia và Nhị tiểu thư Nhi*p gia?
Dù thế nào Kiều Mẫu cũng không thể ngờ, với sự trầm tĩnh của Đại thiếu gia, lại sẽ có thể dùng phương pháp тһô Ьạᴏ, trực tiếp đánh tới cửa để đoạt người.
Bất quá, cũng khó trách! Vì bà vẫn luôn ở Vạn Mai sơn trang, cho nên biết được thật ra thì Ân Duyệt Dung đối đãi với tiểu thiếu gia rất tốt. Nhưng người ngoài lại sẽ không cho là như thế.
Nhất là Đại thiếu gia, không biết nghĩ như thế nào về phu nhân, dĩ nhiên là lòng như lửa đốt! Đại thiếu gia hiểu phu nhân rất rõ, biết đàm phán với phu nhân không có bất kỳ tác dụng nào, cũng chỉ còn lại có một con đường xông vào như vậy mà thôi.
Ngay tại thời điểm Kiều Mẫu và hộ vệ còn đang trao đổi, Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản, còn có Lâm Khuyết, Du Thiệu đã dẫn đầu từ cửa trước tiến vào hậu hoa viên.
Lâm Khuyết nói: "Cửu ca, Cửu tẩu, chúng ta chia nhau đi tìm đi!"
Diệp Oản Oản gật đầu: "Được."
Nói xong, bốn người đang định chia nhau đi tìm người, lúc này, từ phương hướng phòng ăn đột nhiên có một âm thanh truyền tới ——
"Mẹ!!!"
Đường Đường?
Diệp Oản Oản không cách nào tin được xoay người lại, sau đó liền nhìn thấy một cậu nhóc mặc một chiếc áo ấm nhung bông xù thật dày, giống như một quả cầu tuyết tí hon đang nhanh chóng chạy về phía nàng.
"Đường Đường!!!"
Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên, ôm thật chặt cậu bé ở trong lòng.
"Mẹ, Đường Đường rất rất rất nhớ mẹ!"
"Thật xin lỗi... xin lỗi con... đến bây giờ mẹ mới đến..."
Tư Dạ Hàn cũng bước nhanh về phía trước, nhìn thấy cậu bé bình an, nếp nhăn vì lo lắng giữa hai hàng chân mày cũng giãn ra được mấy phần.
Lâm Khuyết và Du Thiệu cũng chạy thật nhanh tới. Hai người cũng đều cảm thấy bất ngờ. Bọn họ âm thầm trù tính cả nửa ngày, vốn cho là khẳng định Đường Đường đã bị bắt giam tại Vạn Mai sơn trang, ít gì cũng phải trong một hầm giam nghiêm mật dưới lòng đất.
Vì thế bọn họ dành hẳn mấy ngày nghiên cứu cách phá khóa, phá tan hầm giam, cứu lấy cậu bé! Ai ngờ đâu, sau khi chạy tới, chỉ mới bước vào sân sau, liền thấy được cậu nhóc bình an vô sự.
"Bảo bối, con thế nào rồi?" Diệp Oản Oản kiểm tra tỉ mỉ cậu bé từ trên xuống dưới, xác định trên người nhóc không có bất kỳ vết thương nào.
Hơn nữa từ sắc mặt và biểu cảm của Đường Đường mà xem, không có chút bộ dáng hoảng sợ nào. Nếu như nói có điểm bất thường...
... thì chính là trên người nhóc có thêm hơi nhiều đồ ấm thì phải?
Đến bây giờ quả thật Lâm Khuyết còn có chút không dám tin, "Tôi nhổ vào, thế này có phải là quá dễ dàng rồi hay không? Sẽ không phải là có bẫy chứ?"
Cũng không thể trách Lâm Khuyết nghĩ như vậy, gương mặt Tư Dạ Hàn và Diệp Oản Oản cũng đầy cảnh giác.
"Vẫn nên cẩn thận thì hơn!" Diệp Oản Oản nắm lấy bàn tay của cậu bé, đem Đường Đường vững vàng che chở ở trong иgự¢.
Du Thiệu mặt đầy nghiêm túc, "Chỉ sợ Quản lý Ân đang muốn thả lưới một mẻ tóm gọn, chúng ta đi vào dễ dàng, sợ rằng đi ra ngoài sẽ rất khó khăn!"
Diệp Oản Oản còn đang quan tâm hỏi thăm Đường Đường, "Bảo bối, thân thể con có chỗ nào không thoải mái không?"
Đường Đường bảo bối lắc đầu một cái, "Không có nha, Đường Đường rất tốt, chỉ là..."
Diệp Oản Oản nhất thời mặt đầy khẩn trương: "Chỉ là cái gì?"
Đường Đường: "Chỉ là có chút hơi nóng."
Chỉ thấy gương mặt của cậu bé đỏ bừng, có thể là bởi vì mới vừa chạy nhanh, trên trán cũng rịn ra một tầng mồ hôi mịn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc