Kiều Mẫu cẩn thận đi tới hỏi thăm, "Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
Ân Duyệt Dung không nói một lời tiến vào thư phòng, sau đó không hề trở ra.
Lúc này, Đường Đường đi tới: "Kiều Mẫu, Kiều Mẫu, bà nội đâu?"
Kiều Mẫu đang lo âu, nhìn thấy Đường Đường, ánh mắt sáng lên, "Tiểu thiếu gia, tâm tình bà nội cậu có vẻ như không được tốt, vẫn đang tự giam mình ở trong phòng."
Đường Đường cau mày, "Có phải là có người khi dễ bà nội hay không?"
Kiều Mẫu: "Chuyện này... tôi cũng không rõ nữa..."
Coi như là Trọng Tài Hội cũng không một ai có thể khiến cho phu nhân nhà bọn họ chịu thua thiệt.
"Kiều Mẫu, tôi hơi lo lắng cho bà nội, tôi có thể vào xem bà nội một chút không?" Cậu bé ngỏ lời.
Kiều Mẫu có chút do dự, "Chuyện này..."
A Trung bưng ly nước trà đi tới, trợn mắt nhìn, "Chỗ trọng yếu như thư phòng, trừ phu nhân, không một ai có thể vào!"
Kiều Mẫu bất đắc dĩ đáp: "Thật có lỗi thưa tiểu thiếu gia, nếu như không được phu nhân cho phép, quả thật là bất luận kẻ nào cũng không được đi vào thư phòng."
A Trung hừ một tiếng, đi tới cửa thư phòng, nhẹ giọng nói: "Phu nhân, tôi pha cho bà ly trà giải nhiệt..."
Không đợi A Trung nói xong, cửa phòng "choang" một tiếng bị một cái ly đập trúng từ bên trong, tạo thành tiếng ly vỡ nát: "Cút!"
A Trung bị hù đến bủn rủn cả người, "Vâng... vâng..."
Xem ra quả thật là lần này phu nhân tức giận không hề nhẹ.
Dường như đã rất lâu chưa từng thấy phu nhân tức giận đến như vậy...
Đường Đường nhíu chặt chân mày, đứng ở trước cửa, khe khẽ gõ cửa một cái, "Bà nội, con là Đường Đường, con có thể vào không?"
A Trung lập tức trừng mắt lườm nhóc một cái, "Nhãi con, mày muốn ૮ɦếƭ à!"
Đường Đường không để ý đến hắn, đầy đáng thương nhõng nhẽo nói, "Bà nội, A Trung lại ăn Hi*p con! Đường Đường rất sợ..."
A Trung nhất thời trợn to hai mắt, đệt! Tên oắt con này, lại còn tố cáo!
Bất quá mày cho rằng Ân Duyệt Dung sẽ quan tâm đến mày sao? Mày nghĩ mày là ai?
A Trung đang cười trào phúng, lúc này, cửa thư phòng đột nhiên được mở ra.
Ân Duyệt Dung sắc mặt âm trầm đứng ở cửa, nhìn về phía A Trung, "Làm ồn đủ chưa?"
A Trung sợ đến không dám nói lấy một câu.
Ân Duyệt Dung có vẻ mất kiên nhẫn: "Tự mình đi đến Hình đường lãnh phạt!"
Mặt A Trung nhất thời không cách nào tin tưởng, "Phu nhân, rõ ràng là tên oắt con này đang gây ồn ào..."
Ân Duyệt Dung không để ý đến hắn, cúi đầu nhìn cậu nhóc dưới chân một cái, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống cha nhóc như đúc, sắc mặt càng lạnh hơn.
Ân Duyệt Dung đang bùng phát cơn giận, kết quả, cậu nhóc bên chân đột nhiên giang bàn tay nhỏ ngắn về phía bà, mặt đầy ủy khuất, nước mắt lưng tròng nhìn bà, nhõng nhẽo yêu cầu: "Bà nội... Bà nội ôm một cái!"
Ân Duyệt Dung: "..."
Một giây đồng hồ...
Hai giây...
Tựa hồ là bởi vì bà nội không để ý tới mình, ánh mắt cậu nhóc càng ngày càng ủy khuất.
Ba giây...
Ân Duyệt Dung, cúi người xuống, cúi người bế cậu bé lên.
Kiều Mẫu: "..."
A Trung: "..."
Hắn vừa thấy cái gì vậy???
Phu nhân... Phu nhân lại có thể ôm thằng nhãi con này!
Ân Duyệt Dung ôm lấy Đường Đường tiến vào thư phòng, sau đó "Ầm" một tiếng đóng cửa lại rồi.
Sau khi vào phòng, mặc dù Ân Duyệt Dung đem Đường Đường để xuống rồi, nhưng cũng không hề đuổi nhóc đi. Đường Đường liền bạch bạch bạch trực tiếp dính đến trước mặt bà.
Cậu bé đầy quan tâm hỏi thăm, "Bà nội, tại sao nội lại thương tâm vậy?"
Ân Duyệt Dung nghe vậy, thần sắc khẽ run, thương tâm?
Đứa nhỏ này vì sao lại nói là bà thương tâm...
"Bà nội, là tên đại bại hoại nào khi dễ nội?"
Ân Duyệt Dung nhìn cậu bé một cái, "Nếu như người này là cha con thì sao?"
Con ngươi Đường Đường khẽ chuyển động, không chút do dự trả lời, "Vậy thì cha cũng là đại bại hoại."
Ân Duyệt Dung: "Tại sao? Làm sao con biết là lỗi của cha con?"
Đường Đường đáp như lẽ đương nhiên, "Bởi vì là một người đàn ông, hẳn là nên chở che cho phụ nữ, không nên làm cho phụ nữ tức giận!"
Đối với câu trả lời của Đường Đường, Ân Duyệt Dung có chút dở khóc dở cười, nhưng phần tâm tình u buồn trong lòng kia, lại bởi vì một câu nói của đứa nhỏ này, không hiểu vì sao lại tiêu tán.
Cậu nhóc mềm giọng, an ủi bà nội, "Bà nội, nội đừng nóng giận, tức giận sẽ không xinh đẹp nữa! Bà nội, hoa mai bên ngoài rất đẹp, Đường Đường bồi nội đi ngắm hoa nhé!"
Ân Duyệt Dung: "Được."
Sau khi Đường Đường cùng Ân Duyệt Dung đi vào, Kiều Mẫu vẫn đầy lo âu chờ mãi ngoài cửa, lo lắng phu nhân sẽ giận cá chém thớt, trút giận lên đầu cậu bé.
Thật không ngờ, chờ chưa được bao lâu, đã thấy hai người đi ra, mà biểu cảm của Ân Duyệt Dung, dường như đã hòa hoãn đi không ít.
Hai ngày này, khí trời có chút lạnh, Ân Duyệt Dung nhìn cậu bé bên cạnh một cái, ngay sau đó dặn dò Kiều Mẫu: "Đi chuẩn bị áo ấm dày một chút cho cháu tôi!"
"Bà nội, thân thể của Đường Đường rất tốt, không lạnh."
"Rừng mai gió lớn."
"Cảm ơn bà nội, bà nội đối với Đường Đường thật tốt!" Cậu bé mặt đầy vui vẻ.
Ân Duyệt Dung xụ mặt, cũng không để lộ cảm xúc gì: "Kiều Mẫu, ngày mai đi chuẩn bị thêm chút ít quần áo."
Kiều Mẫu nhất thời hiểu ra, phu nhân lại được tiểu thiếu gia “dỗ” thành công rồi, mau chóng gật đầu liên tục, "Vâng vâng vâng, phu nhân, tôi lập tức chuẩn bị ngay!"
Sau khi mặc áo khoác thật dày, hai người cùng đi đến rừng mai.
Cậu nhóc mặc áo khoác bông màu trắng, đi ở trong tuyết, giống như một quả tuyết cầu tí hon.
"Oa, thật là đẹp! Bà nội mau tới đây!"
Cậu nhóc bước nhanh ở trong khu rừng nhỏ, bất quá còn chưa chạy được mấy bước đã quay trở về theo đường cũ, đi tới bên cạnh Ân Duyệt Dung, đưa bàn tay nhỏ ra nắm lấy tay Ân Duyệt Dung, "Bà nội, con dẫn nội đi, nội cẩn thận bị trợt té nhé!"
Ân Duyệt Dung cúi đầu liếc nhìn bàn tay được cậu nhóc nắm lấy, khẽ nâng một cái, cuối cùng vẫn không hề rút trở về.
Dọc theo đường đi, cậu bé liếng thoắng trò chuyện cùng bà nội, có thể nhìn ra được rất muốn làm cho bà nội vui.
"Bà nội, những bông hoa này là do nội trồng sao?"
"Bà nội con chụp hình cho nội nhé!"
"Bà nội, tuyết thật là trắng nha, trắng giống như màu lông của Đại Bạch vậy! Đúng rồi, Đại Bạch là một con hổ trắng lớn, là bạn của con!"
"Hổ trắng..." Không biết Ân Duyệt Dung nghĩ đến cái gì, sắc mặt có chút đăm chiêu.
"Đúng rồi! Đại Bạch rất mềm mại, rất đáng yêu. Nếu như nội thấy nhất định cũng sẽ thích Đại Bạch đấy! Sau này con sẽ giới thiệu cho bà nội làm quen! Đúng rồi còn có Đại Hắc, Đại Hắc là một con báo màu đen!"
...
Trên mặt đất bị lớp tuyết dày trắng phau phau bao trùm, có hai hàng dấu chân đi bên nhau, cứ thế nối dài đến nơi sâu trong rừng mai.
Ân Duyệt Dung và Đường Đường cùng ngắm hoa một hồi, sau đó trở về lại thư phòng.
Đường Đường bẻ một nhành hoa mai, giúp Ân Duyệt Dung cắm vào trong bình hoa trên bàn sách.
Thư phòng âm trầm lạnh tanh như có thêm chút sắc màu ấm, vậy mà sáng hơn không ít.
Ân Duyệt Dung mở ngăn kéo bàn đọc sách, lấy một chiếc 乃út máy ra. 乃út máy tựa hồ như được chế tác riêng, phía trên có khắc họa tiết hoa mai, phần thân 乃út còn có một chiếc nút bấm, có chức năng ghi âm.
"Bà nội, cây 乃út này thật là đẹp."
"Cho con đó!" Ân Duyệt Dung đem 乃út máy đưa cho cậu bé, "Cảm ơn hoa mai của con, có qua có lại."
"Cảm ơn bà nội!" Cậu nhóc đầy vui vẻ nhận lấy, cẩn thận giấu vào trong иgự¢, sau đó tiến tới, chụt một cái hôn lên gò má của Ân Duyệt Dung.
Dường như Ân Duyệt Dung cũng không quen thân mật như vậy, thân thể có chút cứng đờ, mặt không cảm xúc nói: "Chẳng qua chỉ là một cây 乃út mà thôi."
Đường Đường nghiêm túc lắc đầu một cái: "Không giống nhau! Đây là 乃út máy bà nội tặng cho con!"
Sáng sớm hôm sau.
Đường Đường mới vừa rời giường, liền nhìn thấy trong phòng có thêm rất nhiều quần áo mới, trên bàn còn có một cái hũ lớn đủ mọi màu sắc.
Mở ra xem, bên trong chiếc bình lớn đổ đầy kẹo sữa bò, là cái loại kẹo sữa bò ngày đó Đường Đường cho Ân Duyệt Dung ăn...