Ánh mắt lạnh giá kia khiến cho sống lưng A Trung run lên, nuốt nước miếng mở miệng nói, "Phu nhân, tôi biết lần này Ân Hành thiếu gia phạm vào sai lầm lớn, nhưng dự tính ban đầu của cậu ấy cũng là vì tương lai của Ân gia. Dù sao cậu ấy cũng là gia chủ tương lai của Ân gia...
Tính nết của Đại thiếu gia bà cũng biết, hắn bị yêu nữ kia mê hoặc tâm trí, chắc chắn sẽ không trở lại. Tương lai Ân gia này, vẫn phải dựa vào Ân Hành thiếu gia..."
Sắc mặt của Ân Duyệt Dung bỗng nhiên trầm xuống, "Ngươi đang uy Hi*p ta?"
"Không... Không dám! Phu nhân, làm sao tôi dám! Tôi chỉ là vì phu nhân, vì Ân gia mà lo nghĩ!"
"Cút!"
"Vâng... Vâng vâng..."
...
Hầm giam bí mật của Tư gia.
A Trung lần nữa lẻn vào vào trong.
Ân Hành vừa thấy được A Trung, lập tức lo lắng hỏi thăm, "Tình hình thế nào? Mẹ có nói thời gian nào sẽ sắp xếp cứu tôi ra ngoài không?"
A Trung sợ Ân Hành kích động, tận lực nói giảm nói tránh, "Phu nhân... Phu nhân bà ấy hiện tại đang đấu trí với Đại thiếu gia... Không có khả năng thỏa hiệp nhanh như vậy. Chỉ có thể để thiếu gia ngài chịu ủy khuất thêm mấy ngày rồi..."
"Cái gì? Còn phải chờ mấy ngày?" Sắc mặt của Ân Hành nhất thời trầm xuống, rốt cuộc cảm thấy có chỗ nào đó sai sai rồi, "A Trung, cậu nói thật với tôi! Rốt cuộc mẹ tôi nói như thế nào! Tôi muốn nghe nguyên văn!"
A Trung sắc mặt khó coi: "Ân Hành thiếu gia, đừng nên biết thì tốt hơn..."
Ân Hành siết lan can sắt thật chặt: "Tôi đương nhiên muốn biết! Nói mau!"
A Trung không có cách nào, chỉ có thể trả lời đúng sự thật, "Phu nhân nói... nói nếu như là vào lúc này cậu ở tại Ân gia, kết quả không thể tốt hơn so với hiện tại. Còn nói, nói... cậu là phế vật... Đã không đáng giá để bà ấy tiêu tốn tinh lực..."
Ân Hành nghe nói như vậy, mặt đầy không cách nào tin tưởng, "Không có khả năng! Chuyện này làm sao có thể! Ân Duyệt Dung chỉ còn lại mình tôi mà thôi! Sao bà ấy dám không cứu tôi!"
A Trung: "Vâng, thiếu gia! Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên hẳn chỉ là lời tức giận của phu nhân mà thôi, cậu ngàn vạn lần chớ kích động! Gần đây phu nhân cũng bận rộn bể đầu sứt trán, tâm tình không tốt!"
Ân Hành cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, "Cục diện bên ngoài hiện tại như thế nào?"
A Trung trả lời, "Hiện tại Tần hội phó rơi đài, thường xuyên có người đến cửa tìm phu nhân. Gần đây phu nhân thường xuyên tiếp xúc cùng những người đó. Tôi có cảm giác... có thể phu nhân đang muốn ςướק lấy và ngồi lên vị trí Phó hội trưởng!"
Con ngươi của Ân Hành sáng lên, "Bằng vào năng lực và mạng lưới giao thiệp của mẹ, đúng là ứng cử viên lớn nhất cho vị trí Phó hội trưởng này!"
Nếu như Ân Duyệt Dung lên làm Phó hội trưởng, hắn liền có thể dựa vào Ân Duyệt Dung đông sơn tái khởi!
Ân Hành sắc mặt âm trầm, "Bây giờ mẹ giam giữ tiểu tạp chủng kia, coi như là hoàn toàn xung đột với Tư Dạ Hàn, đến cuối cùng nhất định là sẽ lưỡng bại câu thương! Đến lúc đó, nhất định mẹ sẽ cứu tôi trở về!"
A Trung gật đầu liên tục, "Thiếu gia nói rất phải!"
...
Vạn Mai sơn trang.
Ân Duyệt Dung làm việc liên tục từ buổi sáng đến chạng vạng tối, bữa trưa cũng không cho phép người giúp việc quấy rầy.
Cuối cùng vẫn là Kiều Mẫu lấy can đảm đi gõ cửa, gọi bà ra ăn cơm.
Ân Duyệt Dung giống như một cỗ máy đi tới bàn ăn, vừa mới đến gần, liền sửng sốt một chút.
Khác với những hôm trước chính là, hôm nay, bên cạnh bàn ăn lớn như vậy còn có một cậu nhóc phấn điêu ngọc trác đang ngồi.
Băng ghế có chút cao, cậu bé ngồi ở chỗ đó, hai chân đung đưa trên không. Nhìn thấy bà, lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay, "Bà nội!"
Lúc này Ân Duyệt Dung mới nhớ, trong nhà có nhiều hơn một người.
Kiều Mẫu quan sát thái độ Ân Duyệt Dung, ngay sau đó cẩn thận từng li từng tí mở miệng nói, "Bên này không có nhiều người giúp việc, không điều được người chuẩn bị thêm một bữa riêng. Nên tôi mới để tiểu thiếu gia và bà cùng nhau dùng cơm, cũng bất quá chỉ là nhiều thêm một đôi đũa mà thôi."
Ân Duyệt Dung không tỏ ý kiến đi tới ngồi xuống, hoàn toàn không nhìn người thừa ra này, dùng nước chanh rửa tay, ngay sau đó mặt không cảm xúc bắt đầu dùng cơm.
Thấy Ân Duyệt Dung không để ý tới mình, Đường Đường vậy mà cũng không thèm để ý, cũng tự nhiên ngồi ở chỗ đó.
Ân Duyệt Dung ăn chay, cho nên trên bàn ăn cơ bản tất cả đều là thức ăn chay. Kiều Mẫu có chút lo âu nhìn về phía cậu bé, sợ nhóc ăn không quen.
Quả nhiên, chuyện bà lo lắng đã xảy ra, từ đầu đến cuối cậu bé không hề gắp thức ăn, cũng không ăn cơm, chẳng qua là cứ mãi nhìn chằm chằm vào Ân Duyệt Dung, trên gương mặt mũm mĩm tràn đầy thần sắc không mấy vui vẻ.
Kiều Mẫu ho nhẹ một tiếng, thử trấn an, "Tiểu thiếu gia, mùi vị thức ăn chay nơi này chúng tôi làm cũng không tệ, cậu nếm thử đi!"
A Trung bưng một chén canh rau tới, đầy xỏ xiên nói chen vào, "Kiều Mẫu, nó là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, làm sao quen ăn những thứ này được!"
Kiều Mẫu cau mày, "Trẻ con kén ăn cũng là chuyện bình thường!"
Kiều Mẫu nói là nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn lo lắng không thôi. Phải biết, ngày trước nếu như là Đại thiếu gia dám kén ăn, tuyệt đối sẽ bị trừng phạt phi thường nghiêm khắc.
Ân Duyệt Dung nghe hai người này tranh cãi đến phát bực, đem đũa gõ xuống bàn một cái, "Im miệng, ồn ૮ɦếƭ đi được!"
Lúc này rốt cuộc Kiều Mẫu và A Trung mới im lặng lại.
Ân Duyệt Dung nói xong, nhìn về phía cậu nhóc ngồi xụ mặt phía đối diện, sắc mặt khó coi thấy rõ.
Đường Đường cũng không nói chuyện, chẳng qua vẫn như cũ nghiêm khuôn mặt nhỏ, mắt không hề nháy một cái, nhìn chằm chằm Ân Duyệt Dung.
Ân Duyệt Dung đang muốn mở miệng nói cái gì, chỉ thấy cậu nhóc đột nhiên trở mình một cái từ trên ghế trèo xuống dưới, sau đó nhanh chóng đi về phía Ân Duyệt Dung.
Ân Duyệt Dung khẽ nhíu mày, sắc mặt có chút không vui, không hiểu nhóc muốn làm cái gì.
Sau khi Đường Đường đi tới, nhón chân lên, "bẹp" một tiếng nhẹ nhàng đặt bàn tay núc ních của mình lên trán Ân Duyệt Dung.
Bàn tay nhỏ ấm áp của cậu nhóc bất ngờ đặt lên, Ân Duyệt Dung thoáng sửng sốt.
Không chỉ riêng Ân Duyệt Dung, A Trung và Kiều Mẫu cũng sợ hết hồn.
Ân Duyệt Dung ghét nhất bị người khác ᴆụng chạm, đứa nhỏ này làm như vậy, quả thật là muốn ૮ɦếƭ mà!
A Trung nhất thời lớn tiếng gầm lên, "Càn rỡ! Quả thật là vô lễ! Nhãi con! Ngươi làm cái gì!"
Đường Đường dùng tay đặt lên trán Ân Duyệt Dung một hồi, sau đó dứt khoát kéo lấy cổ của Ân Duyệt Dung, để cho đầu của bà cúi thấp một chút, cuối cùng quả quyết dùng trán của mình lần nữa áp vào trên trán Ân Duyệt Dung...
Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn 乃úng ra sữa kia, vô cùng nghiêm túc kết luận: "Bà nội! Nội bị sốt!"
Ân Duyệt Dung không nhúc nhích cứng đờ ở nơi đó, cái trán nóng bỏng chạm vào cái trán ấm áp của cậu bé, nghe trong hơi thở chỉ thấy đều là hương vị ngọt ngào thơm mùi sữa, đập vào mắt bà chính là một đôi mắt tràn đầy trách cứ và lo lắng...
Chính Ân Duyệt Dung cũng biết y thuật, bà tiện tay bắt mạch cho chính mình, ngay sau đó nhíu chặt chân mày.
Lại có thể thật sự là bị bệnh...
Bà bận rộn đến bây giờ, cũng hoàn toàn không hề phát hiện.
"Phu nhân, bà bị làm sao vậy?" Kiều Mẫu rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, đuổi tới.
"Bị sốt mà thôi, không cần ngạc nhiên." Ân Duyệt Dung trả lời.
Đường Đường sắc mặt ngưng trọng dị thường: "Trán bà nội rất nóng, sốt rất nặng, phải nhanh uống thuốc, nghỉ ngơi!"
Kiều Mẫu cẩn thận nhìn Ân Duyệt Dung một chút, chỉ thấy trạng thái của Ân Duyệt Dung so với bình thường có chút mệt mỏi hơn mà thôi, thật ra thì cũng không có biến hoá quá lớn, cho nên bà mới không có nhìn ra Ân Duyệt Dung bị bệnh.
Không ngờ rằng, đứa nhỏ này quan sát tỉ mỉ như vậy, lại có thể là người đầu tiên phát hiện ra.
Thì ra nhóc không phải là bởi vì kén ăn mà không vui, mà là bởi vì bà nội bị bệnh...