Diệp Oản Oản: "..."
Nàng đây là... đã gây ra... nghiệp gì...?
Tư Dạ Hàn làm sao lại vào thời điểm này chạy tới! Hơn nữa còn không một ai thông báo?
Đúng rồi! Nàng nhớ rồi, trước đó nàng từng nói qua với quản gia, nếu như người đến là Tư Dạ Hàn, không cần thông báo, có thể trực tiếp để cho anh đi vào. Hiện tại thật đúng là mang đá đập lên chân của mình.
Diệp Oản Oản gần như tan vỡ đứng lên, "A... A Cửu, tại sao anh cũng tới..."
Nàng quả thật là muốn ૮ɦếƭ mà, số mạng nàng sao lại xui xẻo đến vậy, mỗi lần đều để Bảo Bảo nhà nàng thấy phải loại hình ảnh này.
Quả thật là đen như quạ!
Sau khi Tư Dạ Hàn nhìn thấy người trong phòng, thần sắc chẳng qua chỉ khẽ run lên, không nói gì, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng tập trung nhìn Viên Tiêu ở bên cạnh nàng.
Lâm Khuyết ở phía sau thấp giọng thầm thì: "Cô nam quả nữ sống chung một phòng... Là chuyện gì đây..."
Diệp Oản Oản nhất thời xù lông, "Cô nam quả nữ cái con mịa anh! Là sát thủ! Tối nay qua đây định Gi*t tôi!"
Biểu cảm của Lâm Khuyết có chút khó mà hình dung, "Cửu tẩu, tôi cảm thấy cô nên mượn một cái cớ khác có chỉ số thông minh cao hơn chút đi..."
"Đây là sự thật có được không! Bảo Bảo, anh khẳng định là tin tưởng em đúng không?" Diệp Oản Oản đầy đáng thương nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
Tư Dạ Hàn: "Anh tin"
Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm, mặt Lâm Khuyết lại đầy biểu cảm không cách nào tin nổi, ngay cả Viên Tiêu cũng đều có chút khi*p sợ, "Vậy mà cũng tin?"
Lâm Khuyết quả thực không nhịn được nói, "Cửu ca anh bị ngốc sao, vậy mà anh cũng tin? Nếu như người nọ là sát thủ, vậy tại sao hắn lại không Gi*t cô ấy!"
Diệp Oản Oản: "..." Mặc dù rất muốn đánh Lâm Khuyết, nhưng mà đối với chuyện này, Diệp Oản Oản càng không có cách nào phản bác.
Lúc này, ở bên cạnh, Viên Tiêu cười híp mắt đi tới trước, vừa ung dung thản nhiên quan sát Tư Dạ Hàn thân mặc chiếc áo gió màu đen, vừa ung dung mở miệng nói, "À, thật ra thì cô ấy không hề lừa các người, tôi chính là sát thủ kia mà! Bất quá, nói đến thật trùng hợp, tôi nhận nhiệm vụ, sau khi chạy tới mới phát hiện, đối tượng nhiệm vụ lại là người yêu cũ của mình, vì vậy tự nhiên liền không hạ thủ được à nha!"
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "..."
Lâm Khuyết kinh ngạc đến ngây người: "Người yêu cũ...?"
Diệp Oản Oản đã sắp bị chọc tức ૮ɦếƭ: "Anh im miệng đi, em quen anh lắm sao? Rõ ràng là anh đơn phương, một lòng mang ý đồ xấu với em có được không?"
Viên Tiêu lắc đầu than thở, "Ai ai ai, đã biết khi yêu là khổ đau, chỉ nghe người mới cười, nào thèm nghe người cũ khóc. Tiểu Vô Ưu, em quá làm cho anh thất vọng, làm sao em lại sẽ vừa ý thứ người như vậy? Nhìn một cái là thấy vừa lạnh lùng lại khó chịu vừa không thú vị, không thể bồi em chơi được! Vậy mà vừa nói là sẽ cùng anh lưu lạc nơi chân trời đấy?"
Diệp Oản Oản trừng hắn: "Chơi cái con mịa anh, em đây chỉ thích ở lì trong nhà, không đi đâu cả!"
Viên Tiêu mặt đầy tố cáo, "Được được được, chơi con mịa anh, vậy mà ngày xưa em nói là chung hội F.A trọn đời, ai có người yêu kẻ đó là chó đấy?"
* F.A: Forever Alone – cô đơn trọn trời
Diệp Oản Oản: "Gâu! Gâu gâu gâu!"
Nàng liền nguyện ý làm chó đấy, thì đã sao!
Viên Tiêu: "... Xem như em lợi hại!"
Lâm Khuyết cũng bị sự vô sỉ của Diệp Oản Oản làm kinh động: "..."
Ánh mắt Tư Dạ Hàn hơi nhíu lại, "Xảy ra chuyện gì?"
Đây chính là địa bàn của Dịch Linh Quân, làm sao sẽ có thể có sát thủ?
"Bảo Bảo, anh ngồi đi, anh ngồi xuống đã, từ từ em giải thích với anh!" Diệp Oản Oản ôn nhu như nước nhìn Tư Dạ Hàn, quay đầu lập tức cho Viên Tiêu một ánh mắt cảnh cáo.
Viên Tiêu mặt đầy bi phẫn, một bộ biểu tình như đang nhìn cặn bã nam một dạng, "Nhi*p Vô Ưu, thật sự anh không ngờ, em lại là loại người thấy sắc quên bạn, xem ra anh đã thực sự nhìn lầm em rồi!"
Diệp Oản Oản lườm hắn một cái: "Em lúc nào lại không phải?"
"Được được được, chỉ trách anh năm đó trẻ người non dạ, không thấy rõ là người hay là chó!" Viên Tiêu giận đến nghẹn họng, mở cửa sổ ra, nhảy một cái biến mất không thấy đâu nữa.
Đệt! Lời thoại của tên khốn này sao lại hư cấu như vậy? Nói cứ như thể nàng là một tên cặn bã nam...
Diệp Oản Oản theo bản năng mà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng nào còn có thể thấy được bóng người nào.
Không thể không nói, Viên Tiêu này, thật sự là tới vô ảnh đi vô tung. Chung quanh nơi này đã sớm được Dịch Linh Quân an bài rất nhiều thủ vệ và tai mắt, nhưng kết quả vẫn để cho Viên Tiêu nghênh ngang xông vào.
Nguyên bản, Diệp Oản Oản còn suy nghĩ đắn đo, những thủ vệ và tai mắt này, có khi nào có người của Tần hội phó ở trong hay không, cho nên nhìn thấy Viên Tiêu cũng làm bộ như không nhìn thấy? Nhưng mà nghĩ lại, lại cảm thấy không quá có khả năng. Những người này đều là Dịch Linh Quân tự mình chọn lựa, không có khả năng có quan hệ gì cùng Tần hội phó.
Sau khi Viên Tiêu đi, Diệp Oản Oản lập tức dính lấy Tư Dạ Hàn, "Hí hí, Bảo Bảo thấy em ngoan ngoãn không, hoa đào tới em đều tự mình Ϧóþ!"
Giờ phút này, ý lạnh nơi đáy mắt Tư Dạ Hàn toàn bộ đều đã hóa thành sắc màu ấm, trong ánh mắt tràn đầy sự không đồng ý: "Sau này đừng nói mình như vậy!"
Diệp Oản Oản lập tức đáp, "Vậy có là gì, anh vui vẻ là được rồi nha!"
Lâm Khuyết yếu ớt lầm bầm: "Thật ra thì tôi cảm thấy những gì cô ấy nói đều là sự thật, là nhận thức của Cửu ca đối với Cửu tẩu có sai lầm thì có..."
Tư Dạ Hàn lạnh nhạt lườm Lâm Khuyết, Lâm Khuyết lập tức ngậm miệng!! Vâng vâng vâng, vợ anh tốt nhất, vợ anh là thuần khiết ngây thơ nhất, vợ anh là tiểu thiên sứ thiện lương nhất thế giới!
Sau khi ngồi xuống, Diệp Oản Oản bắt đầu giải thích với Tư Dạ Hàn, "Tối nay có người phái sát thủ ám sát em đó nha! Kết quả sát thủ kia nhận một cuộc điện thoại, lại là anh em gọi tới. Sau đó em mới phát hiện sát thủ này người quen cũ của em trước đây, là một người đồng đội của anh em, gọi là Viên Tiêu..."
Lâm Khuyết nghe vậy, có chút kinh ngạc, "Có người phái sát thủ ám sát cô? Hiện tại cô đang là Dịch Vân Mạc đấy! Ai gan to như vậy?"
Diệp Oản Oản nói: "Vấn đề này, Viên Tiêu không nói. Bọn họ có quy củ, không thể tiết lộ tin tức người thuê. Bất quá trong thông tin anh ta tiết lộ, cơ bản cũng có thể đoán được là ai."
"Tần Tung..." Tư Dạ Hàn nói thẳng ra một cái tên, "Bất quá, hắn sẽ không trực tiếp ra mặt, mà kẻ có khả năng thay thế hắn làm chuyện này nhất, là Ân Hành."
Diệp Oản Oản lập tức mặt đầy sùng bái, "Bảo Bảo anh thật là quá cơ trí! Em còn chưa nói gì cả, anh đã đoán ra được toàn bộ."
Thấy sắc mặt Tư Dạ Hàn khó coi, Diệp Oản Oản vội lên tiếng trấn an, "Bảo Bảo đừng lo lắng, không phải là em đây không có việc gì sao? Thật ra thì Tần hội phó bên kia không đáng sợ, dầu gì còn có Dịch Linh Quân chống lưng đây. Hơn nữa nói chung cái thân phận này của em cũng là giả, tùy thời có thể tìm một cơ hội thích hợp thoát ra, cho nên sẽ không có nguy hiểm..."
Người thật sự khiến nàng lo lắng, vẫn là Ân Duyệt Dung.
Lần trước sau khi cố gắng vạch trần nàng thất bại, Ân Duyệt Dung vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng nàng có trực giác, chắc chắn Ân Duyệt Dung sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tư Dạ Hàn cũng biết Diệp Oản Oản nói không sai, chẳng qua là anh không muốn để xảy ra bất kỳ nguy hiểm gì.
"Bắt đầu từ tối nay, anh đều sẽ qua nơi này bồi em." Tư Dạ Hàn nói.
Diệp Oản Oản nghe vậy nhất thời sững sờ, con ngươi sáng rực lên, gật đầu như giã tỏi, "Có thật không? Được được được!"
Vạn vạn không ngờ tới, nàng lại sẽ có thể nhân họa đắc phúc.
Bất quá... Nếu như Tư Dạ Hàn qua đây bồi nàng, nàng nhất định phải dặn dò quản gia thật kỹ, trông chừng cho tốt, muôn ngàn lần không thể để xảy ra chuyện tương tự đêm nay một lần nào nữa.
"Tam trưởng lão bên kia đừng lo lắng, ông ấy đã được thả rồi." Tư Dạ Hàn thông báo.
Diệp Oản Oản: "Vậy thì tốt..."
Xem bộ dáng là bởi vì Tam trưởng lão đã không còn giá trị lợi dụng, cộng thêm áp lực từ Tư Dạ Hàn bên này, cho nên Ân Duyệt Dung đã thả người.