Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1192

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

"Viên Tiêu, tao **** con mịa mày, **** má mày, mày đi bốc **** đi, nhiệm vụ cái *** què... Nhi*p Vô Ưu mà mày cũng không nhận ra?" Nhi*p Vô Danh xổ thẳng một tràng chửi thề.
"Viên Tiêu?"
Diệp Oản Oản kinh ngạc nhìn chằm chằm gã sát thủ kia. Lại là cái tên này... khó trách âm thanh có chút quen tai...
Nhiều năm trước, Diệp Oản Oản vẫn còn đang ở tại Độc Lập Châu, thời điểm còn chưa đi Hoa quốc, cũng đã nhận biết Viên Tiêu. Khi đó Viên Tiêu và Nhi*p Vô Danh chung một nhóm lính đánh thuê. Nhi*p Vô Danh và Viên Tiêu thường xuyên cùng nhau chấp hành đủ loại nhiệm vụ. Diệp Oản Oản cũng từng đi theo tham gia cùng bọn họ mấy lần.
Diệp Oản Oản đưa một tay tháo chiếc khẩu trang đen của gã đàn ông kia ra, sau khi thấy rõ gương mặt kia, không khỏi cạn lời, quả nhiên là Viên Tiêu.
"Viên Tiêu cái thằng ngu này! Em gái tôi mà ít đi một sợi tóc, cậu xem tôi có Gi*t ૮ɦếƭ cậu không!"
"Được rồi được rồi, đừng có ở đó mà đanh đá chửi đổng lên như vậy nữa! Một chút tư chất cũng không có! Không phải anh cũng ngạc nhiên sao? Làm sao tôi biết con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội Dịch Vân Mạc là Nhi*p Vô Ưu? Anh biết không?" Viên Tiêu cau mày.
"Làm sao tôi biết!" Nhi*p Vô Danh tức giận đáp.
"Nhi*p Vô Danh, anh ***, anh như cái ***, ngay cả anh ruột như anh mà còn không biết, làm sao tôi biết, anh còn ở đó mặt dày mà đi chửi tôi! Cút đi!"
Viên Tiêu không cho Nhi*p Vô Danh có cơ hội tiếp tục chửi thề, trực tiếp cúp cuộc gọi video.
Chỉ chốc lát sau, Viên Tiêu và Diệp Oản Oản bốn mắt nhìn nhau.
"Không giống... không được đẹp bằng lúc trước... Làm sao em lại thay đổi nhiều như thế, đây còn không phải là dậy thì thất bại sao!" Viên Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, bộ dáng tỏ ra vô cùng đau đớn.
Diệp Oản Oản: "..."
Điểm chú ý của cái tên này có phải là có vấn đề hay không, chẳng lẽ không phải là hắn nên hỏi chính mình, vì sao lại trở thành Dịch Vân Mạc à...??
Còn nữa, dậy thì thất bại? Mắt hắn bị mù sao?
Nàng rõ ràng là vịt hóa thiên nga đấy, có được không?
"Nhi*p Vô Ưu, em giở trò quỷ gì vậy, không phải là em đang ở tại Vân Thành sao? Tại sao em lại chạy tới Thiên Thủy Thành vậy, còn trở thành thiên kim của Dịch Linh Quân?" Viên Tiêu mặt đầy nghi ngờ.
"Mắc mớ gì tới anh!" Diệp Oản Oản nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói tiếp, điện thoại di động của Viên Tiêu lại vang lên.
"Viên Tiêu, tao *** *** mày!" Nhi*p Vô Danh hướng về Viên Tiêu tiếp tục chửi thề.
"Nhi*p Vô Danh, già ngu ***!" Viên Tiêu không cam lòng yếu thế, chửi xong lập tức cắt ngang cuộc gọi video.
"Nhi*p Vô Ưu, đại ca em thật không có tư chất!" Viên Tiêu hướng về Diệp Oản Oản nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản lườm Viên Tiêu một cái: "Cách anh ấy chửi thề, không phải là học từ chỗ anh sao?"
"Hảo hán không đề cập tới cái dũng năm đó... Những thứ kia đều là chuyện đã qua... Đúng rồi, trước đó anh nghe Nhi*p Vô Danh nói, em mất tích mấy năm nay chạy đi Hoa quốc chơi rồi, tại sao?" Viên Tiêu hiếu kỳ hỏi.
"Đừng nói nhảm nữa, đi bắt lại mạch điện nhà em giùm đi!" Diệp Oản Oản tức giận nói.
"Anh biết cắt điện, đâu có nghĩa là anh biết nối lại?"
"Anh có đi hay không?" Diệp Oản Oản nhíu mày lại.
"Được được được."
...
Chỉ chốc lát sau, đèn của phòng khách rốt cuộc sáng lên.
Diệp Oản Oản ngồi ở trên ghế sa lon, quan sát tỉ mỉ Viên Tiêu.
Nhiều năm như vậy, cái ông anh này, dường như một chút thay đổi cũng không có, tướng mạo vẫn đẹp trai như lúc ban đầu, không thấy già đi mảy may.
Diệp Oản Oản nhớ mang máng, năm đó lúc ở Độc Lập Châu, Viên Tiêu từng tỏ tình 8 lần với mình, bị chính mình dứt khoát cự tuyệt đủ 8 lần.
Thấy Viên Tiêu muốn nói gì, Diệp Oản Oản kịp thời dừng lại: "Đừng đừng đừng, anh là người tốt."
"Nhi*p Vô Ưu, em bị khuyết tật hả... Làm sao em biết anh muốn nói gì?" Viên Tiêu vội la lên.
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Viên Tiêu: "Quen rồi."
Viên Tiêu: "..."
"Trước tiên em hỏi anh, rốt cuộc ai sai anh tới Gi*t em?" Diệp Oản Oản mở miệng hỏi.
Nghe vậy, Viên Tiêu lắc đầu một cái: "Không có ai bảo anh tới Gi*t em cả, người ta yêu cầu anh Gi*t con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội Dịch Vân Mạc."
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rúm, kiềm nén văng tục: "Vậy... Ai sai anh tới Gi*t Dịch Vân Mạc?"
"Vấn đề này không thể để cho em biết, chúng ta phải tuyệt tối bảo mật thông tin khách hàng... Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, nếu không để cho người khác biết, anh còn làm ăn thế nào được." Viên Tiêu nói.
Diệp Oản Oản híp hai con ngươi lại, móc đường đao dưới bàn ra, cười với vẻ mặt đầy ôn hòa, "Ồ... Vấn đề mang tính nguyên tắc sao?"
Viên Tiêu lập tức nghiêm mặt nói: "Thật ra thì anh đây vốn không theo nguyên tắc gì..."
Diệp Oản Oản rống: "Vậy còn không nói mau!!!"
Viên Tiêu móc móc lỗ tai, mặt đầy vui vẻ yên tâm, "Chà, mặc dù em dậy thì có chút thất bại, nhưng cũng còn may, tính cách vẫn đáng yêu như vậy!"
Diệp Oản Oản: "... Anh thích bị ngược sao?"
Trong quá khứ sao lại không phát hiện ra cái tên này thuộc thể loại thích tìm ngược vậy hả...
"Thật ra chuyện này không phải là anh không nói, mà là không thể nói." Viên Tiêu suy nghĩ một chút, hướng về Diệp Oản Oản nói: "Nghề này của chúng ta, cũng không phải là em không biết, nhiệm vụ không hoàn thành thì coi như xong đi, nhưng nếu như anh đây còn đem tin tức và thân phận của người thuê tiết lộ ra ngoài... vậy thì cũng quá đáng rồi. Thậm chí ngay cả chính anh đều không nhìn nổi."
Nghe Viên Tiêu nói vậy, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ co giật. Cái gã Viên Tiêu này, là đang chơi đùa trêu chọc mình sao?
"Rốt cuộc là anh có nói hay không?" Diệp Oản Oản trừng Viên Tiêu một cái.
"Anh cũng muốn nói, nhưng thật sự không thể nói cho em biết... Nhưng có một vài điểm, thật ra thì với sự thông minh tài trí của em, hoàn toàn có thể tự mình suy ra một chút. Chỉ cần phân tích chút xíu, nếu như con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội Dịch Vân Mạc ૮ɦếƭ rồi, người nào sẽ nhận được chỗ tốt lớn nhất?" Viên Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thấp giọng thì thầm.
Viên Tiêu vừa dứt tiếng, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại.
Ban đầu Dịch Linh Quân kiêu ngạo tuyên bố con mình trở về như vậy, cũng nói cho mọi người biết con gái của mình sẽ tiến vào Trọng Tài Hội công tác, đây là đang hoàn toàn coi mình như một người nối nghiệp Trọng Tài Hội, bồi dưỡng một cách công khai.
Lại khỏi cần phải nói, coi như là người nối nghiệp để bồi dưỡng, một điểm này, cũng đã đủ để ảnh hưởng đến lợi ích của quá nhiều người. Mà tổn thất lớn nhất trong số này, chắc chắn là Tần hội phó của Trọng Tài Hội.
Nếu như, chính mình chưa từng xuất hiện, như vậy, đợi sau khi Dịch Linh Quân kết thúc nhiệm kỳ, vị trí Hội trưởng Trọng Tài Hội, tự nhiên không cần nhiều lời, khẳng định sẽ được trao cho Tần hội phó. Nhưng cùng với sự xuất hiện của mình, hết thảy đã thay đổi.
"Cho nên... ý của anh là, Tần hội phó?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Viên Tiêu, mở miệng hỏi.
"Nhi*p Vô Ưu, anh không hề nói là Tần hội phó nha!" Viên Tiêu lắc đầu một cái: "Em nghĩ Tần hội phó người ta bị ngu sao? Coi như là Tần hội phó có cái ý này, hắn cũng sẽ không tự mình ra mặt đâu. Đừng nói là bản thân hắn, sợ là ngay cả một người của Tần gia cũng sẽ không ra mặt. Lỡ đâu sự việc bại lộ, thì cũng không ai tra được trên đầu người của Tần gia. Loại chuyện tìm người ૮ɦếƭ thay, cho tới bây giờ cũng không hề thiếu."
"Cho nên, ý của anh là... Tần hội phó tìm một người ૮ɦếƭ thay, để cho kẻ này ra mặt cùng anh bàn bạc, đưa ra yêu cầu nhiệm vụ này. Vô luận nhiệm vụ có hoàn thành hay không, coi như Trọng Tài Hội có điều tra như thế nào, cùng lắm cũng chỉ tra ra được kẻ ૮ɦếƭ thay, sẽ không có mảy may quan hệ cùng Tần hội phó." Sau một hồi trầm tư, Diệp Oản Oản mở miệng nói.
"Ha ha, Vô Ưu, đây là do chính em nói, anh cũng chưa từng nói... Hơn nữa, anh cũng không hề nói là Tần hội phó. Chẳng qua là anh thuận theo ý nghĩ của em đắn đo suy nghĩ một chút mà thôi. Chính em cũng nói có người ૮ɦếƭ thay, anh dù có biết kẻ ૮ɦếƭ thay là ai, nhưng làm sao có thể biết được kẻ chủ mưu đằng sau màn là người nào. Đây chính là do tự em suy đoán đó nha."
Diệp Oản Oản nghe vậy, ngưng thần trầm ngâm. Hiện tại, trong lòng nàng hầu như đã có thể khẳng định, kẻ muốn lấy mạng mình, nhất định là không tránh khỏi dính líu quan hệ với Tần gia. Mà kẻ gọi là “người-૮ɦếƭ-thay” trong miệng Viên Tiêu, vô cùng có khả năng là... Ân Hành...
Viên Tiêu nói xong, đốt một điếu thuốc lá, rít một hai hơi, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản còn đang trong trầm tư, vỗ bả vai của nàng một cái nói: "Được rồi, đêm khuya cô nam quả nữ củi khô lửa cháy, ở chung một phòng cũng không tiện lắm. Anh chạy trước, nếu không bị anh của em biết lại được tìm anh đánh cho ba ngày ba đêm. Có chuyện sẽ liên lạc lại."
Khóe miệng Diệp Oản Oản co giật, "Củi khô lửa cháy cái cọng lông á..."
Rõ ràng một khắc trước hắn còn muốn Gi*t nàng đây!
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, nơi cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân. Tiếp đó liền thấy cửa bị mở ra. Tư Dạ Hàn xuất hiện ở cửa, đi theo phía sau là Lâm Khuyết đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm nàng và Viên Tiêu...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc