Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1187

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Nhất thời ánh mắt Diệp Oản Oản sáng lên, "Đường Đường bảo bối của tôi gọi điện thoại cho tôi. Được rồi Nhị Khuyết, anh trở về đi!"
Lâm Khuyết xạm mặt lại, "Tôi ở đây cùng cô nói lâu như vậy, ngay cả hớp trà cô cũng không cho tôi uống, cứ như vậy đuổi tôi đi? Dùng xong liền vứt bỏ, cũng quá vô tình đi!!"
Diệp Oản Oản lườm hắn một cái: "Có không? Tôi thấy anh buôn tin bát quái cũng thật vui vẻ mà! Bát quái lớn như vậy, cũng không dám nói với người khác, nghẹn rất lâu rồi chứ?"
Lâm Khuyết: "..." Ngay cả chuyện này cũng có thể nhìn thấu? Xem như cô lợi hại!
...
Sau khi đuổi Lâm Khuyết đi, Diệp Oản Oản lập tức nhận điện thoại của Đường Đường.
Âm thanh Diệp Oản Oản trong nháy mắt ôn nhu như nước: "Alô, bảo bối?"
Đường Đường: "Mẹ..."
Bén nhạy phát hiện âm thanh của cậu nhóc ở đầu kia điện thoại có chút sa sút, Diệp Oản Oản lập tức khẩn trương hỏi, "Sao vậy Đường Đường, không vui sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cậu bé dường như thoáng do dự một chút, ngữ khí đầy lo âu đáp, "Không có ạ, chẳng qua là Đường Đường lo lắng cho mẹ... Mẹ, có phải là có người khi dễ mẹ hay không?"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, "Hả? Khi dễ mẹ? Làm sao có thể chứ! Có ai có thể khi dễ được mẹ cơ chứ!"
Một hồi lâu sau Đường Đường mới mở miệng: "Bà nội khi dễ mẹ..."
Thần sắc Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc, "Bà nội?"
Ặc, người Đường Đường nói là Ân Duyệt Dung?
Đường Đường lập tức nói: "Đúng, bà nội rất hung dữ, rất đáng sợ, không cho mẹ và cha ở chung một chỗ, còn khi dễ mẹ!"
Diệp Oản Oản chau mày, "Híc, những chuyện này là ai nói lung tung với con?"
Đường Đường nói đầy nghĩa khí: "Con tự mình biết."
Diệp Oản Oản: "Nói thật, rốt cuộc là người nào nói?"
Đường Đường: "Cậu nói."
Diệp Oản Oản: "..."
Đường Đường: "Còn nghe được ông ngoại và bà ngoại cũng nói nữa..."
Chỉ một câu nói của mẹ, Đường Đường lập tức đem cậu, ông ngoại, bà ngoại, tất cả đều bán đi.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ nâng trán, vội vã trấn an, "Đừng nghe bọn họ nói bậy, hoàn toàn là chuyện không hề có! Mẹ không hề bị khi dễ, bà nội cũng không hề đáng sợ như vậy, bà nội là một người rất tốt, đối xử với mẹ cũng rất tốt."
Những chuyện lúc còn bé của Tư Dạ Hàn do Lâm Khuyết nói với nàng, quả thật là nàng nghe mà giật mình.
Tư Dạ Hàn cơ hồ bị tước đoạt tất cả mọi trải nghiệm tươi đẹp thuộc về cái thế giới này! Nàng không muốn để cho Đường Đường lại phải gánh chịu những tâm tình tiêu cực này, trải qua những tháng ngày đầy oán hận và hoảng sợ.
Đường Đường: "Có thật không?"
Diệp Oản Oản lập tức nói: "Dĩ nhiên? Chẳng lẽ mẹ còn có thể lừa con sao?"
Cậu nhóc nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, con tin tưởng mẹ."
Diệp Oản Oản ôn nhu nói, "Vậy mới được chứ! Thật ra thì thế này, là cậu con và mọi người đã hiểu lầm rồi, bà nội con chỉ là...Ừm, độ nhạy cảm có chút vấn đề, thoạt nhìn bên ngoài có vẻ rất khó sống chung mà thôi, thật ra thì là một người tốt!"
Diệp Oản Oản cố gắng làm cho mình quên mất đi gương mặt lạnh lẽo kia của Ân Duyệt Dung, chật vật nói ra được những lời này.
Cũng còn may là Đường Đường bảo bối rất dễ dụ. Chỉ cần là do nàng nói ra, tất cả đều tin tưởng, ngoan ngoãn mở miệng bảo đảm, "Dạ, mẹ, Đường Đường biết rồi! Đường Đường sẽ không tiếp tục nghe người khác nói bậy nói bạ nữa."
"Thế này mới ngoan ngoãn..." Diệp Oản Oản nói xong, không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên có chút phiền muộn, thở dài nói, "Hic, bảo bối à, mẹ thật rất lo lắng vì độ nhạy cảm trong tương lai của con đấy... Lỡ như con nhận di truyền cha con và bà nội con thì biết làm sao bây giờ..."
Đường Đường bảo bối nghe thấy vậy, lập tức líu la líu lo trấn an nàng, "Mẹ không cần lo lắng, Đường Đường giống mẹ!"
Nhất thời ánh mắt Diệp Oản Oản sáng lên, vui vẻ không thôi: "Ha ha ha bảo bối nói không sai, độ nhạy cảm và tinh tế này của con, rõ ràng cho thấy là giống mẹ đó nha!"
Đại hội thường niên của Trọng Tài Hội sẽ kéo dài suốt nửa tháng, công việc bề bộn, thậm chí còn nhiều công tác liên quan sau đó.
Cùng lúc đó, bên kia, hội nghị chính của Trọng Tài Hội cũng đang được khẩn trương tiến hành.
Trước mắt chủ yếu là xử lý những công vụ phức tạp và tương đối khó giải quyết tồn đọng trong năm nay của Trọng Tài Hội.
Ân Duyệt Dung liếc mắt nhìn một vòng tất cả mọi người ở đây, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tư Dạ Hàn, âm thanh lạnh như băng nói, "Chuyện liên quan đến Tử Vong Hoa Hồng, tin rằng mọi người đều đã rõ ràng rồi.
Loại tổ chức tà giáo như Tử Vong Hoa Hồng này, cho tới nay đều là mục tiêu đả kích trọng điểm của Trọng Tài Hội chúng ta. Mà thủ lĩnh mới của Tử Vong Hoa Hồng Nhi*p Vô Ưu, lại còn là đối tượng số 1 bị Trọng Tài Hội treo Tuyệt Sát Lệnh.
Nhi*p Vô Ưu trốn đông trốn tây nhiều năm, tránh được sự truy quét của Trọng Tài Hội. Bây giờ hiện thân, nhưng vẫn phủ nhận có quan hệ cùng Tử Vong Hoa Hồng. Nhưng mà, không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh một điểm này. Chẳng lẽ chỉ bằng một lời nói miệng của cô ta, liền bỏ qua cho một khối ung nhọt lớn như vậy?"
Nghe được phát biểu đầy căm phẫn này của Ân Duyệt Dung, một đám cao tầng và quản lý thì thầm với nhau, rối rít gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, thủ lĩnh các đời của Tử Vong Hoa Hồng đều đối nghịch với Trọng Tài Hội chúng ta, coi luật pháp không ra gì, quả thực là khối ung nhọt lớn nhất của Trọng Tài Hội!"
"Diệt cỏ cần diệt tận gốc! Nếu không lửa rừng cháy không bao giờ hết, gió xuân thổi tới lại bùng lên! Điểm này tôi tuyệt đối đồng ý với Quản lý Ân!"
"Không sai, không sai..."
...
Lúc này, một âm thanh lạnh tanh trầm thấp, cắt đứt sự bàn tán của tất cả mọi người——
Tư Dạ Hàn lạnh nhạt nhìn về phía Ân Duyệt Dung một cái, "Quản lý Ân, thứ cho tôi nhắc nhở, bà cũng không có chứng cứ có thể chứng minh, cô ấy và Tử Vong Hoa Hồng có quan hệ."
Lúc này Quản lý Ân cười lạnh một tiếng, "Không có chứng cứ? Năm đó Trọng Tài Hội cũng đã điều tra ra được cô ta nắm giữ tín vật của Tử Vong Hoa Hồng. Chỉ cần nắm giữ chiếc nhẫn kia, vậy thì cũng tương đương với đã kế thừa Tử Vong Hoa Hồng."
Tư Dạ Hàn: "Nhưng sự thực là, mấy năm này, Tử Vong Hoa Hồng mai danh ẩn tích, cũng không có dấu hiệu quật khởi nào!"
Quản lý Ân lập tức phản bác: "Ai biết được có phải là cô ta đang án binh bất động hay không? Nghỉ ngơi dưỡng sức, để cho chúng ta buông lỏng cảnh giác."
Tư Dạ Hàn: "Tại trước khi định tội cho người khác, xin mời Quản lý Ân mang ra chứng cứ, chứ không phải là từ đầu tới cuối đều là suy đoán một chiều không có căn cứ chút nào! Tôi hi vọng Trọng Tài Hội không phải là một nơi định tội người khác theo cảm hứng."
...
Trong buổi hội nghị, hai mẹ con tranh phong hồi lâu, không nhường chút nào, một mùi khói súng tràn ngập, mọi người trố mắt nhìn nhau, cơ hồ toàn bộ cũng không ai dám nói chen vào.
Dịch Linh Quân cũng vẫn mãi không hề lên tiếng, dù bận vẫn ung dung nhìn hai người tranh biện.
Mãi đến khi... Chuông điện thoại của ông ta đột nhiên rung liên tục mấy cái.
Dịch Linh Quân mở ra nhìn một cái, là tin nhắn Diệp Oản Oản gửi tới——
[ Cha, lúc họp nhớ giúp con rể của mình một chút nha! ]
[ Ân Duyệt Dung quá đáng sợ, sức chiến đấu quá mạnh, con quả thực không yên tâm để A Cửu chiến đấu một mình. Chỉ có cha mới có thể đè ép được bà ấy, con hoàn toàn trông cậy vào cha! ]
[ Cha, Tư Dạ Hàn, anh ấy chính là con rể ruột của cha đó nha "Chụt Chụt"! ]
...
Khóe miệng Dịch Linh Quân co giật, xạm mặt lại: "..."
Thật là con gái lớn không dùng được mà!
Bên kia hai mẹ con vẫn còn đang tiếp tục tranh phong nảy lửa, cùng lúc đó Dịch Linh Quân cũng đang bị Diệp Oản Oản điên cuồng bom tin nhắn.
Cuối cùng, Dịch Linh Quân bị một tiếng "Cha" của Diệp Oản Oản làm cho bó tay, chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, mở miệng cắt đứt hai người, "Được rồi được rồi! Quản lý Ân, quản lý Tư, hai vị đừng nên tranh cãi nữa, xin nghe tôi nói một câu!"
Dịch Linh Quân vừa lên tiếng, Ân Duyệt Dung và Tư Dạ Hàn mới chịu ngừng lại, chẳng qua là áp suất thấp trong phòng họp vẫn như cũ còn đang lan khắp nơi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc