Cho nên nói, thiếu nữ trước mắt này, căn bản vốn không phải là học viên của Học viện MDFF! Chẳng qua là Ân Duyệt Dung cố ý muốn dùng cô ta để dò xét thái độ của mình.
Nếu như, chính mình thật sự giả mạo Dịch Vân Mạc, gặp phải học viên Học viện MDFF, hơn nữa người học viên này còn không nhận ra mình, vậy dù có kỹ thuật diễn xuất tốt hơn nữa, cũng sẽ bị buộc lộ ra chân tướng.
Ân Duyệt Dung đi sai một nước cờ rồi! Từ đầu tới cuối, bà ta chỉ có một cơ hội để dò xét ra được mình mà thôi! Đó chính là hạ tử thủ đối với Tam trưởng lão. Đáng tiếc, Ân Duyệt Dung đã bỏ lỡ cơ hội này.
Chẳng lẽ không ra tay là bởi vì kiêng kỵ Tư Dạ Hàn?
Mới vừa rồi Diệp Oản Oản nghe, cái cô nàng tự xưng là học viên MDFF nói cô ta biết Dịch Vân Mạc, hơn nữa còn từng gặp Dịch Vân Mạc tại Học viện MDFF, Diệp Oản Oản suýt nữa bật cười.
Đồ ngốc nghếch...ahihi! Nào có người nào gọi là Dịch Vân Mạc cơ chứ, hết thảy đều là hư ảo mà thôi.
Ân Duyệt Dung có chút hăng hái nhìn về phía Diệp Oản Oản: "Dịch tiểu thư, cô nói xem có kỳ quái hay không? Tại sao đàn em khóa sau tại Học viện MDFF của cô lại không nhận ra cô, chuyện này có phải là rất có ý tứ hay không?"
Ân Duyệt Dung dứt tiếng, trong chớp mắt, không ít hộ vệ Ân gia vọt vào phòng, vây chặt nơi này đến không lọt một giọt nước.
Diệp Oản Oản lẳng lặng nhìn đám hộ vệ Ân gia kia, cũng không hề nói gì nhiều.
"Tôi rốt cuộc hẳn là nên gọi cô là Dịch tiểu thư, hay là nói, hẳn là nên gọi cô là Nhi*p tiểu thư..." Thấy Diệp Oản Oản không mở miệng nói chuyện, Ân Duyệt Dung hướng về Diệp Oản Oản, cười lạnh.
Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản từ trên ghế salon ưu nhã đứng dậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy khó hiểu, không thèm nhìn hộ vệ Ân gia tứ phía, chậm rãi đi thẳng về phía Ân Duyệt Dung.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản đi tới bên cạnh Ân Duyệt Dung: "Sao nào, Quản lý Ân thích giúp người khác đổi họ?"
Nghe tiếng, Ân Duyệt Dung mới vừa muốn mở miệng nói gì, lại bị Diệp Oản Oản vẫy tay cắt ngang.
Lập tức, nụ cười trên mặt Diệp Oản Oản thu lại, mặt lộ ra vẻ sương lạnh, âm thanh lạnh giá thấu xương chậm rãi từ trong miệng phun ra: "Ân Duyệt Dung, bà muốn chơi cái gì, không bằng bày hết ra đi, để lên bàn, bà thích chơi thì tôi đây chiều!"
Ân Duyệt Dung nhìn Diệp Oản Oản chằm chằm, khẽ nhíu mày.
"Ân Duyệt Dung, hôm nay tôi nể mặt Tư Dạ Hàn, tiếp nhận lời mời của bà, cũng là nhìn vào phân thượng bà là mẹ của Tư Dạ Hàn, không so đo với bà!" Diệp Oản Oản phảng phất như là một kẻ bề trên cao cao tại thượng, "Tặng bà một cảnh cáo cuối cùng! Ở trước mặt tôi, ngàn vạn lần không nên... cấp cho thể diện mà không cần!"
Diệp Oản Oản dứt lời, ghé sát vai đi ngang qua mặt Ân Duyệt Dung, đối mặt với vô số hộ vệ Ân gia không đếm xuể, "Cút!"
Đội trưởng đội hộ vệ nhìn Ân Duyệt Dung một cái, chợt lại hướng về Diệp Oản Oản quan sát chốc lát, cuối cùng rất thức thời nhường đường.
Lúc này, sắc mặt Ân Duyệt Dung âm trầm thật giống như có thể chảy ra nước, nhưng rất nhanh đã nặn ra một vẻ mặt đầy vui vẻ: "Dịch tiểu thư, tôi nghĩ tất cả đều là hiểu lầm."
"Có phải là hiểu lầm hay không, tôi không có hứng thú! Ân Duyệt Dung, bà nhớ kỹ cho tôi! Hiện tại, người khiến tôi cảm thấy hứng thú chỉ có con của bà, chỉ như vậy mà thôi!"
Diệp Oản Oản dứt lời, cũng không hề quay đầu lại, nhanh chân rời đi: "Có phải là hiểu lầm hay không, mục đích của bà là cái gì, tôi không có hứng thú biết! Chỉ một lần này thôi, nếu như còn tiếp tục mạo phạm, tự gánh lấy hậu quả!"
Nhìn bóng lưng Diệp Oản Oản rời khỏi Ân gia, thần sắc Kiều Mẫu có chút gấp gáp, lần này phu nhân thử, đúng là có chút quá lố rồi! Dù sao, cô gái kia cũng không phải là nhân vật đơn giản gì.
Đợi sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Ân Duyệt Dung mặt đầy lạnh giá, nở một nụ cười thấu xương: "Nếu như không phải là nhờ cha nó... Dịch Vân Mạc, con nhãi ranh đó đã là một người ૮ɦếƭ rồi!"
"Phu nhân, không thể không nói, Dịch Vân Mạc đó, đúng là quá mức cuồng vọng! Coi như là Dịch hội trưởng, cũng không dùng loại thái độ này đối đãi với phu nhân." Sau khi để cho hộ vệ Ân gia lui ra, Kiều Mẫu hướng về Ân Duyệt Dung nói.
Nghe tiếng, trên khuôn mặt tinh xảo của Ân Duyệt Dung bỗng nở một nụ cười không đếm xỉa: "Tôi cũng không so đo về thái độ của cô ta."
"Phu nhân, bà cảm thấy, thân phận của Dịch Vân Mạc, có thể xác định rồi sao?" Kiều Mẫu nói.
"Chắc khoảng 80 – 90%." Sau một hồi trầm tư, Ân Duyệt Dung gật đầu.
Dịch Vân Mạc này, nếu như là Nhi*p Vô Ưu giả mạo, hôm nay không có khả năng sẽ ung dung như thế, ngay cả một chút xíu dao động tâm tình cũng không hề bộc lộ ra.
"Phu nhân... Vậy nhiệm vụ của tôi, hoàn thành sao?"
Một bên, thiếu nữ giả mạo học viên MDFF, nhìn về phía Ân Duyệt Dung.
"Ừm, đi đi!" Ân Duyệt Dung xua xua tay: "Khiến cho cô ta vĩnh viễn biến mất!"
"Hả?"
Nghe Ân Duyệt Dung nói vậy, thần sắc của thiếu nữ nhất thời biến đổi.
Kiều Mẫu vỗ tay một cái, gọi một gã hộ vệ tới, kéo cô gái sắc mặt trắng bệch ra ngoài.
...
"Phu nhân, kế hoạch bước kế tiếp là gì?" Kiều Mẫu nhìn về phía Ân Duyệt Dung, hỏi.
"A..."
Khóe miệng Ân Duyệt Dung nở rộ một nụ cười đầy tự tin: "Cơ cấu Trọng Tài Hội, chỉ sợ là sắp phải thay đổi!"
"Ý tứ của phu nhân là...?" Thần sắc Kiều Mẫu có chút kinh ngạc.
"Tần hội phó!" Ân Duyệt Dung đáp.
"Ý của phu nhân bà là, Tần hội phó, sẽ có hành động sao?" Kiều Mẫu như có điều suy nghĩ.
Ân Duyệt Dung ung dung ngồi ở trên ghế sa lon, thật giống như một vị quý phu nhân đầy duyên dáng sang trọng.
"Thật ra, mọi người đều biết, Hội trưởng Trọng Tài Hội nhiệm kỳ kế nhất định sẽ là Tần hội phó. Đáng tiếc, bây giờ nhìn lại, khó nói." Ân Duyệt Dung cười nói.
Kiều Mẫu gật đầu một cái, thật ra thì không cần Ân Duyệt Dung nói, đối với tình huống của Trọng Tài Hội, Kiều Mẫu cũng nắm được vài phần.
Mấy năm nay, Tần hội phó, làm việc đã có phần vượt quá quyền hạn của mình. Nếu như bị vạch trần, hậu quả khó mà lường được!
Theo lý thuyết, lá gan của Tần hội phó, không có khả năng sẽ lớn như vậy! Dù sao bên trên còn có một vị Dịch hội trưởng.
Chỉ bất quá, Tần hội phó cũng biết, sau khi nhiệm kỳ của Hội trưởng Dịch Linh Quân kết thúc, chính mình tất nhiên sẽ trở thành Hội trưởng Trọng Tài Hội nhiệm kỳ kế. Một điểm này, đã đem lại cho hắn sự can đảm.
Nhưng mà hiện nay, Dịch Vân Mạc nửa đường Gi*t ra, lại khiến cho Tần hội phó tự loạn trận cước.
Từ sau khi Dịch Vân Mạc xuất hiện tại yến hội đêm đó, từ khi Dịch Linh Quân đầy kiêu hãnh tuyên bố về con gái của mình, cũng đánh tiếng là con gái sẽ tiến vào Trọng Tài Hội công tác, người sáng suốt đều hiểu rõ trong lòng, Dịch Linh Quân đang muốn để con gái của mình, Dịch Vân Mạc, trở thành người nối nghiệp của ông ta.
Tuy nói, chức vụ Hội trưởng này, là do mọi người bỏ phiếu chọn lựa. Nhưng danh vọng của Dịch gia và Dịch Linh Quân, tại Độc Lập 12 Châu này thật sự là quá lớn rồi! Nếu như Dịch Linh Quân nguyện ý, những phiếu bầu của Hội đồng thành viên kia, chắc chắn sẽ không bỏ cho Tần hội phó, mà sẽ bầu cho Dịch Vân Mạc.
Như vậy, Tần hội phó không chỉ không cách nào hoàn thành mộng đẹp của mình, trở thành Hội trưởng Trọng Tài Hội, mà sau khi Dịch Vân Mạc lên chức, rất có thể sẽ tra ra những chuyện do hắn âm thầm làm vốn không nên được đưa ra ánh sáng kia...
"Phu nhân, bà cảm thấy, Tần hội phó, sẽ định làm như thế nào?" Kiều Mẫu hiếu kỳ hỏi.
"Tần hội phó có ý kiến gì, tôi đây không biết." Ân Duyệt Dung hơi mỉm cười nói: "Nhưng, nếu như tôi là Tần hội phó, tôi sẽ mạo hiểm thử một lần. Ở trước khi mọi chuyện trở thành ván đã đóng thuyền, trừ khử Dịch Vân Mạc đi."
"Vậy..." Kiều Mẫu có chút do dự: "Vậy, phu nhân, hiện tại lập trường của chúng ta là..."
"Chúng ta và Tần hội phó, ngay cả một chút xíu quan hệ cũng không có! Ân Hành bên kia, không cần phải lo lắng." Ân Duyệt Dung nói.
"Phu nhân, vậy chúng ta có cần nhắc nhở Dịch Vân Mạc hay không? Hoặc là, giúp cô ta một tay?" Kiều Mẫu suy nghĩ một chút, lúc này mới lên tiếng.