Tư Dạ Hàn che giấu vẻ ôn nhu lộ rõ nơi đáy mắt, hạ thấp giọng khẽ nói: "Có chừng mực."
Nếu không sợ rằng anh không có cách nào nhịn được, nên phải nhắc nhở nàng.
"Trời má! Tôi vừa thấy cái gì?"
"Chuyện... chuyện... chuyện này... Đây coi như là trực tiếp công khai sao?"
"Công khai! Không thể nghi ngờ có được không?"
Nếu như nói trước đây đủ loại tin đồn còn có chút mập mờ không rõ, như vậy hiện tại, ván đã đóng thuyền, không chạy đi đâu được rồi.
Cách đó không xa, trong góc, Quản lý Hứa nhìn một màn trước mắt, mồ hôi lạnh đều đã túa ra rồi.
Vạn vạn không ngờ tới, Dịch Vân Mạc lại thực sự coi trọng Tư Dạ Hàn. Tối hôm qua chính mình đem con trai đưa qua, kết quả không lấy được lòng Dịch Vân Mạc không nói, còn quấy rầy chuyện tốt của người ta.
Cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hôm nay ánh mắt Quản lý Tư nhìn hướng về hắn, dường như cũng đặc biệt đáng sợ...
Trừ Quản lý Hứa ra, tất cả những người mang tâm tư khác giờ phút này đều Ϧóþ cổ tay thở dài. Cứ như vậy, há chẳng phải là bọn họ không còn cơ hội?
Sau khi đòi “bồi thường” nụ hôn tạm biệt, Diệp Oản Oản cuối cũng thả cho Tư Dạ Hàn rời đi.
Rải thức ăn cho chó xong, Diệp Oản Oản đi xe quay về lại biệt thự.
Mới vừa trở về phòng chuẩn bị tiếp tục ngủ nướng, cửa phòng đột nhiên bị người nào đó gõ.
"Mời vào! Ngô quản gia, sao vậy?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm vị quản gia đẩy cửa vào, mở miệng hỏi.
Gia nhân và quản gia nơi này, tất cả đều là do Dịch Linh Quân sắp xếp cho nàng. Nghe nói vị nữ quản gia này đã làm việc tại Dịch gia nhiều năm, tại Thiên Thủy thành cũng được xem như là nhân vật lắm tai nhiều mắt.
Cũng chính bởi vì như thế, lúc này Dịch Linh Quân mới yên tâm giao Diệp Oản Oản cho người quản gia này trông nom. Trừ sắp xếp sinh hoạt hằng ngày của Diệp Oản Oản ra, nếu như có một ít sự việc vặt vãnh cần xử lý, giao cho quản gia cũng, sẽ có thể được thực hiện một cách hoàn mỹ.
Dù sao, Diệp Oản Oản mới tới Thiên Thủy thành không lâu, đối với Thiên Thủy thành còn chưa quen thuộc lắm. Nhất là mạng lưới các thế lực phức tạp, nếu không cẩn thận, Diệp Oản Oản rất có thể sẽ gây ra họa lớn.
"Tiểu thư, có một thiếu niên và một ông lão cầu kiến." Quản gia đầy cung kính nói với Diệp Oản Oản.
"Ông lão... Thiếu niên..." Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
"Đúng thế." Quản gia khẽ vuốt cằm: "Khoảng rạng sáng đã muốn tới thăm, bất quá, lúc đó tôi đoán tiểu thư còn ngủ, nên tôi không đánh thức tiểu thư."
"Được, Ngô quản gia, bà cứ để cho bọn họ đi vào." Diệp Oản Oản nói.
Sau khi nhận được sự cho phép của Diệp Oản Oản, Ngô quản gia cũng không nhiều lời, xoay người rời đi.
Về phần ông lão và thiếu niên trong miệng Ngô trưởng lão, Diệp Oản Oản suy đoán, có thể là đám người Đại trưởng lão bọn họ.
Quả nhiên không sai, chưa tới 10 phút sau, Ngô quản gia dẫn Bắc Đẩu và Đại trưởng lão tiến vào phòng.
"Ngô quản gia, bà đi xuống trước đi." Diệp Oản Oản hướng về Ngô quản gia nói.
"Vâng thưa tiểu thư, nếu như có chuyện, cô cứ gọi tôi một tiếng là được rồi." Ngô quản gia nói xong, lui ra khỏi phòng, thuận tay giúp Diệp Oản Oản khép cửa lại.
Đợi sau khi Ngô quản gia rời đi, Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên mà nhìn Đại trưởng lão và Bắc Đẩu, trong lòng không khỏi hơi có chút nghi hoặc. Làm sao Đại trưởng lão và Bắc Đẩu lại biết được mình ở chỗ này?
"Có... có phải là Phong tỷ không?"
Bắc Đẩu đưa mắt quan sát Diệp Oản Oản cẩn trọng, có chút không xác định mở miệng hỏi dò.
Cô gái trước mắt, so với Phong tỷ không chuyện ác nào không làm trong đầu của cậu ta, chênh lệch cũng quá lớn rồi! Mặc dù tướng mạo không có gì thay đổi, nhưng uy áp lạnh đến tận trong cốt tủy này, là có chuyện gì xảy ra?
Hơn nữa, cách trang điểm cũng có khác biệt rất lớn. Trong ấn tượng, Phong tỷ cực ít trang điểm sửa soạn. Cho dù trang điểm, lớp trang điểm cũng đều hết sức nội liễm, thích đem mình hóa thành tiểu tiên nữ, tiểu thiên sứ. Mà cách trang điểm của người phụ nữ này lại khiến cho vẻ đẹp của mình được bộc lộ ra hoàn mỹ, cực kỳ tinh tế, cá tính mười phần...
Đừng nói chi Bắc Đẩu, ngay chính Đại trưởng lão ở bên cạnh cũng có chút nghi ngờ không thôi, rất sợ là tìm sai người.
Còn không đợi Bắc Đẩu tiếp tục nói gì, Diệp Oản Oản tùy ý ngồi ở trên ghế sa lon, mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn mở miệng nói: "Có lời mau nói, có rắm mau thả!"
Bắc Đẩu: "..."
Đúng là nên cảm thấy tự hổ thẹn vì ý nghĩ mới vừa rồi. Đây là Không Sợ Minh Chủ, là chính Phong tỷ không sai...
"Con bà nó! Phong tỷ, lá gan của tỷ cũng quá lớn rồi, lại có thể đi giả mạo con... con gái của Dịch hội trưởng. Chuyện này nếu như bị người ta phát hiện, thì chẳng phải chuyện đùa đâu!" Bắc Đẩu đổ mồ hôi lạnh khắp người. Vốn chẳng qua là cậu ta chỉ định tới cửa thử thăm dò, thật không ngờ tới, lại là sự thật!
Bọn họ thật là quá ngây thơ rồi, lại còn thật sự cho rằng Phong tỷ đổi tính, ngoan ngoãn trở về Vân Thành cơ đấy!
Vạn vạn không ngờ tới, nàng không gây sự thì thôi, một khi gây sự, liền chơi lớn như vậy sao!
Giả mạo con gái của Dịch Linh Quân, loại chuyện này mà minh chủ cũng dám làm!
"Các người làm sao lại tới tìm tôi?" Diệp Oản Oản có chút hiếu kỳ.
"Ngày hôm qua không phải là có buổi gặp mặt của cao tầng Trọng Tài Hội sao, đệ và mọi người vẫn đang luôn theo dõi Ân Duyệt Dung, sau đó đúng lúc tàn cuộc nhìn thấy Phong tỷ. Bất quá quá nhiều người, lại cộng thêm Phong tỷ có một ít thay đổi, nên bọn đệ cũng không dám tới nhận người quen... Sau đó tìm hiểu liền biết được tỷ ở nơi này." Bắc Đẩu giải thích.
"Các cậu theo dõi Ân Duyệt Dung?" Diệp Oản Oản nhìn về phía Bắc Đẩu: "Các cậu theo dõi Ân Duyệt Dung làm cái gì?"
"Thám thính một ít tin tình báo, đây không phải là nhiệm vụ Phong tỷ giao phó sao..." Bắc Đẩu nói.
Diệp Oản Oản mặt đầy mộng bức. Nàng chẳng qua chỉ yêu cầu bọn họ đi hỏi thăm một chút tin tức, đâu có nói bọn họ trực tiếp theo dõi Ân Duyệt Dung đâu!
Ân Duyệt Dung là nhân vật nào, mà bọn họ cũng dám tùy tiện đi theo dõi?
Đến bây giờ còn có thể sống, quả thực là mạng lớn!
"Phong tỷ, điện thoại di động của tỷ vẫn không gọi được. Tối ngày hôm qua, xảy ra chuyện lớn rồi!" Bắc Đẩu thở dài nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Oản Oản khẽ nhíu mày. Tối hôm qua nàng ở lại chỗ Tư Dạ Hàn bên kia, thật vất vả hai người mới có thể ở bên nhau. Lúc ngủ, nàng đã tắt điện thoại di động để tránh bị làm phiền.
"Thời điểm Tam trưởng lão tiếp cận gần nơi ở của Ân Duyệt Dung thì bị bắt, bọn đệ mãi tới rạng sáng mới lấy được tin tức." Bắc Đẩu nói.
"Tam trưởng lão bị bắt..."
Bắc Đẩu vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản nhất thời thoáng sửng sốt: "Không phải là các người đi cùng nhau sao?"
Khó trách Bắc Đẩu và Đại trưởng lão lại vội vã đi tìm mình...
"Phong tỷ, mọi người chia làm 3 ca trực... Luân phiên từng người đi điều tra." Bắc Đẩu nói như đúng rồi.
Khóe miệng Diệp Oản Oản hơi co rúm lại, hồi lâu cũng không nói nên lời. Quả thực là nàng đã đánh giá thấp năng lực tự tìm đường ૮ɦếƭ của đám kẻ ngu này.
"Phong tỷ, tỷ nhanh nghĩ biện pháp gì đi, Tam trưởng lão lần này đệ thấy là cửu tử nhất sinh. Rơi vào trong tay Ân Duyệt Dung, không ૮ɦếƭ cũng phải rớt lớp da!" Bắc Đẩu vội la lên.
"Gấp cái gì, cậu quên bây giờ minh chủ chúng ta là người nào? Lấy thân phận con gái Dịch hội trưởng của minh chủ hiện nay, muốn cứu Tam trưởng lão ra mà nói, dễ như trở bàn tay." Đại trưởng lão trấn an.
Diệp Oản Oản nâng cằm lên, sau một hồi trầm tư, sau đó khẽ gật đầu một cái: "Làm thế nào các người lấy được tin Tam trưởng lão bị bắt?"
"Không phải là Ân gia thả tin tức này ra sao? Nếu không làm sao bọn đệ biết được chứ." Bắc Đẩu đáp.
"Không đúng..."
Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Với bản lĩnh của Ân Duyệt Dung, loại tin tức này, nếu như bà ta không nguyện ý, vậy thì tuyệt đối sẽ không có khả năng tùy tiện bị phát tán ra. Trừ phi... Ân Duyệt Dung cố ý thả tin tức ra.
Nếu như là Ân Duyệt Dung cố ý thả tức ra, vậy thì ẩn tình ở bên trong đó, thực sự là quá lớn, tuyệt đối không đơn giản như vẻ bên ngoài như vậy.
Đầu tiên, đối với thân phận con gái Hội trưởng của nàng, Ân Duyệt Dung vẫn đang luôn hoài nghi. Nếu như vào lúc này, chính mình ra mặt, cho dù có thể hiện là khách quan cứu Tam trưởng lão ra, thì đối mặt với loại người như Ân Duyệt Dung, cũng coi như là tự xé rách lớp vỏ bọc.