Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm vẻ lạnh lùng đầy xa cách của “người nào đó”, nghiến nhẹ răng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, "Quản lý Tư thật đúng là chính nhân quân tử."
Tư Dạ Hàn: "Dịch tiểu thư quá khen."
Diệp Oản Oản ý vị sâu xa tiếp lời: "Nghe nói quản lý Tư có một vị hôn thê. Có thể khiến cho Quản lý Tư thủ thân như ngọc như thế, hẳn phải là một người phụ nữ rất hoàn mỹ chứ?"
Tư Dạ Hàn nhìn nàng một cái: "Hoàn toàn ngược lại."
Diệp Oản Oản sửng sốt một phen: "Ngược lại...?"
Ý gì? Tư Dạ Hàn lại đi nói nàng không hoàn mỹ?
Tư Dạ Hàn: "Cô ấy cũng không hoàn mỹ! Cô ấy manh động, dễ giận, tửu lượng kém, vô lý, thích gây họa, rất thích uống giấm, lại thích gạt người, lại có ít nhiều mê trai..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "Ngoài mặt đáp ứng chuyện của tôi, sau lưng sẽ tuyệt đối không ngoan ngoãn nghe theo, vĩnh viễn ở ngoài vòng kiểm soát và dự đoán của tôi..."
Diệp Oản Oản: "..."
Tư Dạ Hàn: "Mỗi một ngày ở cùng cô ấy, đều giống như đang mạo hiểm..."
Nghe Tư Dạ Hàn xổ liền tù tì một đống lớn thiếu sót của mình, biểu cảm của Diệp Oản Oản thiếu chút nữa cũng đã gần sắp không kềm được, ngữ khí cũng trầm xuống, "Thật sao? Nếu như vị hôn thê của anh bết bát như thế, vậy thì, rốt cuộc anh thích cô ấy ở điểm nào?"
Ánh mắt Tư Dạ Hàn nhìn cô gái như ánh sao rực sáng lên: "Dịch tiểu thư, tôi cho là, mới vừa rồi tôi đã nói rất rõ."
Diệp Oản Oản: "..."
Nghe nói như vậy, Diệp Oản Oản ngơ ngác ngẩn người tại chỗ, cả nửa ngày đều không phản ứng kịp.
Mới vừa rồi anh ấy đã nói rất rõ?
Mới vừa rồi anh nói gì cơ? Mới vừa rồi rõ ràng là đang ói hỏng bét, than phiền về nàng đấy!
Ặc... Tư Dạ Hàn có ý tứ là... Mới vừa rồi những thứ kia anh nói... Tất cả đều là điểm mà anh yêu thích...
—— Bởi vì người đó là em, cho nên ở trong mắt của anh, đều tốt cả, muôn tốt vàn tốt!
Đệt!
Sau khi Diệp Oản Oản phản ứng lại, trái tim cơ hồ điên cuồng đập rộn rã. Lời này quả thật là so với trắng trợn ca tụng nàng là tiên nữ hạ phàm, còn khiến cho nàng cảm động hơn.
Con mịa nó! Tư Dạ Hàn rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
Năm đó, rõ ràng thể hiện ra chỉ số nhạy cảm EQ siêu cặn bã đấy! Hiện tại quả thực là lột xác hoàn toàn.
Tối nay rõ ràng là dự định đến cưa đổ anh, kết quả vội vàng không kịp chuẩn đã bị anh “đốn tim” mất rồi.
Một điệu nhảy kết thúc, toàn trường tiếng vỗ tay như sấm động.
"Dịch tiểu thư, cô nhảy quá tuyệt rồi!"
"Đúng vậy, đúng vậy, quả thực là tiên nữ hạ phàm!"
...
Tư Dạ Hàn: "Dịch tiểu thư, trên người còn có việc, trước tiên xin lỗi không tiếp chuyện được rồi."
Diệp Oản Oản lấy một ly rượu vang trên khay của người phục vụ ở bên cạnh, nhẹ nhàng đung đưa, "Tôi tiễn anh."
Tư Dạ Hàn mặt không cảm xúc: "Không cần!"
Diệp Oản Oản đung đưa ly rượu vang. Xùy, tối hôm qua đã bị anh bỏ chạy thành công! Hôm nay còn tưởng rằng có thể chạy thoát?
Một giây kế tiếp, cổ tay của Diệp Oản Oản lại đột nhiên lơ đãng lắc một cái, nhất thời, hơn nửa ly rượu vang đều bị tạt vào trên quần áo của Tư Dạ Hàn.
"Cửu ca ——!!" Bên cạnh, Lâm Khuyết sợ hết hồn, "Cửu ca, anh không sao chớ?"
Tư Dạ Hàn khẽ nhíu mày, nhấc tay lên, "Không có việc gì."
"Thật là xin lỗi..." Ngoài miệng Diệp Oản Oản nói như vậy, trên mặt lại không có chút ý xin lỗi nào. Nói xong, quay sang mở miệng nói với nhân viên phục vụ, "Đi chuẩn bị một bộ quần áo sạch đến phòng của tôi!"
Phục vụ viên lập tức đáp lời: "Vâng."
Diệp Oản Oản nhìn về phía người đàn ông trước mắt: "Quản lý Tư, theo tôi đi lên lầu thay một bộ quần áo khác rồi đi cũng không muộn."
Lâm Khuyết trơ mắt nhìn lấy một màn này, quả thật là gấp gáp đến bốc hỏa.
Trời má! Chuyện này... chuyện này...!! Đây... Đây còn không phải là một nữ bá vương sống sờ sờ sao!
Làm sao có thể như vậy!
Không thấy Cửu ca cũng không muốn sao?
Mới vừa rồi, ly rượu vang kia rõ ràng là cố ý tạt! Nói dễ nghe là để cho Cửu ca đi thay quần áo với cô ta, nhưng ai biết được rốt cuộc cô ta muốn làm gì!!
Đây... Đây hoàn toàn là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết!
Thậm chí ngay cả Dịch Linh Quân cũng đều sắp không nhìn nổi.
Con gái ngoan, con còn có thể rõ ràng hơn một chút nữa sao?
Bất quá, dĩ nhiên là Diệp Oản Oản hoàn toàn không nhìn ông ta.
Biện pháp này mặc dù rất vô sỉ, nhưng cũng may là hữu dụng nha, hợp tình lại hợp lý! Tư Dạ Hàn căn bản cũng không tiện cự tuyệt.
Sau đó, Diệp Oản Oản cứ như vậy đàng hoàng công khai trực tiếp khiến cho Tư Dạ Hàn đi theo nàng đi lên lầu, vào phòng của nàng.
Tối nay nàng quá bị động, nhất định phải chơi cho hòa nhau ván này mới được!
Lâm Khuyết ở phía sau gấp đến độ xoay quanh, lại hữu tâm vô lực, vô cùng đau đớn mà lắc lắc Du Thiệu nói, "Đây là trắng trợn gạt người, công khai ςướק người!"
Du Thiệu ho nhẹ một tiếng nói, "Nhỏ tiếng một chút, cậu đừng phản ứng thái quá nữa! Tôi nghĩ là Dịch tiểu thư chỉ là muốn kết giao bạn bè cùng với đại nhân mà thôi. Hơn nữa, tôi vẫn kiên trì với quan điểm ngay từ đầu của mình, thật ra thì như vậy cũng không có gì không ổn! Huống chi địa vị của Dịch tiểu thư cao hơn Tần Hi Viện nhiều lắm. Nếu như có Dịch tiểu thư giúp, chuyện chúng ta muốn làm sẽ đơn giản hơn nhiều."
Lâm Khuyết nhất thời trợn mắt nhìn sang: "Quan điểm ngay từ đầu của ông? Quan điểm ngay từ đầu của ông là cái gì? Để cho Cửu ca dùng mỹ nhân kế?"
Du Thiệu: "Cậu đừng nói khó nghe như vậy, chẳng qua chỉ là hơi hơi... dùng một chút."
Lâm Khuyết: "Có bản lĩnh thì ông đi đến trước mặt nữ ma đầu Nhi*p Vô Ưu đó, lặp lại lần nữa! Cũng còn may một điểm là Tần Hi Viện không được như ý, nhưng mà Dịch Vân Mạc thì lại bất đồng. Nữ nhân này quá đáng sợ! Thậm chí ngay cả Cửu gia đều không chống đỡ được. Cứ tiếp diễn như vậy, sợ là sự trong sạch của Cửu ca khó mà giữ được. Đến lúc đó không riêng gì vấn đề về mỹ nhân kế, mà ông có thể tính toán xem, đến lúc đó ông sẽ bị nữ ma đầu kia chém mấy đao!"
Du Thiệu: "..." Khả năng số học của hắn không tốt, vẫn là đừng nên tính thì hơn...
...
Dọc theo đường đi, Diệp Oản Oản vậy mà lại rất đàng hoàng, duy trì tạo hình nhân vật cao lãnh, mặt không cảm xúc dẫn Tư Dạ Hàn đi đến gian phòng của mình.
Buổi tiệc được tổ chức tại khách sạn lớn nhất Thiên Thủy thành, Dịch Linh Quân đã bao toàn bộ, phòng của Diệp Oản Oản là phòng tổng thống (president suite) nằm ở tầng cao nhất.
Ting ——!!
Tiếng chuông thang máy reo lên, hai người đến tầng chót.
"Bên này!" Diệp Oản Oản trực tiếp đi ở phía trước, từ trong túi xách lấy thẻ phòng ra, đem cửa phòng mở ra.
Trong phòng tựa hồ được người giúp việc nhỏ tinh dầu, có một mùi hương thơm vô cùng ngọt ngào.
Mùi thơm này quả thật là không khó ngửi, chỉ là có chút nồng, làm cho người ta có chút không thoải mái.
"Quần áo tôi đã phái người chuẩn bị xong, Quản lý Tư trước tiên có thể thay." Diệp Oản Oản nói xong, lại cố ý tăng thêm một câu, "Nếu như anh không chê phiền toái."
Ồ, còn không phải là đều phải cởi sao...
Tư Dạ Hàn dường như cũng không hiểu được kiểu nói bóng gió của Diệp Oản Oản, "Đa tạ Dịch tiểu thư."
Nói xong, cầm lấy bộ đồ được để ở trên ghế sa lon, hướng vào bên trong căn phòng mà đi.
Làm sao lại chạy đi xa như vậy để thay quần áo cơ chứ...
Diệp Oản Oản có chút tiếc nuối, ở bên ngoài ngóng dài cổ len lén nhìn trộm, đầy ám muội suy nghĩ, đợi lát nữa làm sao ra tay mới tốt.
Đang suy nghĩ, nhưng mà, đợi cả nửa ngày, Tư Dạ Hàn ngay cả một chút động tĩnh cũng không có.
Xảy ra chuyện gì?
Thay một bộ quần áo lâu như vậy sao? Tại sao còn không ra...
Trong tâm trạng hoài nghi, Diệp Oản Oản đứng lên, đi về phía bên trong phòng.
Cũng không phải là nàng cố ý muốn trộm nhìn gì gì, chẳng qua là lo lắng anh mà thôi.
"Quản lý Tư..."
Diệp Oản Oản đi tới trước cửa phòng, lại nhìn thấy căn bản là Tư Dạ Hàn không hề vào trong, mà lại duy trì tư thế mở cửa, ánh mắt giống như hàn băng nhìn chằm chằm trong phòng, toàn thân trên dưới đều tản ra một luồng khí tràng... khiến cho người ta không rét mà run.
Diệp Oản Oản hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng đi tới, muốn nhìn một chút trong phòng có cái gì.