Cuối cùng, Hứa Dịch lệ chảy thành sông mà đi ra khỏi phòng.
Thật là làm cho hắn cứ như có tật giật mình, hai bên cùng nhau làm khó hắn làm hắn quấn quít muốn ૮ɦếƭ, kết quả ông chủ lại có thể để cho hắn “Nhìn chăm chú ông chủ hắn thật tốt nữa chứ!”
Ông chủ ngay cả chuyện liên quan đến Nhược Hi tiểu thư cũng không chút nào nảy sinh ra dấu hiệu tức giận đối với Diệp Oản Oản.
Hắn thật là quá sai lầm rồi.
Làm sao lại quên mất ông chủ mình bây giờ đang chạy điên cuồng trên con đường trở thành hôn quân chứ!
Sau đó, Diệp Oản Oản liền tiến vào một cuộc chiến long trời lở đất trước kì thi đại học.
Từ khi Tư Dạ Hàn đi qua trường học một lần sau đó ngàn dặm rừng đào không có một ngọn cỏ (Editor: ý là không có ai theo đuổi Oản Oản nữa á), cộng thêm sắp thi vào trường đại học không khí càng lúc càng khẩn trương cho nên khoảng thời gian này cô ở trường học đều rất yên ổn.
Về phần Trình Tuyết luôn một mực muốn cùng với cô đối nghịch cùng nhanh chóng biến thành một người khác, tại thời điểm cô trở về trường học liền tự tạt vào mặt mình một ly dầu tẩy trang, sau đó ngay trước mặt bạn học cả lớp cùng nói xin lỗi với cô.
Không chỉ không cùng cô đối nghịch còn đối với cô ân cần hỏi han, quan tâm đầy đủ quả thực là coi cô là thành mẹ ruột mà hiếu thuận, hơn nữa mỗi lần Trầm Mộng Kỳ đến tìm cô cũng đều bị Trình Tuyết làm cho tức giận mà bỏ đi nha.
Lực uy Hi*p của đại ma đầu nhà cô không phải là dùng để trưng cho đẹp nha.
Cô biết Trình Tuyết đang lo lắng cái gì bất quá cô cũng không phải là học sinh tiểu học, vốn cũng không thích chơi trò chơi tố cáo ai, trong một tháng này Trình Tuyết đã thay đổi cùng đưa đủ loại quà vặt cho cô cho nên cái thù oán gì cũng đều tan thành mây khói rồi.
Bình thường ở nhà, Tư Dạ Hàn đều không cho phép cô ăn quá nhiều quà vặt thêm vào đó chính cô còn nghèo đến mức không có ít tiền phòng thân, Tư Dạ Hàn có chuẩn bị riêng cho cô một phòng quần áo đồ trang điểm cùng túi sách nhưng lại không cho cô tiền, cô cần gì chỉ có thể để cho Hứa Dịch đi mua giúp cô cho nên Hứa Dịch dĩ nhiên là không có khả năng mua cho cô thức ăn mà cô thích, thật sự là quá ưu thương mà.
Rất nhanh thời gian thi vào trường cao đẳng chỉ còn lại có một tuần lễ.
Trước khi tan học chủ nhiệm lớp cô đem bảng nguyện vọng thi vào trường cao đẳng phát ra để cho bọn họ trở về cùng phụ huynh thương lượng viết vào đó.
Diệp Oản Oản giống như trước đây đi tới chỗ cũ chờ Hứa Dịch tới đón kết quả Tư Hạ cũng theo cô đi đến cùng một chỗ.
Diệp Oản Oản một mặt cảnh giác nói “Cậu tại sao lại đi theo tôi?”
Mặc dù người này gần đây cũng coi như là yên phận nhưng cô cũng không dám xem thường.
Tư Hạ ung dung theo ở phía sau đáp lại “Cho tôi đi chung một xe không được sao ”
Lên xe, sau khi phát hiện Tư Dạ Hàn cũng ngồi ở đây, đoán chừng là hôm nay tan việc sớm, Hứa Dịch trước tiên đến công ty đón anh sau đó lại đến đón mình.
Diệp Oản Oản đi qua ngồi, sau đó giải thích “Hạ Hạ muốn đi nhờ xe!”
Nói xong lại lập tức nhìn về phía Tư Hạ mở miệng nói “Cậu ngồi ghể trước đi phía sau ngồi sẽ chen chúc nhau đó!”
Tư Hạ không nói gì mà liếc nhìn chỗ ngồi rộng rãi phía sau đủ để mở một nghị cỡ nhỏ hội hừ một tiếng, “Ai mà thèm ngồi phía sau cơ chứ!”
Diệp Oản Oản sau khi lên xe, Tư Dạ Hàn đưa cho cô một cái hộp bên trong có chứa mộ vài chiếc bánh ngọt ô mai tinh xảo xinh đẹp.
Tư Dạ Hàn mặc dù hạn chế cô ăn quà vặt nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ chuẩn bị cho cô một chút điểm tâm nhỏ dùng để trấn an cô.
Diệp Oản Oản sau khi thấy hộp bánh ánh mắt nhất thời sáng lên không có chút nào chột dạ nhận lấy chuẩn bị mở ra ăn “Cho em sao, cảm ơn anh a!”
Tư Hạ thời điểm ở trường học đã trơ mắt nhìn cô ăn không ngừng vào lúc này lại thấy cô bắt đầu ăn nữa, nhất thời sắc mặt đen đến mức không chấp nhận được, “Nói lắp! Cẩn thận mập không đi nổi đó!”
Diệp Oản Oản liếc hắn một cái, “Vậy thì thế nào cậu cho rằng là chú của cậu cùng cậu là một dạng đều bị nhan sắc điều khiển sao cho dù tôi có mập như thế nào thì anh ấy cũng sẽ không ghét bỏ tôi đâu!”
Lại bị đem ra so sánh cùng Tư Dạ Hàn, Tư Hạ gân xanh trên trán đập mạnh không thể nhịn được nữa bỗng nhiên lạnh lùng cười một tiếng nói: “Diệp Oản Oản, cô tự coi mình là thím Cửu của toàn bộ Tư gia chúng ta rồi sao, toàn bộ những người ở đây người nào không biết thím Cửu của tôi là Tần Nhược Hi chứ!”
Tiếng nói của Tư Hạ rơi xuống trong nháy mắt trong bầu không khí đang thoải mái cơ hồ trong nháy mắt lạnh xuống.
Lãnh ý như vậy lại được truyền tới từ trên người của Diệp Oản Oản.
Tư Dạ Hàn mặt vẫn âm trầm như nước ngồi ở chỗ đó không lên tiếng.
Diệp Oản Oản dùng sức Ϧóþ lấy hộp bánh ngọt trong tay, ánh mắt giống như mủi tên nhọn hướng về phía Tư Hạ bắn tới từng chữ từng chữ mà mở miệng “Tư Hạ! Ngươi thử lặp lại lần nữa xem!”
Tư Hạ bởi vì đáy mắt của cô lạnh cùng hàn ý bắn đến phía cậu cho nên cậu ta hoảng hốt trong chớp mắt, nhưng sau đó một giây kế tiếp bởi vì tức giận bật thốt lên mà nói “Nói liền nói! Tôi không có nói sai! Thím Cửu của ta nhất định là Tần Nhược Hi! Cô là cái thá gì cơ chứ!”
“Rào” một tiếng hộp giấy nhỏ bị Ϧóþ vỡ tiếng vang lên Diệp Oản Oản quét mắt một chút liền hướng về Tư Hạ đang ngồi ở phía trước nhào tới.
“Diệp Oản Oản! Cô lại dám đánh ta! Đánh người không đánh mặt a cô còn tới nữa sao”.
Phía trước đang lái xe Hứa Dịch nhìn thấy hai người bọn họ đánh thành một đoàn như hai con gấu con, quả thật là cũng sắp muốn khóc “Tư Hạ thiếu gia, Diệp tiểu thư, đừng đánh, nhanh dừng lại đi đừng đánh nhau nữa, như vậy rất nguy hiểm a!”
“Cô đánh tôi làm cái gì! Đánh ૮ɦếƭ tôi cũng không sửa đổi được sự thật này! Thím Cửu của tôi chính là Tần Nhược Hi!”
“Để tôi nói cho cậu biết! Để tôi nói cho cậu biết điều này nhé!” Diệp Oản Oản vung móng vuốt tới, “Lão nương nói cho cậu biết là vị trí Tư thái thái này tôi CMN chính là dù cho chó ăn cũng tuyệt đối sẽ bao giờ nhường không cho Tần Nhược Hi đâu!!!”
Hai người đánh nhau túi bụi ngay cả Hứa Dịch cũng bị liên lụy.
Lúc này hông của Diệp Oản Oản đột nhiên bị một cái tay kéo lại.
Một giây kế tiếp sau tiếng la hét “chó cũng không cho Tần Nhược Hi” cả người Diệp Oản Oản đã ngồi vào trên chân của Tư Dạ Hàn.
Diệp Oản Oản còn muốn đi về trước để nháo nữa lại vững vàng bị đè lại, tiếp theo đón lấy bên tai là âm thanh khàn khàn truyền tới của nam nhân như tiếng đàn cello “Ngoan ngoãn anh không cho em tự chửi mình như vậy.”
Cô mới không có tự chửi mình nha! Không cho chửi mình là chó. Diệp Oản Oản sửng sốt một chút mới phản ứng lại được ý của Tư Dạ Hàn.
Trong lòng nóng nảy nghe được lời nói của anh cô vô hình lại bình tĩnh được chút sau đó Diệp Oản Oản ngẩng đầu trừng mắt về phía Tư Dạ Hàn mở miệng nói “Không cho phép anh cưới Tần Nhược Hi!”
Kiếp trước nữ nhân này thiếu chút nữa đem cô ép thành người điên cô ta còn Gi*t cả Đại Bạch nữa!
Diệp Oản Oản mới vừa nói xong liền phát hiện tâm tình của mình bị Tư Hạ – con gấu con kia kích thích không khống chế được nữa, vuốt ve cái trán buồn buồn mở miệng nói “Được rồi, anh muốn kết hôn ai là quyền tự do của anh, em sẽ không can thiệp vào đâu”.
Tư Dạ Hàn ánh mắt u ám mà nhìn cô yên lặng một hồi lâu sau mở miệng nói “Anh cũng không cần tự do.”
Diệp Oản Oản có chút kinh ngạc khi nghe câu trả lời này của anh “Chẳng lẽ anh thích bị người quản lý sao, nếu em ngày ngày tra xét, ngày ngày đối với anh quản đông quản tây anh không tức giận sao ”
Bàn tay của Tư Dạ Hàn một chút một chút một nhẹ khẽ vuốt ve đầu tóc của Diệp Oản Oản do đánh nhau mà rối bời sau đó đáp lại “Không tức giận.”
Diệp Oản Oản hiển nhiên không tin bĩu môi một cái lại hỏi, “Cái kia vậy nếu là chờ em có quyền thế, biến thành nữ đại lão một tay che trời, đem anh giam lại nơi nào cũng đều không cho đi ngay cả cha mẹ của anh cũng không cho anh nhìn thấy, bất kể anh đi đâu đều phái người đi theo anh theo dõi anh, còn đem anh khóa ở trên giường, hàng đêm đối với ngươi muốn làm gì thì làm sao đây ”
Tư Dạ Hàn nghe nói như vậy đột nhiên thật thấp mà cười một tiếng. Lời này của Diệp Oản Oản rõ ràng cho thấy có ý đồ riêng là đang tố cáo anh đây mà.
Sắc mặt của Diệp Oản Oản đen sẫm “Anh cười cái gì!” Anh còn có mặt mũi mà cười sao!
Tư Dạ Hàn nhìn chằm chằm cô gái đang tức giận khiến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cúi đầu hôn một cái trên khóe môi của cô rồi nói: “Anh rất chờ mong.”
Lúc Diệp Oản Oản phản ứng lại lời mà Tư Dạ Hàn mới nói xong ánh mắt đều trừng thành chuông đồng: ”!!!”
Về phần hai người khác trong xe.
Hứa Dịch: “Khục khục” có thể hay không quấy rầy một chút trên xe còn có người
Tư Hạ: “Ta, muốn, xuống, xe!”