Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương - Chương 1158

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu

Diệp Oản Oản mới vừa nói ra một chữ "Cha", đầu kia điện thoại di động đột nhiên truyền tới tiếng âm thanh cắt máy ngang "Tút tút tút".
Diệp Oản Oản đầy hoài nghi mà nhìn điện thoại di động một cái.
Có chuyện gì vậy?
Không tới ba giây, điện thoại di động của nàng lập tức vang lên, là điện thoại của sư tỷ.
Diệp Oản Oản đầy nghi ngờ nối máy, "Alô, sư tỷ?"
Âm thanh Medusa có chút lo lắng hỏi thăm, "Tiểu sư muội, mới vừa rồi muội gọi điện thoại nói với sư phụ cái gì?"
"Không nói gì, ông ấy sao rồi vậy?" Diệp Oản Oản mặt đầy khó hiểu.
Medusa vội nói, "Mới vừa rồi sư phụ đang ở tại sân thượng lầu hai nói chuyện với tỷ đây, lúc nhận điện thoại của muội, đột nhiên lại không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống dưới lầu. Sau đó vẫn đứng ngẩn người ở đó, tỷ gọi thế nào cũng không phản ứng..."
Diệp Oản Oản: "..."
Ặc, tại sao ư?
Medusa: "Tiểu sư muội, rốt cuộc muội đã nói gì?"
Diệp Oản Oản: "Muội nói một chữ."
Medusa: "Một chữ? Chuyện này là không thể nào! Vậy tại sao sư phụ lại sẽ kích động như thế?"
Diệp Oản Oản: "Một chữ: Cha."
Medusa: "..."
Sau mấy giây yên lặng, đầu kia điện thoại di động truyền tới một vài tạp âm, tựa hồ là điện thoại của sư tỷ bị ςướק mất.
Sau đó, từ đầu kia điện thoại liền truyền đến tiếng kêu đầy kích động cơ hồ muốn khóc của Hách Liên Giác, "Tiểu Vô Ưu! Con con con... Con mới vừa gọi ta là cái gì! Con gọi ta là cha? Tiểu Sa Sa! Tiểu Sa Sa! Con nghe rồi chứ? Con gái ta gọi ta là cha rồi!"
Medusa ho nhẹ một tiếng, vội vàng vuốt lông dỗ dành, "Đúng vậy sư phụ, con nghe được rồi, con đã nói Vô Ưu vẫn luôn vô cùng tôn kính ngài, kính yêu ngài, làm sao lại có thể cự tuyệt ý tốt của ngài."
Hách Liên Giác: "Gào, Tiểu Vô Ưu! Nhanh! Nhanh lại gọi một tiếng ‘cha’ cho ta nghe một chút!"
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ thở dài, "Được được được! Cha, cha đừng gào, con có chuyện đứng đắn muốn nói với ngài."
Lại nghe được hai tiếng "Cha", Hách Liên Giác quả thật là đầy thỏa mãn, hơn nữa nhanh chóng nhập vai vào nhân vật, "Con gái ngoan, con nói đi!"
Diệp Oản Oản ho nhẹ một tiếng nói, "Mặc dù là con không ngại lại có nhiều thêm một lớp com lê làm vỏ bọc... Bất quá, cha xác định là kiểu nói bừa này của ngài sẽ có người tin?
Mặc dù Thiên Thủy thành bên này cơ hồ không có ai nhận biết con. Nhưng mà, ít nhất Ân Duyệt Dung cũng biết con có hình dạng như thế nào đấy? Bà ấy cũng từng gặp con.
Còn có Tần Hi Viện 80 - 90% cũng đã điều tra con, biết tướng mạo của con! Con đang yên đang lành lại trở thành con gái của cha, vậy thì nói kiểu nào cũng không xuôi nổi!"
Hách Liên Giác nói với một ngữ khí tự tin siêu phàm, "Coi như là biết được tướng mạo của con thì như thế nào!! Trên cái thế giới này, người có tướng mạo tương tự như nhau nhiều vô số kể, không có gì đáng ngạc nhiên!
Huống chi, con gái ngoan, tựa hồ là con còn chưa hiểu rõ danh vọng của cha tại Độc Lập 12 Châu này. Trước đó vi phụ cũng đã nói, chỉ cần là lời nói của ta, sẽ không có bất luận kẻ nào hoài nghi!"
Nghe đến đó, Diệp Oản Oản không khỏi nghĩ tới một thành ngữ: "chỉ hươu nói ngựa" *.
* Thành ngữ: tương đương “đổi trắng thay đen”.
Thành ngữ này cũng không phải là nói bừa, mà là chuyện có thật trong lịch sử.
Ở vị trí cấp trên, cho dù có nói bậy nói bạ, cũng sẽ trở thành chân lý.
Huống chi Dịch Linh Quân lại có danh vọng cao như vậy, sẽ không có bất luận kẻ nào tin rằng... Dịch Linh Quân lại bởi vì chính mình không có con gái, liền nhất định phải đi “câu” một người khác làm con gái cho đã ghiền...
Hách Liên Giác tiếp tục nói, "Những thứ khác, vi phụ tất nhiên cũng đã sớm xử lý xong. Mặc kệ bọn họ đi thăm dò như thế nào, điều tra ra sao, kết quả đều sẽ chỉ có một: Vi phụ có một cô con gái thất lạc đã nhiều năm, mà con chính là con gái của vi phụ!"
"..." Diệp Oản Oản quả thật là không biết nói gì cho phải.
Cũng đã sớm xử lý xong?
Hóa ra lão ma đầu này đã mưu đồ từ lâu rồi sao?
"Huống chi với kỹ thuật diễn xuất đầy tinh tế và chân thật của con gái ngoan, còn có gì phải lo lắng? Vi phụ tin tưởng con!" Hách Liên Giác không quên dỗ dành “con gái”.
Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười, có qua có lại: "Không hề, làm sao lại có thể là diễn xuất? Cha, con đây cũng không phải là kỹ thuật diễn xuất, con đây là thổ lộ chân tình! Chúng ta vốn chính là cha và con gái tình thâm!"
Hách Liên Giác quả thật là cảm động đến phát khóc, tràn đầy tư thái cha con tình thâm, "Đúng đúng đúng, con gái ngoan của ta nói đúng! Con gái ngoan, con yên tâm, sau này toàn bộ Độc Lập 12 Châu con đều có thể đi ngang! Đừng nói là con muốn đi ςướק đàn ông với người khác, coi như là con muốn mở hậu cung, vi phụ cũng có thể thỏa mãn con!"
Diệp Oản Oản: "Không cần đâu cha..."
Ha ha... Hậu cung... Muốn ૮ɦếƭ sao...?
Cú điện thoại này là Diệp Oản Oản gọi ở tại ban công, Bắc Đẩu, Phó Minh Hi, Đại trưởng lão, Tam trưởng lão chỉ nghe được Diệp Oản Oản gọi một tiếng cha, đều cho là nàng đang nói chuyện cùng Nhi*p gia chủ! Không một ai ngờ tới, đầu kia điện thoại di động lại sẽ là Hách Liên Giác.
Hách Liên Giác lại tiếp tục nói linh tinh cả nửa ngày ở trong điện thoại, cuối cùng không quên dặn dò nàng, "Đúng rồi, tiểu tử Tư gia bên kia, tốt nhất là con không nên nói cho cậu ta biết. Trực tiếp giả vờ không quen biết là được! Nếu không, lộ ra sơ hở coi như là sẽ không đạt được hiệu quả! Điều này rất quan trọng!"
Diệp Oản Oản sờ cằm một cái, nghĩ thầm trong đầu, A Cửu bên kia, nàng đương nhiên là không muốn cho anh biết mình len lén trốn tới chỗ này.
Còn về phần anh có thể nhận ra mình hay không, nàng cũng không thể bảo đảm.
Bất quá, ngẫm lại xem, thời điểm ban đầu Tư Dạ Hàn dùng thân phận Tu La Chủ làm bộ như người xa lạ, còn không phải là nàng suýt chút nữa đã bị lừa gạt hay sao?
Lúc ấy, đối mặt với Tu La Chủ, quả thật là nàng đều đã nhanh muốn hoài nghi nhân sinh...
Nhìn kiểu nào, kỹ thuật diễn xuất chuyên nghiệp này của nàng cũng phải giỏi hơn anh chứ? Huống chi, còn có lão cáo già gian xảo Hách Liên Giác chủ trì, cấp bậc bộ “com lê” mới này của nàng, không thua gì lớp “áo giáp chống đạn” kia của Hách Liên Giác.
Chẹp chẹp, đột nhiên có chút mong đợi...
Nếu như mình, một người con gái xa lạ, lấy thân phận con gái của Hội trưởng đi “cua” Tư Dạ Hàn, anh ấy sẽ có phản ứng gì?
...
Lúc đó, nơi ở của Tư Dạ Hàn tại Thiên Thủy thành.
Lâm Khuyết cuối cùng cũng thành công đuổi được ba cô gái do Ân gia bên kia đưa tới cho bọn họ.
Sau khi hoàn thành công việc, Lâm Khuyết đầy mệt mỏi quay lại báo cáo với Tư Dạ Hàn, "Tôi nhổ vào! Cuối cùng cũng đuổi đi được! Tôi nói... dì Dung thế này cũng quá độc ác rồi đi! May mắn là ‘Trời-cao, hoàng-đế-ở-xa!”, Phong tỷ sẽ không biết những chuyện này. Nếu không coi như thảm!"
Mặc dù Tư Dạ Hàn không nói gì, nhưng rất hiển nhiên, anh cũng rất vui mừng vì một điểm này.
Thấy trên mặt của Tư Dạ Hàn lại lộ ra biểu cảm như thể gặp phải chuyện gì rất khó giải quyết, Lâm Khuyết yếu ớt hỏi thăm, "Cửu ca, hôm nay anh đi chuyến này, hội trưởng lão nhân gia rốt cuộc là có thái độ gì vậy?"
Tư Dạ Hàn quay sang nhìn Lâm Khuyết một cái, không lên tiếng, mãi hồi lâu mới hỏi, "Dịch hội trưởng có con gái?"
Lâm Khuyết không biết Tư Dạ Hàn hỏi vậy là có ý gì, theo bản năng liền lắc đầu, "Không có đâu! Không phải là Dịch hội trưởng chưa kết hôn sao?"
Tư Dạ Hàn: "Điều này không có nghĩa là ông ta không có con gái."
Lâm Khuyết càng thêm mộng bức rồi, "Ờ ha, anh nói cũng có đạo lý! Bất quá, Cửu ca, anh đột nhiên nói chuyện này để làm cái gì..."
Tư Dạ Hàn cũng không để cho Lâm Khuyết đi hỏi thăm ý tứ riêng tư của Dịch Linh Quân. Loại chuyện này, nếu Dịch Linh Quân đều đã lên tiếng, tuyệt đối không có khả năng nói bừa. Chẳng qua là anh cảm thấy có chút đột ngột.
Bất quá cũng còn may, Dịch Linh Quân không phải là Tần Tung! Cho dù là hôm nay chính mình cự tuyệt ông ta, với lòng dạ của Dịch Linh Quân, cũng sẽ không vì vậy mà ôm hận gây khó dễ cho anh.
Chẳng qua là, nghĩ lại chuyện hôm nay, sau khi mình cự tuyệt, thái độ sắp tới của Dịch Linh Quân, đột nhiên anh lại có chút không xác định rồi...
Ông ta là thực sự bởi vì hôn sự của con gái mà không rảnh quan tâm đến chuyện khác, hay là cố ý gây khó khăn?
- ------------------------
* Chỉ hươu nói ngựa (指鹿为马 | chỉ lộc vi mã): Sau khi Tần Thủy Hoàng băng hà, thái giám Triệu Cao lộng quyền, chèn ép vua mới là Tần Nhị Thế. Để trừ khử những ai không phục, Triệu Cao nghĩ ra một kế cực kỳ thâm độc. Hắn sai gia nhân dắt một con hươu đến sân triều và nói với Tần Nhị Thế: “Bẩm đại vương! Thần có một con ngựa quý muốn hiến cho đại vương”.
Nhị Thế ngạc nhiên, nói đây là hươu chứ đâu phải ngựa. Triệu Cao bèn quay hỏi các đại thần, rằng đây là con gì. Những kẻ bợ đỡ, xu nịnh, muốn nhân cơ hội sau này có dịp nhờ vả Triệu Cao liền nhao nhao nói đó là con ngựa. Chỉ có một số ít người khảng khái dám nói thẳng đó là hươu chứ chẳng có gì giống ngựa.
Nghe số đông nói thế, Tần Nhị Thế tưởng là ngựa thật, nghĩ mình loạn óc, bèn vào Vọng Di cung trai giới. Còn những người nói thật là hươu đều bị Triệu Cao để bụng, về sau tìm cách trả thù.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc